TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Chu
Chương 138: Mạng Người Hèn Hạ Như Cỏ Rác 2

Sáu vị nữ tử có tu vi cao thâm đều là bị đụng vào trong rừng cây phong, làm cho những cây phong to cỡ miệng chén bị đập gãy, sụp đổ thành một mảng lớn, các nàng ấy đều bị bao phủ trong lá cây, cả người tràn đầy tiên huyết.

Sáu vị nữ tử tuyệt sắc lúc này đã biến thành sáu huyết nhân, không ngừng run rẩy trên mặt đất, da thịt mịn màng trắng như tuyết đã bị cắn nắt, không còn một chỗ nào hoàn hảo.

- Khụ khụ!

Các nàng ấy ho ra máu, nhưng không cách nào từ dưới đất bò dậy.

Trán Phong Phi Vân toát đầy mồ hôi hột, ánh mắt nhìn chăm chú Đông Phương Kính Nguyệt đang vô cùng bình thản, trong lòng cảm thán bà nương chết bầm này lại hạ thủ quá độc ác, quả nhiên là nữ nhân đối với nữ nhân đều là thủ đoạn độc ác.Lại đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp đối với nữ nhân xinh đẹp hạ thủ, nhất định là tàn nhẫn vô tình.

Nước mưa lại rơi xuống, rơi vào trên người của sáu vị thiếu nữ thủy tộc kia, bởi vì da thịt các nàng ấy đều bị cắn nát, lộ ra một ít huyết dịch, ở dưới màn mưa rót xuống, quả thực không khác nào lấy nước muối sát lên trên người, khiến cho các nàng ấy lại càng run rẩy kịch liệt hơn, phát ra tiếng kêu rên nhè nhẹ.

Nhưng lại chỉ có thể cuộn người lại, vùi vào trong lá cây, căn bản không đứng dậy nổi, dễ nhận thấy khúc Vong hồn sát vừa rồi của Đông Phương Kính Nguyệt đã làm cho các nàng ấy bị thương quá nặng.

Ngay cả Phong Phi Vân cũng thấy có chút không đành lòng, nhưng mà Vô Hà công tử và những cô gái kia cũng chỉ đứng nhìn, lại không có bất cứ người nào tới giúp các nàng ấy, vì các nàng ấy mà bôi thuốc, thậm chĩ cũng không có người nào lại đỡ các nàng ấy đứng lên, hoặc là giúp che dù.

Đây cũng là lòng dạ quá ác độc rồi.

Phong Phi Vân thực sự có chút nhìn không vừa mắt, nói:

- Vô Hà công tử lẽ nào thực sự vô tình như vậy, ngay cả nữ tử từng đi theo mình cũng mặc kệ?

- Mỹ nhân thế gian như danh tướng, không được phép để cho nhân gian thấy tuổi già. Mỹ nhân luôn có một ngày tàn héo, khi các nàng ấy không còn là mỹ nhân, cũng không còn có tư cách ở lại bên cạnh ta, nếu đã tàn héo rồi, vậy thì để cho các nàng thuộc cõi tục trở về cõi tục, đất trở về đất thôi.

Thanh âm của Vô Hà công tử bình thản, rất dễ nhận thấy đây chính là chân lý của hắn.

Vân Nhi đứng ở bên cạnh Vân La cổ kiệu, cũng nói:

- Bên cạnh công tử nhà ta từ trước tới nay chỉ có mỹ nhân, bây giờ các nàng ấy đã bị hủy hoại dung nhan dưới khúc Vong hồn sát, cũng sẽ không còn là mỹ nhân nữa thì không có tư cách đi theo bên cạnh công tử.

Phong Phi Vân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng mà vẫn là không có nói ra, ngay cả những cô gái này cũng nói ra lời như vậy thì hắn chen miệng vào cũng coi như là thừa thãi.

Ánh mắt lại hướng về phía trong rừng phong kia, sáu bị giai nhân lả lướt kia lúc này đã biến thành huyết nhân, ngâm mình trong màn mưa, hấp hối, tất cả phồn hoa và vinh quang đều đã rời xa các nàng ấy.

Hoặc là không qua hết hôm nay các nàng ấy sẽ chết ở trong cảnh lá rụng đầy trời kia, bị chó hoang gặm ăn thịt, chỉ còn lại một đống bạch cốt và tốc xốc xếch.

Hồng nhan thì bạc mệnh, cho dù là nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng cũng rơi vào trong bùn đất mà làm bạn, ai cũng không cách nào đi giúp đỡ các nàng ấy được, đây là sự lựa chọn của các nàng, cũng là kết quả của các nàng.

Mệnh nữ nhân hèn hạ như cỏ rác, mệnh nam nhân lại càng chẳng phải giống như vậy sao, nếu như hôm nay không đủ sức đem Vô Hà công tử đánh lui, Phong Phi Vân có lẽ sẽ bị chết thảm hại hơn.

Không có nhất thiết phải quá thương cảm người khác, trước tiên nên thương cảm cho bản thân mình!

Tâm tình của Phong Phi Vân cao bực nào, ngoại trừ cảm tình, còn đem rất nhiều chuyện cũng nhìn thấu qua, bình tâm tĩnh khí trở lại, biến thành một pho bàn thạch.

