TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầu Ma
Chương 138: Bế quan

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, mây lững lờ trôi, năm tháng nhanh chóng trôi qua.

Trong năm tháng này, rừng sâu xuất hiện vài lần biến đổi, mặt đất rung động, vô số chim muông chạy xa, dường như tại đây biến thành đất cấm.

Có nhiều gốc cây to như mất đi sức sống, biến khô cạn, phạm vi rất rộng, gần như bao phủ hơn mười mét.

Ở trên trời nhìn xuống, dưới cây cối tàn héo mặt đất có nhiều vết rạn, như mùa khô. Hiện tượng kỳ lạ này khá hiếm thấy trong đất Nam Thần. Chỗ này mưa liên miên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khô hạn.

Nếu chỉ thế thì thôi, càng khiến người kinh sợ là trên mảnh đất này, mỗi đêm trăng buông xuống sẽ truyền ra từng đợt tiếng gào. Tiếng gào không giống như con người phát ra, tai thường khó nghe thấy. Nhưng nếu có tu vi nhất định, khoảng cách gần thì chắc chắn có cảm ứng.

Đặc biệt là đêm trăng tròn, tiếng gào càng mãnh liệt, ngay cả ánh trăng tràn ngập nơi đây, những khe hở trên mặt đất đều bốc khói, dường như rừng sâu đang bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.

Hôm nay, lúc hoàng hôn, bên ngoài phạm vi như đất cấm xuất hiện bốn bóng người. Bốn người này rất cẩn thận, dừng chân không tiến lên. Dẫn đầu là một ông lão, mặc đồ màu lam, thân thể gầy gò, khung xương rất lớn, tràn ngập âm u. Sau lưng đứng ba người, hai nam một nữ thì khác hẳn ông. Đặc biệt là cô gái trái ngược với ông lão âm u, khuôn mặt rất đẹp.

"A ba, đây là chỗ a ba đã nói?" Sau lưng ông lão, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi cẩn thận hỏi.

"Không sai, hai tháng trước cha đi qua đây, nhìn thấy chỗ này địa hình quái dị, rất nhiều cỏ cây héo tàn mất sức sống, thậm chí mặt đất đều khô nứt. Việc hiếm thấy như vậy, nếu cha không đoán sai thì chắc chắn có báu vật ra đời!" Ánh mắt ông lão âm trầm, chậm rãi mở miệng, tu vi không bình thường, dù không Khai Trần thì cũng đến hậu kỳ Ngưng Huyết.

Còn về ba người sau lưng ông, trừ người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện là Ngưng Huyết tầng thứ bảy, còn lại hai người đều là tầng thứ năm Ngưng Huyết.

"Cha không nói cho mấy người trong bộ lạc chỗ này kỳ lạ. Cả nhà ta ở trong bộ lạc địa vị bình thường, hiện tại ngày ngàn năm có một cũng không tư cách vào thánh địa, việc này liên quan đến tu vi của cha khó thể vào Khai Trần. Hy vọng của cha đều đặt trên người con, nếu được báu vật thì có lẽ sau này sẽ có ích cho con. Đặc biệt sắp tới ngày quan trọng đó, cả đất Nam Thần đã bốc lên sương khói, trong bộ lạc đa phần bận việc tiến vào thánh địa, sẽ không ai chú ý hành động của chúng ta." Ông lão nhìn phương xa. Bây giờ là hoàng hôn, có thể thấy phía xa một mảnh sương mù. Nếu đứng ở chỗ cao nhìn xuống mặt đất, sẽ thấy cả đất Nam Thần bất tận chậm rãi dâng lên sương mù.

Người đàn ông hít sâu, gật đầu.

"Còn về Đao nhi và San nhi, hai đứa ngươi theo phía sau. Dù nơi này không tỏa tử khí nhưng cây cỏ mất đi sức sống, các ngươi có thể hút lấy tử khí bên trong, rất có lợi." Ông lão nhìn sắc trời, trầm giọng nói.

"Nơi này vào mỗi buổi tối sẽ có biến đổi. Lúc trước ta quan sát vài ngày có đi vào một lần, ở khoảng cách ngàn mét đã ngừng lại. Nhưng lần này ta mượn Tử Thùy Châu của bộ lạc, chắc có thể đi sâu vào." Trong mắt ông lão có mong chờ.

