TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 295: Động phủ này không tệ (2)

Mạnh Hạo cũng cười, tuy nói ngại ngùng, nhưng nụ cười rất chân thành, rất vui vẻ. Hắn đã xem trọng động phủ này rồi, hắn lại càng xem trọng mấy người này, mọi người cùng nhau cười, theo nhau tiến sâu vào trong động phủ.

- Mấy ngày gần đây, Đại ca của ta tìm một tên họa sĩ, để vẽ tranh, không tiện ra ngoài. Mạnh đạo hữu, nếu không chúng ta đi nhìn một chút!?

Lão Nhị mở miệng, vừa nói xong cũng không để Mạnh Hạo có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đi về trung tâm động phủ. Nơi đó có một chỗ trống trải rộng rãi, dạ minh châu xung quanh càng nhiều hơn, nhất là nơi cao ở giữa còn có một cái ghế dựa cực bự!

Cái ghế dựa này được làm từ tinh thạch nấu chảy, ngồi trên đó là một tên đại hán trên dưới năm mươi tuổi, một thân mang bào tím, thần sắc uy nghiêm, không giận tự uy, cũng có một luồng sát khí tràn ngập mà ra.

Tu vi đại hán này, không phải Ngưng Khí kỳ, mà là Trúc Cơ sơ kỳ!

Giờ phút này, trước mặt đại hán có một lão già gầy gò, ăn mặc còn có chút lam lũ, thân hình run rẩy cầm bút vẽ, phía trước ông lão là một bức tranh, chính là vẽ chân dung đại hán.

Khi mọi người đi tới thì đại hán kia liếc mắt nhìn qua, không nhìn thẳng về Mạnh Hạo mà nhìn về hán tử áo vàng một cái, lại hừ lạnh một tiếng.

- Không có việc gì thì không nên ra ngoài. Mấy ngày này, mi mắt của ta luôn mấp máy, tâm thần không yên. Nếu trở lại thì nên an tĩnh chút đi, vừa vặn để tên họa sĩ này vẽ cho các ngươi mỗi người mỗi bức họa!

Hán tử áo vàng rất kính sợ, vội vàng gật đầu đồng ý. Gã tiến lên vài bước, ngồi bên người đại hán. Cùng lúc đó, mấy người lão Nhị cũng ôm quyền, cung kính cúi đầu chào đại hán kia. Tất cả không để ý tới Mạnh Hạo nữa mà lần lượt đi tới ngồi bên cạnh đại hán.

Mấy người ngồi đó nói chuyện gì, làm cho Mạnh Hạo đứng không xa, trên mặt không khỏi lộ ra bộ dạng xấu hổ.

- Ê, tên họa sĩ ngươi cố gắng vẽ cho mấy huynh đệ ta mấy bức tranh, chờ khi vẽ xong rồi, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi!

Đại hán áo tím thản nhiên nói, lời vừa ra thì lão già đầu bạc kia càng thêm run rẩy, vội vàng gật đầu.

- Còn lão Nhị nữa, mấy ngày nay, tâm thần ta rất loạn, ngươi phải nhớ kiểm tra trận pháp một chút. Nếu có gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng có thể tùy thời truyền tống rời đi.

- Lão Tam, lão Tứ, hai tên các ngươi nghe kỹ cho, mấy ngày này không thể ra ngoài!

Đại hán áo tím nói ra mấy câu, những người bên cạnh liền nhanh chóng gật đầu đồng ý, không ai để ý tới Mạnh Hạo. Làm cho Mạnh Hạo càng thêm xấu hổ hơn, hắn thầm nghĩ, vẫn cảm thấy nên chào hỏi một chút, vì vậy hắn vội ho lên một tiếng.

Tiếng ho này lại không làm ai để ý tới, đại hán áo tím cũng không nhìn Mạnh Hạo một chút. Mà những người bên cạnh y, bao gồm cả hán tử áo vàng cũng không ngẩng đầu lên.

Mạnh Hạo thở dài, dùng sức ho khan lớn hơn, cắt đứt mấy người nói chuyện. Rốt cục hắn cũng có thể làm cho năm người quay đầu nhìn lên người hắn.

- Người kia là ai!

Đại hán áo tím nhíu mày, âm trầm mở miệng.

- Là một tên oa nhi được lão Ngũ ra ngoài thuận tay nhặt về, nghe nói là lần đầu tiên ra khỏi tông môn!

Lão Nhị Hoàng gia vung quạt, cười nói.

- Tiểu tử này ngu ngốc thôi rồi, trên người lại có một cái túi trữ vật không tệ. Vì thế ta liền tới bắt chuyện, không nghĩ tới chỉ dùng mấy câu thì làm cho không nhận ra trời nam đất bắc, ta liền thuận tay đưa hắn trở về!Hán tử áo vàng cười nói.

- Đưa túi trữ vật của ngươi ra đây!

