Dịch: nguyenhien - nhóm dịch: HTP Mộc kiếm của thanh niên gầy tản ra khí thế không tầm thường, sau đó hóa thành một đạo trường hồng(hào quang màu hồng) lao thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Còn chưa chạm vào thân thể hắn, thanh kiếm đã bị màn sáng phòng hộ dày đặc trước người đánh văng.
Trong màn sáng, hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời. Hắn yên tâm, ho lên mấy tiếng rồi dứt khoát ngồi xuống.
Mọi người nhìn nhau, lại nhìn màn phòng hộ bên ngoài thân Bạch Tiểu Thuần một lúc mà không biết nói gì. Bọn họ đều am hiểu phòng ngự, nhưng đến mức như Bạch Tiểu Thuần đang làm thì thật đáng kinh ngạc.
Thanh niên mặt gầy biến sắc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn cắn răng, hét lớn một tiếng, tiếp tục điều khiển phi kiếm, gia tăng uy lực xông đến màn sáng.
Thanh âm va chạm không ngừng vang lên. Hết lần này đến lần khác, mỗi lần trùng kích vào màn sáng thì thanh kiếm lại bị đánh bật ra. Cuối cùng, sắc mặt thanh niên đã tái nhợt, linh khí trong cơ thể tiêu hao hơn nửa, ánh mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
Hắn đã có nhiều năm đấu pháp với người khác nhưng đây là lần đầu gặp phải một tên giống như rùa đen, đánh mãi mà không phá được phòng hộ của đối phương. Hắn không cam lòng. Trận chiến này để tranh giành vị trí thứ ba.
Thanh niên gầy này ngửa mặt lên trời hét lớn, hai mắt tràn tơ máu. Hắn căm hận nhìn Bạch Tiểu Thuần quát lên.
“Ngươi đi ra cho ta!”
“Ngươi có bản lĩnh thì vào đây!” Bạch Tiểu Thuần ngồi trong màn sáng, không hề sợ hãi quát lại.
Đám đệ tử quanh đó nhìn nhau bằng ánh mắt kỳ quái. Lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần thì dở khóc dở cười, không biết nên nói gì.
Thanh niên gầy kia đã tức đến nổi cả gân xanh, cắn răng phun ra một ngụm máu. Ngụm máu ấy dung nhập vào thanh mộc kiếm biến nó trở thành màu huyết sắc(màu đỏ như máu).
“Huyết Linh Thuật!”
“Phải dùng đến thuật pháp này chứng tỏ người này đã điên tiết lên rồi!”
Đám đệ tử đứng quanh hô lên. Cùng lúc ấy, thanh mộc kiếm dùng tốc độ rất nhanh, uy lực tăng lên gấp đôi, huyết quang tỏa ra bao trùm một khoảng lớn đang lao tới Bạch Tiểu Thuần.
Uỳnh! một tiếng, thanh kiếm xuyên qua ba, bốn màn sáng phòng hộ sau đó không thể đâm tới nữa, trên thân kiếm xuất hiện từng vết nứt.
Trong chớp mắt, tiếng ken két vang lên, thanh mộc kiếm đã vỡ vụn trước mắt Bạch Tiểu Thuần, hóa thành vô số mảnh nhỏ rơi đầy mặt đất.
Hai mắt thanh niên này mờ mịt. Hắn phun ra một ngụm máu tươi nữa, linh khí trong cơ thể khô kiệt, pháp bảo cũng không còn. Hắn lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Quan sát một màn này, sắc mặt Lý Thanh Hậu càng thêm khó coi. Tôn trưởng lão ở bên cạnh cũng chỉ biết cười khổ. Lão tiến lên xem người thanh niên kia, thấy không có việc gì nghiêm trọng mới cho người khiêng đi, tuyên bố người thắng cuộc là Bạch Tiểu Thuần.
