Dịch giả: chichiro - Biên: tu tại chợ
Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần đang ở trên Huyết hải, hắn liên tục cảm nhận được ở phương xa truyền đến chấn động, hắn biết chỗ ấy chính là nơi ý chí thế giới tồn tại.
"Làm sao mà vài ngày rồi vẫn không thấy Cổ Liệt xuất hiện?" Bạch Tiểu Thuần có chút nhớ đối phương, hắn rất muốn nhìn xem lúc đối phương xuất hiện thì phiến thế giới này lại thi triển ra dạng thủ đoạn gì.
Trong lúc chờ mong, Bạch Tiểu Thuần bay chậm rì rì về phía trước. Mãi cho đến hoàng hôn ngày thứ ba, khi bầu trời màu máu hơi tối lại, vùng biển lờ mờ phía dưới Bạch Tiểu Thuần đột nhiên bộc phát ra một cổ khí tức kinh người. Khi khí tức này truyền ra, nước biển bỗng phóng lên trời, một tiếng gào thét mang theo sát ý và điên cuồng từ thứ gì đó trong nước biển vang vọng ra.
"Dạ Táng, nhận lấy cái chết!" Thanh âm này ẩn chứa thù hận khó có thể miêu tả. Cổ Liệt mặc áo giáp màu đen, cả người hư hư ảo ảo bỗng nhiên từ trong nước biển lao thẳng lên. Tốc độ gã cực nhanh, so với lúc trước còn muốn nhanh hơn gấp đôi, trong nháy mắt đã lao đến Bạch Tiểu Thuần.
Cổ Liệt sát ý dày đặc, một thân tu vi Trúc Cơ hậu kỳ tại thời khắc này bộc phát toàn diện, cộng thêm áo giáp quỷ thân gia trì đã vô hạn tiếp cận Đại viên mãn, tạo thành uy áp bao phủ tứ phương.
Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hỉ nhìn về phía Cổ Liệt đang lao đến, hất cằm, vung tay áo, tay phải giơ lên, chỉ một ngón tay về phía Cổ Liệt.
"Lui ra!"
"Ngươi..." Hai mắt Cổ Liệt đỏ thẫm, thấy Bạch Tiểu Thuần bộ dáng như vậy khiến gã càng thêm phẫn nộ. Lúc này gã liền gào thét chửi rủa, tay phải bấm niệm pháp quyết, một ngón chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần. Vẫn tốc độ cực nhanh, gã đã tới gần Bạch Tiểu Thuần trong vòng ba trượng.
Gã nhe răng cười, lúc này gã chắc chắn cho dù tia chớp hay cuồng phong cũng không cách nào kịp ngăn trở mình, Dạ Táng ở trước mắt chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng không đợi gã chửi rủa xong, đúng lúc này, giữa đại dương yên ả đột nhiên xuất hiện một bàn tay màu máu khổng lồ, chớp nhoáng duỗi ra khỏi mặt nước, lấy một tốc độ không thể hình dung được trực tiếp tát ngang một cái. Cổ Liệt vừa tới gần Bạch Tiểu Thuần một trượng, lập tức bị ngón tay trong bàn tay máu này tát thẳng vào thân thể, giống như đập muỗi, một tát trực tiếp... đập bay.
Ầm, áo giáp màu đen bên ngoài thân thể Cổ Liệt lập tức tan vỡ, gã hộc máu tươi, thanh âm thê thảm khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
"Không!" Cổ Liệt tuyệt vọng thổ huyết, thân thể gần như sụp đổ, lực lượng tu vi vừa khôi phục chỉ trong nháy mắt này lại lần nữa bị trọng thương, cả người yếu ớt như không chút sức lực chống cự, trực tiếp bị ngón tay kia tát bay về phía xa...
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn, lần nữa hít sâu một hơi. Sau khi nhìn Huyết thủ cực lớn kia rơi trở vào mặt biển và biến mất, hắn mới ngẩng đầu dõi theo hướng Cổ Liệt bị đập bay đi, lộ vẻ kính nể.
"Người này thật sự rất kiên định a." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, thu hồi ánh mắt tiếp tục bay về phía trước, trong lòng hắn chờ mong lần tiếp theo đối phương sẽ đến vào lúc nào...
Xa xa, Cổ Liệt trôi nổi trên mặt biển, vẻ mặt mờ mịt, khóe mắt mang theo nước mắt uất ức. Gã tu hành nhiều năm, từ trước đến nay đổ máu không đổ lệ nhưng hôm nay ở chỗ này, gã đã khóc.
Gã cảm thấy cái thế giới này tràn đầy ác ý đối với mình, bản thân mình chỉ muốn tiêu diệt Dạ Táng mà thôi. Thế mà tia chớp, rồi đến cuồng phong, sau cùng lại là một bàn tay khủng bố trực tiếp xuất hiện tung ra một cái tát.
