TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngã Dục Phong Thiên
Chương 63: Oanh Động Triệu Quốc!! (1)

Tại lúc dị tướng thiên địa xuất hiện, toàn bộ đệ tử ngoại tông Kháo Sơn Tông đều lộ ra thần sắc rung động, ngơ ngác nhìn bầu trời, đầu óc ù ù, không tự chủ mà lộ vẻ mờ mịt, thiên địa biến hóa này làm bọn họ không thể hiểu được.

Nhìn lên trời cao, thấy kinh văn tràn ngập kim quang kia, trong lòng đám đệ tử ngoại tông đều kinh hãi mà đập rộn lên, tên mập vẫn cầm kiếm vảy cá mài răng, phát ra tiếng loạt xọat, giờ phút này, gã cũng ngẩn người, suýt chút nữa làm đầu lưỡi bị thương.

Thượng Quan Tu vốn đang bế quan, giờ phút này mạnh mẽ ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ trên bầu trời, toàn thân gã run rẩy, lộ ra ánh mắt không thể tin. Ngay sau đó, gã biến sắc, không biết nhớ ra cái gì mà cực kỳ hoảng sợ. Gã lập tức đứng dậy vọt đi, trong phòng gã liền xuất hiện một truyền tống trận không biết đã bố trí bao nhiêu năm.

Gã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trong nháy mắt liền bước vào trong trận pháp, đảo mắt liền biến mất.

Cùng lúc đó, trong đại điện Đông Phong, ba người Mạnh Hạo mới xuất hiện, Hà Lạc Hoa hoàn toàn biến sắc, mạnh mẽ lao ra nhìn lên bầu trời, sắc mặt lão trở nên tái nhợt, thân hình lảo đảo lui về sau, cực kỳ khó coi.

Âu Dương đại trưởng lão cũng không chậm, đã sớm vọt ra đại điện, lão cũng âm trầm nhìn trời cao.

- Các ngươi đã kích động cái gì trong nơi lão tổ bế quan?

Âu Dương đại trưởng lão quay đầu, giờ khắc này, lão cực kỳ nghiêm túc, thậm chí lời lẽ còn mang theo nghiêm khắc.

- Nói cái gì? Thiên địa dị tượng kia, vì sao xuất hiện thì Hà mỗ cũng không biết!

- Bó tay chịu trói, mở ra đại trận của Kháo Sơn Tông của ngươi. Để cho thần thức của chúng ta tìm kiếm, đây chính là khai báo. Nếu không, chớ trách chúng ta không niệm tình đều là tu sĩ Triệu quốc mà ra tay hủy trận pháp, diệt Kháo Sơn Tông!

Lão già áo bào tím lộ ra sát khí, âm trầm nói.

- Diệt Kháo Sơn Tông ta… Hà Lạc Hoa bỗng nhiên cười, lão cười càng lúc càng lớn, tiếng cười truyền khắp toàn bộ Kháo Sơn Tông, quanh quẩn trong thiên địa. Trong tiếng cười của lão, thấy được Âu Dương ở một bên ý tứ liều chết, thấy được ba đệ tử nội môn trong đại điện trầm mặc, thấy được phần đông đệ tử ngoại tông thất khiếu chảy máu, cũng nhìn thấy sự tuyệt vọng cùng bất lực của bọn họ.

Lấy gì mà chống cự, lấy gì để có thể làm cho đệ tử Kháo Sơn Tông sống sót, lấy gì để tránh thoát một kiếp này....

- Chỉ cần ta còn làm Chưởng môn Kháo Sơn Tông một ngày, ta sẽ không cho phép người ngoài khi nhục Kháo Sơn Tông ta. Nhưng ta quả thật không có cách nào bảo vệ mọi người… Tiếng cười của Hà Lạc Hoa mang theo bi thương, nhưng trong mơ hồ còn có chút giải thoát.

- Kháo Sơn Tông, dù các ngươi không bị diệt thì cũng không duy trì được bao lâu, nếu đã thế… Hôm nay Kháo Sơn Tông liền giải tán, mấy tòa sơn phong này, ta không cần!

Hà Lạc Hoa phất tay, thân hình bay lên, Âu Dương ngẩn người, cũng trầm mặc bay theo. Hai người đứng trên bầu trời, nhìn xuống Kháo Sơn Tông, nhìn gia viên đã từng sống mấy giáp, thần sắc lộ vẻ bi thương.

- Chúng đệ tử nghe lệnh, hôm nay Kháo Sơn Tông giải tán, từ nay về sau, các ngươi không còn là người Kháo Sơn Tông! Thế gian này không còn Kháo Sơn Tông!

Hai mắt Hà Lạc Hoa lộ ra tơ máu, giờ phút này, đám cường giả Triệu quốc bị lời nói của Hà Lạc Hoa làm chấn kinh, chỉ cười lạnh.

- Các ngươi vừa lòng rồi chứ! Nơi này có chí bảo cũng được, không có quan hệ gì với lão phu, cũng không có quan hệ gì với đám nhỏ không có tông môn phía dưới. Nếu các ngươi dám đả thương người, lão phu liền nổ tung trận pháp… Chúng ta đồng quy vu tận!

Hà Lạc Hoa nói chém đinh chặt sắt, trong lời nói tràn ngập hận ý, làm cho những cường giả Triệu quốc không thể bình tĩnh.​