“Đa tạ! Đa tạ!” Hào quang xung quanh thân thể Bạch Tiểu Thuần lập tức biến mất. Thần sắc nghiêm nghị, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra bộ dáng thiên kiêu khiến thanh niên gầy kia vừa tỉnh lại đã phun ra một ngụm máu, tiếp tục ngất đi.
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, ôm quyền hướng về phía Tôn trưởng lão thi lễ, sau đó phất tay áo bước xuống Diễn Võ Đài.
Sau lưng hắn, đám đệ tử ngoại môn không tham gia tỷ thí còn đỡ, vẻ mặt chỉ hiện lên nét khó hiểu, còn những đệ tử tham gia tỷ thí đều nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt vô cùng khó coi.
Những người vừa giành thắng lợi, mắt thấy thất bại của thanh niên gầy thì không thể không cảnh giác với người tên Bạch Tiểu Thuần này.
Tỷ thí tiếp tục, những trận đấu pháp của các đệ tử còn lại diễn ra nhanh chóng. Hai mươi người tham gia quyết đấu, cuối cùng chỉ còn lại mười người. Trong mười người này có Đỗ Lăng Phỉ, Trần Tử Ngang và Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đám người chiến thắng còn lại, thầm nhủ trong lòng.
“Chỉ cần thắng một trận nữa là được rồi!” Hy vọng dâng lên, tinh thần hắn phấn chấn.
“Bây giờ chọn ra top năm. Mười người các ngươi tới bốc thăm đi.” Tôn trưởng lão đảo mắt qua cả mười người, lúc nhìn tới Bạch Tiểu Thuần thì hơi dừng lại một chút.
Bạch Tiểu Thuần tiến lên trước. Dưới ánh mắt quan sát của Tôn trưởng lão, hắn lấy ra quả cầu nhỏ có ghi số 2. Sau khi nhìn thấy con số của mình, hắn quay ra nhìn những người khác.
Mọi người đều chọn xong. Tôn trưởng lão tuyên bố trận chiến giữa số một và số hai bắt đầu thì trên võ đài, ngoài Bạch Tiểu Thuần còn có một đại hán dáng người khôi ngô. Hắn cất tiếng cười ha hả sau khi biết đối thủ của mình là Bạch Tiểu Thuần.
“Người khác sợ phòng hộ của ngươi chứ Lý mỗ không quan tâm. Thứ Lý mỗ am hiểu nhất chính là phòng hộ. Để xem hai chúng ta, ai là người kiên trì tới cuối cùng.” Dứt tiếng cười, vị đại hán này nâng tay phải lên vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một tiểu thuẫn(lá chắn nhỏ) sau đó rót linh khí vào. Tấm thuẫn này bỗng biến lớn, phát ra hào quang bao phủ toàn thân hắn.
Sau đó, đại hán gầm nhẹ một tiếng, cơ bắp toàn thân cũng lớn lên, cả người hắn cao thêm vài tấc khiến mọi người chấn kinh.
“Là Đoán Thể Thuật!”
“Cái tiểu thuẫn kia quen quá. Hình như là Thần Quang Thuẫn cần chín nghìn điểm cống hiến mới đổi được đó.”
Đám người xung quanh giật mình hô lên, Bạch Tiểu Thuần đứng đó hơi nhíu mày. Ngay cả Tôn trưởng lão cũng ra vẻ tán thưởng, quay sang nói nhỏ với Lý Thanh Hậu.
“Hắn là Lý Sơn, tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm. Được trời phú cho thần lực hơn người, tu hành Đoán Thể Thuật đã đạt tiểu thành, chẳng những khí lực to lớn mà lực phòng hộ cũng không tầm thường.”
Lý Thanh Hậu khẽ gật đầu, quét mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thấy đại hán biến đổi thân thể, lại nhìn cái tiểu thuẫn mà hắn từng nhìn thấy trong Bảo Khí Các nhưng không đủ điểm cống hiến để đổi thì nhíu mày. Đám đệ tử đứng quanh cũng cảm thấy rất hứng thú, nhất là những đệ tử than gia tỷ thí, người nào người nấy đều hả hê.