"A ba…" Người đàn ông trung niên đứng cạnh có chút do dự, nhìn ông lão một cái, nhỏ giọng lên tiếng. "A ba, có khi nào chỗ này không có báu vật mà là tiền bối nào đó tu hành, nếu lỡ chúng ta đoán sai, chỉ sợ rằng…"

"Ha ha, ngươi đắn đo như vậy cũng đúng. Trước đó cha có nghĩ tới rồi, nhưng lần đó tiến vào không bị nguy hiểm gì, quan trọng là cây cỏ và mặt đất nơi này chỉ mất đi sức sống nhưng không tỏa tử khí. Nếu có tiền bối tại đây tu hành khiến biến dị thì sao có thể không dùng tử khí được. Chỉ có xuất hiện báu vật mới giải thích hiện tượng này." Ông lão đang giải thích thì đã qua hoàng hôn, bầu trời tối đen. Vầng trăng khuyết treo trên trời, ánh trăng giáng xuống.

"Không cần nghĩ nhiều, chúng ta vào thôi!" Ông lão hít sâu, đi đầu bước vào cánh rừng khô héo.

Người đàn ông trung niên sau lưng ông cẩn thận theo sát. Còn về hai hậu bối trẻ tuổi thì hưng phấn theo sau, trên đường không ngừng hấp thu tử khi trong cây cối, sắc mặt càng mong chờ.

Bốn người đi không nhanh, đi qua từng mảnh đất đầy rẫy vết rạn, nhìn đất khô nứt và cây cỏ khô héo, sắc mặt ông lão vẫn như thường nhưng người đàn ông trung niên đã dần chảy ra mồ hôi.

"Cây khô thì thôi, nhưng mặt đất nứt rạn như vậy, mảnh đất mất đi sức sống trở thành chỗ cực tốt cho tộc nhân Phổ Khương bộ lạc chúng ta tu luyện. Nếu có thể tu hành tại đây thì…đang tiếc tử khí trong này không có sức sống, không bằng bộ lạc." Người đàn ông trung niên hít sâu, từ bỏ ý nghĩ, ngược lại càng mong chờ báu vật.

Còn về hai hậu bối một nam một nữ, bây giờ sợ run cả người, không hưng phấn mong chờ nữa mà là khẩn trương.

Ngay lúc này, bỗng nhiên từng tiếng thét truyền ra từ ngọn núi cách bốn người khá xa. Tiếng rít sắc bén người ngoài không nghe thấy, chỉ có đến tu vi nhất định mới cảm nhận được.

Sắc mặt ông lão biến đổi, hiển nhiên có nghe tiếng rít này. Còn về gã đàn ông trung niên, mơ hồ nghe thấy, khí huyết không bị khống chế tự di chuyển khiến tim gã đập nhanh.

Gã còn như vậy thì đừng nói đến hai hậu bối. Sắc mặt hai người này chợt biến tái nhợt. Dù họ không nghe được tiếng gào nhưng có cảm giác tim bị xé rách.

Ông lão hừ lạnh một tiếng, tay phải mò vào ngực lấy ra một hạt châu đen. Hạt châu vừa xuất hiện thì mặt đất và cây cối bay ra khói đen lao thẳng tới hạt châu, ngưng tụ bên trong, hóa thành màn sáng đen bao bọc bốn người vào trong.

"Lúc đó ta đi đến đây, bây giờ có Tử Thùy Châu thì không sợ nữa. Nếu không, tiếng gào quái dị này ngày càng mãnh liệt khiến người khó chịu." Ông lão vừa nói vừa tiến lên.

Ba người vội bám sát, đi theo màn sáng đen dần tiến vào rừng sâu. Bây giờ dưới ánh trăng đỉnh núi mông lung nhìn không rõ, nhưng từng tiếng gào dù bị màn sáng ngăn cách vẫn mơ hồ truyền đến, xem phương hướng vang vọng thì là từ đỉnh núi này.

"Đỉnh núi kia, bảo vật tại đó!" Ông lão kiềm nén tâm tình kích động, đi nhanh vài bước, mang ba người sau lưng xông lên núi, nhanh chóng tới gần đỉnh núi.

Núi này trụi lủi, cây cỏ đã sớm tàn úa, vô số vết nứt tràn ngập ngọn núi, khiến người đi trên đó thấy hơi kinh khủng. Nhưng bây giờ ông lão không thèm để ý, theo ông không ngừng tiến lên đã nhanh chóng tới gần đỉnh núi mông lung.

Nhưng trong chớp mắt này, bước chân ông lão bỗng tạm dừng. Người đàn ông trung niên sau lưng ông thì sắc mặt tái nhợt, lộ ra kinh hoảng. Tận cùng tầm mắt họ, nhìn thấy đỉnh núi cách mười mét không có báu vật gì mà là một người ngồi xếp bằng.

Tuy người này đối diện họ nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt, một mảnh mơ hồ. Nhưng dù là vậy thì có áp lực mãnh liệt bao phủ xung quanh, khiến ông lão và người đàn ông trung niên tim đập nhanh. Đây không phải kích động mà là khẩn trương.

Thậm chí xung quanh người đàn ông như bị vặn vẹo, từ sự vặn vẹo đó có tiếng gào truyền ra.