- Tiếng tỳ bà của cô nương không những hay mà lại còn có thể sát nhân, trong lòng ta thực sự là có chút kích động không nén được, bản thân muốn cùng cô nương tiếp qua hai chiêu.

Vô Hà công tử nói xong thì liền xuất thủ, một đạo hư ảnh trong suốt lúc này liền hiện ra ở phía trên Vân La cổ kiệu, giống như một cự nhân khiêng một cây búa to, khoác chiến giáp lên trên người, hai mắt giống như lôi tử.

Cái này chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh nhân hình nhưng mà cổ chiến ý lại dũng mãnh cực kỳ, một cước đạp ở trên mặt đất, trên mặt đất liền nứt ra một đạo khe hở.

Phong Phi Vân cảm giác được trùng kích lực cực lớn đang gia trì ở trên người, có lực lượng vô hình đang đến từ phía trước, thiếu chút nữa đã đem hắn đánh bay ra xa, một cổ lực lượng này quá cường đại.

Ầm!

Hắn liền đứng dậy, vô địch thiền trượng trong tay liền cắm thẳng trên mặt đất, biến thành một cây thần trụ, cùng với thân hình của hắn kết hợp với nhau, lôi đả bất động.

Hai ngón tay trắng như tuyết từ trong Vân La cổ kiệu đưa ra ngoài, đầu ngón tay kẹp một quả ngọc phù, đang huy động ở trong không khí, đạo hư ảnh cầm trong tay cây búa lớn kia bất ngờ huy động chiếc búa trong tay, đập xuống phía dưới.

Bành!

Chiếc búa lớn mặc dù là sát binh vô hình, nhưng mà đem toàn bộ mộc ốc trà lâu bị chém thành hai nửa, vách tường sụp đổ, song cửa sổ trở nên vỡ nát, ngay cả trên mặt đất cũng lưu lại một đạo búa vắt ngang to lớn, đạo khe rãnh này kéo dài chừng mười trượng, sâu chừng ba thước.

Trên mặt đất tràn đầy mảnh gỗ vụn, hơn nữa còn có vô số khí lãng đang quay cuồng xung quanh, phát ra tiếng xé gió gào rít, đâm vào màng nhĩ người phát ra sự đau buốt.

Trên lưng của Đông Phương Kính Nguyệt chìa ra đôi quang dực bạch sắc, lông vũ chỉnh khiết, màu trắng kia không có một chút tỳ vết nào, bạch y trên người nàng ở dưới cơn gió lạnh bay phấp phới, có vẻ càng phát ra sự say mê hấp dẫn.

Bay ở trên trường không, ngón tay nhảy múa trên dây đàn, nhẹ nhàng phẩy một cái.

Bá!

Khúc Vong hồn sát bay ra, một đạo sóng âm đâm trách bầu không khí, đem cự ảnh cây búa trong tay chấn vỡ, hóa thành khói xanh.

Giao thủ thật sự đã bắt đầu, đối thủ lần này là Vô Hà công tử, dựa theo những gì Đông Phương Kính Nguyệt nói, người này mười sáu tuổi đã xuất đạo, bây giờ đã thành danh đã gần 20 năm, tuy là tuổi gần 40 nhưng mà dung mạo lại như nam tử tuổi 20, tu vi cao lại càng kinh hãi thế tục, cực kỳ khó đối phó.

Với tu vi trác tuyệt của Đông Phương Kính Nguyệt, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiếp hắn được mười chiêu, đây cũng đã là tình huống tốt nhất.

Ầm ầm!

Ngọc phù trong tay Vô Hà công tử xuất ra một đạo tinh mang bạch sắc, đan vào nhau tạo ra một đạo thần bàn hình tròn.

Thân thể của một đạo hư ảnh cự đại kia trở nên ngưng kết càng thêm thật, chiến giáp trên người cũng bộc phát ra thiết quang màu xanh, thật giống như một Ma thần chân thật quá bộ đến.

Nhãn lực của Phong Phi Vân nhạy bén, nhìn thấu ra một tia manh mối.

Vô địch thiền trượng trong tay biến thành một con bút phong cự đại, trên đất cũng khắc hoạ ra một đạo viên bàn (vòng tròn), hình dáng vậy mà cùng với thần bàn thiểm động vừa rồi trên ngọc phù trong tay của Vô Hà công tử giống nhau như đúc.

Đây là khôi lỗi thuật mệnh bàn đồ của Phong gia, một loại chỉ có trí sư hoặc là luyện khí sư mới có thể khắc họa, hơn nữa nếu muốn đem một toà mệnh bàn đồ khắc họa thành công có uy lực cường đại, coi như là một vị trí sư ngũ phẩm cũng phải mất đến ba canh giờ.

Nhưng mà vừa rồi Phong Phi Vân chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua một cái, liền lập tức khắc họa ra trên mặt đất, tế vân phía trên nhiều hơn trăm đạo, quy tắc và mệnh lý lại càng phức tạp huyền bí, cho dù Vô Hà công tử cũng tự nhận là không có cách nào khắc lục được.

- Lợi hại thật!

Lần đầu tiên thanh âm của Vô Hà công tử có chút khác thường, bị trình độ tại trận pháp đồ văn của Phong Phi Vân làm cho kinh ngạc giật mình, chẳng lẽ tên tiểu tử này che giấu tu vi.