“Tên sư đệ này gặp xui rồi!”
“Hắn may mắn thắng được trận trước mà thôi. Đối thủ lần này mạnh như thế, hắn sẽ biết mình đang ở đâu.”
Trong lúc mọi người còn đang bình luận, đại hán kia đã nhe răng cười, thân thể nhoáng lên, phóng tới vị trí của Bạch Tiểu Thuần.
“Không có cách nào cả, bởi vì ta và đối thủ lúc trước của ngươi hoàn toàn khác nhau. Ta không cần lợi khí để công kích, quả đấm của ta chính là thuật pháp tấn công tốt nhất.”
Tốc độ của người này rất nhanh, thân thể di chuyển làm dấy lên một trận gió lớn, trong chớp mắt đã tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên quang mang. Hắn nâng tay phải chỉ về phía trước, mộc kiếm từ trong túi trữ vật liền bay ra, chém thẳng về phía đại hán.
Đường kiếm dồn ép không khí tán ra bốn phía, bao trùm khuôn viên mấy trượng. “Uỳnh” một tiếng đã va chạm với đại hán,.
Sắc mặt vị đại hán này đại biến, da đầu như muốn nổ tung. Hai mắt hắn co rút lại, cảm giác nguy hiểm tràn ngập. Thân thể hắn không tự chủ được phải lui về sau. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, nâng tấm tiểu thuẫn lên ngăn cản.
Uỳnh!
Tấm tiểu thuẫn vừa chạm vào thanh mộc kiếm đã vỡ vụn, còn thanh kiếm không dừng lại chút nào, dùng tốc độ nhanh như gió phóng tới trước mặt đại hán.
Vị đại hán hoảng sợ. Tốc độ di chuyển của hắn dù có nhanh hơn nữa cũng không thể so với tốc độ của phi kiếm. Thanh kiếm tiến sát khuôn mặt hắn làm nổi lên một tầng băng lãnh.
“Ta nhận thua!” Đại hán không chần chừ, vội hô lên.
Thanh mộc kiếm dừng ngay mi tâm đại hán, sau đó quay đầu bay về trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, trong lòng hắn cũng bị biểu hiện của thanh kiếm làm cho chấn động. Lúc trước khi luyện tập, hắn không nắm rõ uy lực chân chính của nó, bây giờ ra tay trong lúc tỷ thí với người khác hắn mới bỡ ngỡ trước uy lực mạnh mẽ của thanh kiếm. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn chưa dùng tới thuật pháp cử trọng nhược khinh.
Hai mắt máy động, Bạch Tiểu Thuần hất cằm, chắp tay sau lưung nhìn đại hán bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Sắc mặt người này đã tái nhợt, từ hai mắt lộ ra một tia không cam lòng. Hắn đứng dậy, nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm.
“Ngươi dựa vào uy lực của pháp bảo mà chiến thắng, ta không phục!” Trước khi bước xuống võ đại, vị đại hán còn lưu lại câu ấy.
Tôn trưởng lão nhìn Bạch Tiểu Thuần. Vừa rồi lão cũng bị uy lực của thanh kiếm làm cho chấn động nhẹ. Sau đó lão nhanh chóng tuyên bố người chiến thắng là Bạch Tiểu Thuần.
“Ha ha…, trận tiếp theo ta chỉ cần nhận thua là được. Mục đích của ta không phải là trường sinh hay sao? Việc chém giết dã man này không phải việc mà Bạch Tiểu Thuần ta muốn làm.” Trong lòng vui sướng, Bạch Tiểu Thuần đã hoàn thành yêu cầu của Lý Thanh Hậu, lọt vào tốp năm người rồi.