Ông lão con ngươi co rút, kinh sợ đang định lùi ra sau, nhưng bóng người ngồi khoanh chân mơ hồ trong mắt họ lại chậm rãi mở mắt ra.

Đó là một ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lùng, lộ ra lạnh lẽo, nhìn hướng ông lão thì đầu óc ông bùm một tiếng, khí huyết như bị mất khống chế mạnh lùi ra sau, túm lấy gã đàn ông trung niên bên cạnh như bị sét đánh mặt trắng bệch. Ông mang theo hai hậu bối không thể chịu đựng uy nhiếp đến từ ánh mắt kia nhanh chóng lùi ra sau.

Nhưng họ mới lùi không đến năm mươi mét thì cơ thể bốn người cùng rung động, khí thế sắc bén chợt xuất hiện nhốt chặt bốn người. Xung quanh họ bao trùm ánh trăng, hóa thành nguy hiểm mãnh liệt tràn ngập tâm hồn.

"Khai Trần…người này chắc chắn là cường giả Khai Trần! Nếu không thì không thể làm được điều này! Chỉ là ánh mắt thôi đã có uy lực như vậy!" Ông lão tạm dừng bước chân, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ông có cảm giác nếu mình còn lùi nữa thì chết chắc!

"Tiền bối, ta là tộc nhân Phổ Khương bộ lạc, lúc trước liều lĩnh xin tiền bối đừng trách tội!" Ông lão vội chắp tay hướng bóng người ngồi xếp bằn trên đỉnh núi, khẩn trương, sắc mặt cung kính.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả trước đó nghe thấy tiếng gào thì giờ cũng biến mất. Trong yên lặng thời gian trôi qua, khiến bốn người ông lão càng lúc càng khẩn trương.

"Phổ Khương bộ lạc…để lại hạt châu trong tay ngươi, cút đi!"

Trong tĩnh lặng, ông lão như thấy đã mấy năm trôi qua, bây giờ nghe đối phương cất tiếng nói, chẳng hề do dự đặt hạt châu đen sang bên, mang ba người nhanh chóng lùi ra sau. Tim ông đập mạnh, cảm giác suýt chết trong đường tơ kẽ tóc.

Bốn người lùi ra khỏi phạm vi khô héo, chạy nhanh vài tiếng đồng hồ mới chậm rãi dừng lại. ông lão mặt tái nhợt ngoái đầu nhìn đằng sau, vẻ mặt phập phồng lo sợ. Trong cảm nhận của ông thì mới rồi có thể nói là chỉ mành treo chuông.

Người đàn ông trung niên bên cạnh ông thở hồng hộc, nhìn ông lão, nhỏ giọng hỏi.

"A ba, hắn…hắn là cường giả Khai Trần?"

"Không phải cường giả Khai Trần bình thường, theo ta thấy thì người này chắc là trung kỳ Khai Trần!" Ông lão chần chờ một lát, ngập ngừng nói.

"Trung kỳ Khai Trần? Đây chẳng phải là cùng đẳng cấp với Man Công? Cả Hàm Sơn Thành chỉ có ba cường giả trung kỳ Khai Trần." Người đàn ông trung niên hít ngụm khí lạnh.

Hai hậu bối bên cạnh thì run sợ cầm cập, càng nghĩ càng kinh.

"Việc này đừng lan truyền, cường giả đẳng cấp cỡ đó không phải chúng ta có thể trêu chọc. May là người này coi thường giết chúng ta, nếu không thì…" Ông lão thầm run lên, vội im miệng mang theo ba người lại chạy nhanh.

Trên ngọn núi, Tô Minh yên tĩnh ngồi đó, trong tay có hạt châu đen. Hạt châu đó chính là thứ ông lão để lại, cầm nó thật lâu sau Tô Minh mới bỏ vào trong túi trữ vật, chậm rãi đứng lên.

"huyết hỏa trùng trùng, không ngờ lần thứ năm khiến người ngủ say…" Tô Minh thì thào, ngẩng đầu nhìn chân trời. Dù trong đêm tối nhưng hắn có thể trông thấy, giữa trời có một tầng sương nhàn nhạt đang khuếch tán.

"Chủ nhân, ngài đã ngủ say hơn năm tháng. Bây giờ đã gần tới ngày ngàn năm một thuở, cả đất Nam Thần dần dần bị sương mù bao trùm." Trong đầu Tô Minh, Hòa Phong cẩn thận mở miệng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Năm tháng nay dù gã bị hạn chế cảm ứng với bên ngoài, nhưng khi Tô Minh ngủ say, tuy gã không thể ra khỏi người hắn nhưng có thể cảm nhận được Tô Minh đang dần mạnh hơn. Sự cường đại này khiến Hòa Phong kinh sợ, càng thấy Tô Minh bí ẩn