Gã cảm thấy mình còn có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.
"Tu vi ta cao hơn hắn, thời gian ta vào Huyết Khê tông cũng dài hơn hắn, vì cái gì mà phiến thế giới này lại ưu đãi với hắn như vậy!" Nước mắt Cổ Liệt càng rơi nhiều, gã cảm thấy từ lúc tiến vào cái thế giới này thì bản thân đã bước vào một cơn ác mộng.
Giờ phút này gã sợ hãi Bạch Tiểu Thuần đến cực hạn, dù như thế nào gã cũng không dám nghĩ đến chuyện trêu chọc đối phương nữa. Trong lòng gã oán hận Huyết Tử Thiếu Trạch phong cùng với Huyết Mai, nếu không vì Huyết Mai thì gã đã không tới nơi này, cũng đã không gặp phải Dạ Táng... Nếu không bởi Huyết Tử Thiếu Trạch phong sai khiến, gã cũng đã không cố chấp nhiều lần quyết muốn tiêu diệt Dạ Táng, để rồi giống như hiện tại. Gã cảm thấy toàn bộ thế giới này đều đang nhằm vào gã.
"Không công bằng!" Lúc này vị trí của Cổ Liệt rất gần ngọn núi mà ý chí thế giới tồn tại, gã nhìn ngọn núi, nhìn thấy trên đó dường như huyết thú càng nhiều thêm, lại càng khiến gã tuyệt vọng.
Không lâu sau đó, xa xa phía trên bầu trời, Bạch Tiểu Thuần lảo đảo đi tới ngước nhìn ngọn núi này. Bạch Tiểu Thuần rõ ràng cảm nhận được ý chí thế giới ngay tại đỉnh núi, mình chỉ cần đi tới đó là có thể ra khỏi cửa thứ nhất này.
Nhưng khi hắn tới gần, cự long kia đột nhiên từ phía sau núi vươn đầu ra, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, mà trên sườn núi cũng xuất hiện từng đạo khí tức cường hãn, toàn bộ đều tập trung vào Bạch Tiểu Thuần, dường như chỉ cần hắn tới gần thì những huyết thú này sẽ đồng loạt lao ra.
Bước chân Bạch Tiểu Thuần dừng lại, lúc trước hắn chỉ được thấy một cái bàn tay lớn, giờ đây mới xem như chân chính thấy được bộ dạng của huyết thú. Những huyết thú này tương tự hung thú bên ngoài nhưng toàn thân màu máu, thậm chí có chút tương tự như sát thú.
Cổ Liệt đang tuyệt vọng trôi nổi trên mặt biển, lúc nhìn thấy huyết thú trên núi lại xuất hiện và tỏ thái độ thù địch với Bạch Tiểu Thuần, nội tâm hắn bỗng nhiên nhảy lên mãnh liệt, hô hấp dồn dập, con mắt cố gắng trợn to, ánh sáng hi vọng lại lần nữa xuất hiện. "Hắn cũng vào không được!" Cổ Liệt kích động, gã cảm thấy mình vẫn có cơ hội. Giờ này, hắn tranh thủ thời gian thu liễm khí tức, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, suy xét tìm một cơ hội để giành thắng lợi ở thế giới này.
Bạch Tiểu Thuần đau đầu nhìn huyết thú trên ngọn núi, sau thoáng chốc chần chờ, hắn quyết định, dù sao thì cũng phải thử một phen, nhất là trước đây chính mình cảm thấy rằng toàn bộ thế giới này đều đang bảo vệ mình. Qua một lúc cân nhắc, Bạch Tiểu Thuần mới cẩn thận từng li từng tí bước ra vài bước, nhìn thấy đám huyết thú kia không có phản ứng gì mạnh mẽ, hắn mới tiếp tục bước thêm vài bước.
Cứ như vậy, dưới sự dè dặt hắn chậm rãi tới gần ngọn núi, đến lúc bước lên trên núi đá thì Bạch Tiểu Thuần bắt đầu căng thẳng nhưng hắn cũng nhanh chóng yên lòng. Hắn phát hiện là, dù cho mình đã đến bên trên ngọn núi nhưng đám huyết thú vẫn chỉ nhìn mình, không một con nào ngăn cản.
Kinh hỉ, Bạch Tiểu Thuần bước nhanh vài bước, vẫn không bị ngăn cản, hắn lập tức kích động đi nhanh về hướng đỉnh núi. Mà giờ khắc này ở trên mặt biển, sau khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, Cổ Liệt trợn mắt há mồm.
Gã đột ngột đứng lên, mặt lộ vẻ suy tư, rất nhanh liền hoảng hốt, ánh mắt phấn khích mãnh liệt.
"Ta hiểu rồi, nơi đây tuy có rất nhiều huyết thú nhưng chỉ cần không lộ ra sát khí thì những con huyết thú cũng sẽ không ngăn cản. Nhất định là như thế!"