Lý Thanh Hậu cũng chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thuần. Người khác có lẽ chỉ để ý tới uy lực không tầm thường của thanh phi kiếm, nhưng thứ Lý Thanh Hậu xem không phải là thanh phi kiếm, mà chính là cách điều khiển phi kiếm rất thành thạo của đối phương.
Thấy Bạch Tiểu Thuần lại chiến thắng, mọi người có mặt không khỏi cảm khái.
“Người này thật giàu có! Thanh mộc kiếm kia rất không tầm thường, nếu ta có thanh pháp khí ấy thì nhất định cũng có thể thắng.”
“Pháp khí chỉ là ngoại vật, người này dựa vào phù chú, lại dựa vào pháp khí để chiến thắng. Bản lĩnh như thế, sau này ra ngoài chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ.”
Những tranh luận này không diễn ra bao lâu thì các trận đấu pháp còn lại tiếp tục tiến hành. Cuối cùng, Đỗ Lăng Phỉ gặp đối thủ có tu vi không thấp, chiến lực cường hãn làm nàng không xuất ra phàm kỳ nữa mà lấy ra phi kiếm. Hai người đấu pháp một hồi khiến người xem bốn phía đều hoa mắt. Đột nhiên, tốc độ phi kiếm của nàng bạo tăng, xuất hiện trước mặt đối thủ trong chớp mắt.
Loại tốc độ này đã hoàn toàn vượt xa tốc độ điều khiển pháp khí của những đệ tử thông thường. Người xem xung quanh sửng sốt, sau đó như nhớ ra điều gì thì đều xôn xao.
“Chính là Cử trọng nhược khinh!”
“Đỗ Lăng Phỉ đã cảm ngộ ra cảnh giới ấy rồi sao…”
“Cử trọng nhược khinh!” Tôn trưởng lão mở lớn hai mắt, nhìn Đỗ Lăng Phỉ bằng cái nhìn vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.
Lý Thanh Hậu chỉ khẽ gật đầu.
Trần Tử Ngang chấn động tinh thần. Mười người xếp hạng đầu nhìn thấy cũng đều như vậy. Tên đệ tử đang chiến đấu với Đỗ Lăng Phỉ chỉ biết cười khổ, ôm quyền nhận thua.
Tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên. Chỉ có Bạch Tiểu Thuần đang ngồi đó, trừng mắt nhìn.
“Loại tốc độ ấy cũng là Cử trọng nhược khinh?” Hắn hơi ngạc nhiên tự hỏi.
Đỗ Lăng Phỉ bước xuống võ đài, thần sắc ngạo nghễ. Thắng liền hai trận, dù nàng có tu vi Ngưng Khí tầng thứ năm đại viên mãn nhưng vẫn bị hao tổn Linh khí. Trận chiến vừa rồi, người đối đầu với nàng không phải là một đệ tử tầm thường. Cuối cùng nàng đành thi triển Cử trọng nhược khinh, chấp nhận tiêu hao một lượng lớn Linh khí mới có thể thủ thắng nhanh chóng như vậy.
Mục tiêu của nàng chính là vị trí thứ nhất. Sau mấy trận tỷ thí, đối thủ của nàng chắc sẽ ngày càng mạnh. Tông môn tỏ chức cuộc thi đấu nhỏ thế này lại không cho đệ tử nhiều thời gian để nghỉ ngơi, nàng vội lấy đan dược ra nuốt vào, sau đó nhắm mắt vận chuyển linh khí, tranh thủ thời gian để khôi phục một chút thực lực.
Hiện giờ tốp năm đã hiện rõ. Ngoài hai người Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ còn có Trần Tử Ngang và hai người thanh niên khác, tu vi đều đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm.
Cả bốn người đều đang tranh thủ vận khí, hồi phục tu vi và Linh khí. Chỉ có Bạch Tiểu Thuần là không tiêu hao một chút nào. Hắn điềm nhiên đứng một bên Diễn Võ Đài, cái mũi nhăn nhăn khiến cho mấy người dự thi không khỏi căm hận không đánh được cho hắn một trận.