Đại hán áo tím nghe vậy, y liền nhìn Mạnh Hạo một cái, thản nhiên nói. Thần sắc rất là kiêu căng, trên thực tế, khi y thấy Mạnh Hạo chỉ là Ngưng Khí kỳ, xác thực không đủ tư cách để cho y quá mức để ý.

- Động phủ này không tệ a! Cho ta đi, được chứ! Ngoài ra, cái ghế này của ngươi cũng rất tốt, bất quá cũng hơi lãng phí, cũng cho ta đi!

Mạnh Hạo vừa cười nói vừa nhìn xung quanh, rất là tùy ý. Bộ dáng hắn nhìn xung quanh, giống như là đang coi động phủ là nhà của mình.

Lời này vừa ra, tên đại hán áo tím liền sửng sốt, mà lão Tam, lão Tứ, còn có hán tử áo vàng kia cũng cười lên ha hả, tiếng cười rất kiêu ngạo, vang vọng trong động phủ. Nhưng lão Nhị thì hai mắt chớp lóe, lộ ra chút ngưng trọng.

- Còn mấy người các ngươi nữa, giống như động phủ, cũng cho ta đi!

Trong lúc Mạnh Hạo cười nói, hắn liền cất bước lao tới, trong chớp mắt, thân hình lão Tam, lão Tứ liền nhảy dựng lên, thân hình khôi ngô, vẻ mặt dữ tợn, lúc này càng lộ ra nụ cười khinh miệt, cả hai lao thẳng đánh về phía Mạnh Hạo.

- Nhãi con! Đã vào động phủ của gia gia rồi mà còn cuồng ngôn, bị dọa điên rồi à!

Hai người vốn cách Mạnh Hạo không xa, lúc này lại vọt tới, nháy mắt liền gần bên, trong lúc nhe răng cười, cả hai đang muốn triển khai pháp thuật thì Mạnh Hạo ho khan một tiếng.

Chỉ một tiếng ho khan, thậm chí Mạnh Hạo không cần nhìn một cái, hắn vẫn bước tới trước, nhưng mà hai hán tử kia lại như đánh trúng vào một bức tường vô hình… Rầm một tiếng, hai người biến sắc, trực tiếp phun ra máu tươi, thân hình kịch liệt run rẩy, bị dội ra đụng lên tường đá động phủ… Cả hai lại phun máu lần nữa, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ, tu vi của bọn họ đã bị áp chế trong nháy mắt, giống như trở thành phàm nhân.

Một màn xuất hiện quá nhanh, làm mấy người khác không kịp phản ứng, Mạnh Hạo đã tới gần cái ghế tinh thạch kia rồi.

- Muốn chết!

Hán tử áo vàng gầm lên giận dữ, khi gã vọt đánh về phía trước thì lão Nhị cũng vung tay một cái, một con hỏa điểu lập tức bay về phía Mạnh Hạo, mà thân hình y lại nhanh chóng lui về sau.

Hết thảy, kể thì chậm mà thực tế chỉ trong nháy mắt, Mạnh Hạo ngay cả tay cũng không cần nâng lên, chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua hán tử áo vàng đang đánh tới. Lập tức, tâm thần hán tử áo vàng chấn động mạnh, hai mắt đau đớn, toàn thân như mất đi lực lượng, phía trước trở nên tối sầm… Một cảm giác tuyệt vọng, không thể giãy dụa lập tức bao phủ lên người gã.

Máu tươi phun ra, thân hình hán tử áo vàng lập tức bị cuốn đi, đánh vào trên thạch bích. Gã run rẩy, hai mắt tràn ngập sợ hãi, trong đầu gã hiện lên bộ dáng ngại ngùng, mỉm cười vô hại của Mạnh Hạo khi gặp mặt lần đầu.

- Ngươi… ngươi là ai…

Trong nháy mắt, thể xác và tinh thần của hán tử áo vàng đã bị sợ hãi không hình dung bao phủ. Gã không thể tưởng được, người mình mang về nhà, không phải là dê béo, mà là hung thú cắn nuốt hết thảy.

Về phần hỏa điểu của lão Nhị Hoàng gia, không đợi tới gần Mạnh Hạo thì đã tự động rung động rồi tan vỡ, giống như, ở trước mặt Mạnh Hạo, thuật pháp hỏa điểu này chỉ giống như trẻ con múa kiếm.

Trong khoảnh khắc, Hoàng gia ngũ tiên, bốn người hoảng sợ, mà đại hán áo tím ngồi trên ghế dựa thì sắc mặt tái nhợt. Thấy Mạnh Hạo sắp đến gần, y vặn vẹo hét lớn một tiếng, thân hình trực tiếp đứng lên. Cũng đúng lúc Mạnh Hạo liếc nhìn y một cái.

Cái nhìn này rơi vào trong mắt đại hán, như là hóa thành thế giới sấm sét trong lòng y, tiếng nổ ầm ầm như muổn làm đầu óc y nổ tung…