"Vì vậy, tuy ta nằm ở trên mặt biển, rõ ràng đã khá gần ngọn núi này nhưng huyết thú dưới đáy biển vẫn không công kích ta, chính là vì... hiện tại ta không có sát khí!" Cổ Liệt hơi chần chờ, có chút không yên lòng nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì không đành. Gã nghiến răng, vẻ mặt kiên định chậm rãi hiện rõ, lại thu liễm không để bản thân có bất kỳ sát khí nào, cẩn thận tới gần.
Lúc sắp tới ngọn núi, huyết thú từ bốn phía liền hướng ánh mắt lên người Cổ Liệt. Bước chân Cổ Liệt dừng lại, da đầu run lên, thân thể run rẩy cố gắng nặn ra dáng vẻ tươi cười.
"Ta không có ác ý a, ta chỉ là đi ngang qua..." Cổ Liệt vội mở miệng.
Gã vừa mở miệng, trên đỉnh núi, cái đầu của huyết sắc cự long đột nhiên duỗi ra, phát lên một tiếng gào rú, rồi nó hung hăng lao cả thân thể thẳng đến Cổ Liệt. Cùng lúc đó, các huyết thú khác trên ngọn núi cũng đều bộc phát ra khí thế hung ác mãnh liệt, toàn bộ bay về phía Cổ Liệt.
Thậm chí dưới mặt biển, lại lần nữa, cũng xuất hiện vô số con mắt, sau khi những con mắt này mở ra toàn bộ thì nguyên một đám huyết sắc cự nhân, cơ thể lớn nhỏ khác nhau bay ra mặt nước, gầm thét bao vây đánh tới.
Cổ Liệt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nước mắt dàn dụa.
"Không công bằng, ngươi ăn gian!" Cổ Liệt khóc, gã cảm thấy phiến thế giới này đang đùa giỡn mình. Giữa tiếng kêu thảm thiết, vô số huyết thú xung quanh đều lao về phía gã.
Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy, vừa rồi những huyết thú này đột nhiên bộc phát khiến hắn trong tiềm thức cũng muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra đám huyết thú này lại chỉ phóng tới Cổ Liệt.
Trước đó hắn đã nhìn thấy Cổ Liệt, nhưng lấy được ý chí thế giới là chuyện quan trọng hơn nên đã không để ý tới. Giờ đây nhìn lại, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng dâng lên sự đồng cảm.
Còn về những lời của đối phương, Bạch Tiểu Thuần chỉ ho khan một tiếng, cũng không giải thích gì, chính hắn cũng thấy sự thật đúng là như vậy... Dù sao thì, từ khi bước vào thế giới này, hắn hầu như không làm gì cả, chỉ có bay thẳng một đường đến đây mà thôi.
Cho đến khi tới tận đây, huyết thú cũng không ngăn cản hắn, tùy ý để hắn đi qua...
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy cái thế giới này đối đãi với mình thật quá tốt, lúc này quay đầu nhìn lại Cổ Liệt đang giữa bầy huyết thú, Bạch Tiểu Thuần do dự tự hỏi không biết có nên ném qua một viên Phát Tình đan hay không...
"Thôi được, ta là một tu sĩ thiện lương." Bạch Tiểu Thuần cảm khái đi đến đỉnh núi, thấy nơi đó có một tấm bia đá dựng đứng. Lúc này tấm bia đang tản phát vô số tia sáng, lại còn có một cỗ triệu hoán (kêu gọi) không ngừng truyền ra.
Thoáng suy nghĩ, Bạch Tiểu Thuần bước đến tấm bia đá, tay phải nâng lên đặt lên tấm bia. Khi tay hắn vừa chạm vào tấm bia này thì trong đầu liền chấn động, dường như thần thức lập tức khuếch tán, dung nhập vào toàn bộ thế giới này...
Giống như phiến thế giới này đã trở thành một bộ phận thân thể của hắn.
Lúc này, huyết hải cuồn cuộn, sa mạc bốc cao, bầu trời quay cuồng, mặt đất chấn động. Vô số cỏ cây, dãy núi, tất cả mọi tồn tại trong thế giới này, trong khoảnh khắc này, đều phát ra một luồng ý nghĩ hoan hỉ, giống như đang reo hò, lại càng giống như đang... triều bái!
Tất cả huyết thú đồng loạt quỳ bái, hướng về Bạch Tiểu Thuần trên đỉnh núi phát ra tiếng gào thét thần phục...
Cổ Liệt nhặt lại được một mạng sống, giờ phút này cũng run rẩy, gã ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cả đời này, gã cũng sẽ không bao giờ quên được những gì đã trải qua ở nơi đây, vĩnh viễn không cách nào quên. Giờ khắc này, Dạ Táng như là đế vương, như là chủ nhân của cả thế giới.