Hắn đã tiến vào tốp năm, hoàn thành yêu cầu của Lý Thanh Hậu rồi. Trận tỷ thí tiếp thế nào hắn thực sự không để ý tới. Đang nhàn rỗi, Bạch Tiểu Thuần đảo mắt qua bốn người còn lại quan sát. Nhất là Đỗ Lăng Phỉ. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nếu tốc độ của đối phương đã là Cử trọng nhược khinh thì tốc độ của hắn còn nhanh hơn thế không ít.
“Nhưng sát khí trên người cô nàng này quá nặng. Nữ nhân gì suốt ngày chỉ thích chém giết. Hay là nữ nhân tu tiên đều không bình thường như thế? Chu Tâm Kỳ rất cao ngạo, Hầu tiểu muội cũng quá khác người.”
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, đang định thu hồi ánh mắt thì Đỗ Lăng Phỉ mở mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
Đối với Bạch Tiểu Thuần, nàng thực sự chán ghét. Hai trận chiến vừa rồi, trong mắt nàng thì đối phương đều dùng mưu lợi mà giành được chiến thắng, điều đó khiến nàng khinh miệt.
“Á à, dám trừng mắt nhìn ta hả?” Bạch Tiểu Thuần cũng không vừa, giương mắt nhìn lại. Chỉ cần không phải đánh giết đẫm máu, còn mấy chuyện hù dọa này, từ nhỏ tới giờ hắn còn chưa biết sợ ai.
Đỗ Lăng Phỉ nhíu mày. Những người hâm mộ nàng cũng đều tỏ ra bất mãn. Cả đám hung hăng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Bọn hắn có nhiều người thế, nam nhân không so đo với nữ nhân!” Bạch Tiểu Thuần thấy trong mắt đối phương có chiến ý ác liệt vội ho một tiếng, thu hồi ánh mắt lại.
Đúng lúc ấy, Tông trưởng lão cất tiếng, âm thanh vang vọng khắp Diễn Võ Trường.
“Được rồi, mấy trận tỷ thí đã qua, biểu hiện của các ngươi đều không tệ. Bây giờ chọn ra tốp năm, cứ như vậy bốc thăm để tìm ra đối thủ. Người nào bốc số cuối cùng thì được miễn thi đấu vòng này.
Lần này, Trần Tử Ngang là người tiến lên đầu tiên. Hắn bốc lấy một quả cầu nhỏ, trên có ghi số bốn. Theo sau là Đỗ Lăng Phỉ. Nàng tiến lên bốc được quả cầu mang số hai. Hai thanh niên còn lại lần lượt bốc được số một và số ba. Nghĩa là Bạch Tiểu Thuần không phải đứng lên bốc thăm nữa. Theo quy định, hắn chính là người được miễn thi đấu vòng này.
Bạch Tiểu Thuần vui sướng, cười lên ha hả. Hắn đứng bên cạnh Diễn Võ Đài, thảnh thơi nhìn xem bốn người Đỗ Lăng Phỉ. Hắn vốn không tính toán để lọt vào vòng trong, nhưng cũng không từ chối được miễn thi đấu, tiến vào vòng tốp ba người cuối cùng.
“Vận khí cũng là một phần của thực lực đó!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm đắc ý.
Loại vận khí này khiến người xem nhìn hắn càng thêm cổ quái. Đám đệ tử ngoại môn tỏ ra không phục, những đệ tử tham gia dự thi đã bị loại lại càng ghen ghét.
“Thằng này quá vô sỉ! Dựa vào pháp bảo để lọt vào tốp năm đã đành, lại còn được miễn thi đấu để lọt vào tốp ba nữa chứ!”
“Hắn chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của lần tổ chức thi đấu lần này!”