TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Linh Chu
Chương 112: Bí Mật Miếu Thần (4)

Môn chủ đại diễn Tiên môn và lão tổ Tần gia cũng đều bị thương, máu chảy lênh láng, đều đang tìm cách bỏ chạy khỏi giếng hoàng nê, không dám tiến lên một bước nào nữa.

Cổ uy lực này thực sự rất kinh người, dù cho là cự kình cũng không cách nào chống lại, ngay cả linh khí cũng bị đánh xuyên qua.

Cuối cùng cũng yên ổn, không có ai động thủ lần nữa.

- Rốt cuộc thì viên huyết tinh kia là thứ gì? Tại sao lại mạnh như vậy chứ?

Có người nhìn chằm chằm vào viên huyết tinh treo lơ lửng trên không trung. Có thể cảm thấy được từng viên tinh điểm chuyển động xung quanh huyết tinh, dường như là mấy trăm giọt linh tuyền.

Trong mỗi giọt linh tuyền cũng dựng dục những tiểu cô nương đang ngủ ngon, đó là linh tính linh tuyền.

- Viên huyết tinh kia giống như trái tim một người, vừa rồi rõ ràng ta còn thấy được nó đang nhảy nhót nữa.

- Huyết tinh đang hấp thụ linh tuyền xung quanh, sức mạnh càng lúc càng lớn.

...

Mấy trăm giọt linh tuyền bày ra trước mặt, đây quả thực giống như nhìn thấy được một tòa bảo sơn, không có người nào có thể không động tâm, loại tài phú này thực sự rất đáng sợ, đừng nói là mấy trăm giọt linh tuyền, coi như là mười giọt linh tuyền cũng có thể làm cho một gia tộc trở nên thịnh vượng.

Trong cổ giếng hoàng nê tản ra mùi thơm ngát của linh tuyền làm cho thể xác và tinh thần người ta trở nên sảng khoái, bách hài thông đạt, tinh thần vô cùng sung mãn.

Có người không chịu đựng nổi sự mê hoặc của linh tuyền, cất bước đi về hướng miếu thần, nhưng mà còn chưa tới được chỗ cách miếu thần đến mười trượng thì đã bị huyết tinh bắn chết, ngay cả hài cốt cũng không còn.

Ngay cả ba vị cự kình cũng không dám tùy tiện xuất thủ, những người khác xuất thủ thì nhất định là muốn đâm đầu vào cái chết, thấy linh bảo nhưng lại không thể đoạt lấy nó, loại cảm giác này chẳng khác nào muốn mạng người khác.

Trên Phật tháp, Phong Phi Vân làm sao lại không muốn đoạt lấy linh tuyền chứ? Hắn tế xuất ra độ trận đài sen, muốn liều chết đoạt bảo vật nhưng lại bị Tửu Nhục hòa thượng bắt giữ lại.

- Hòa thượng, ông muốn ngăn cản đường tiền tài của ta?

Phong Phi Vân nói.

- Bần đạo là sợ ngươi đang bước vào con đường chết.

Tửu Nhục hòa thượng từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng dữ tợn, đứng cạnh cửa sổ, nhìn quang hoa huyết tinh, thở dài nói:

- Huyết tinh xuất thế, vận mệnh luân lưu.

Những tăng nhân cổ thi trong miếu thần lại bắt đầu điên cuồng đứng lên, nhún nhảy trên mặt đất, dường như muốn tóm lấy viên huyết tinh. Bọn họ bắt đầu gào thét, phát ra những tiếng gầm gừ rợn cả tóc gáy.

Không còn ai trấn áp bọn họ, trên người bọn họ đằng đằng sát khí, oán khí ngút trời.

Phong Phi Vân nói:

- Huyết tinh xuất tế, vận mệnh luân lưu. Đại hòa thượng, rốt cuộc thì ông lại đang làm cái gì vậy? Lời này rốt cuộc là có ý gì?

Tửu Nhục hòa thượng mang trên mặt vẻ khó hiểu, úp úp mở mở nói:

- Cái này ... ý chỉ là trong mấy ngày nữa thiên địa sẽ xảy ra đại biến, vận mệnh sẽ phát sinh thay đổi, tạo thành vận mệnh lộn xộn, trước đây có thể không có chuyện gì xảy ra, hoặc là vào lúc đó có thể xảy ra.

Lời nói của Tửu Nhục hòa thượng mơ hồ không rõ, hiển nhiên là không muốn để cho Phong Phi Vân biết rõ mưu sự, cho nên đoán chừng là tránh nói vào vấn đề chính.

Tửu Nhục hòa thượng đột nhiên lại ấn vai Phong Phi Vân xuống, đôi mắt to lớn như cái chuông đồng nhìn chằm chằm hắn, lời nói thành khẩn:

- Tiểu thí chủ, bây giờ sinh mệnh Thương sinh như ngàn cân treo sợi tốc, bần đạo thấy ngươi cũng có lòng nhân thiện, bây giờ muốn giao phó ngươi một chuyện, ngươi có bằng lòng hay không?

Từ trước tới nay Phong Phi Vân đều không cho rằng mình là người có lòng lương thiện, bây giờ thấy vị đại hòa thượng này tính tình cổ quái, lại không là một hảo sư, đang chuẩn bị lắc đầu:

- Ta ...

- Được rồi! Quả nhiên là bần đạo không nhìn nhầm người. Ngươi đã đồng ý gánh vác trách nặng nề này thì bần đạo sẽ nói cho ngươi biết chân tướng sự việc.

Tửu Nhục hòa thượng căn bản là không cho Phong Phi Vân cơ hội nói chuyện, lại nói tiếp:

- Huyết tinh chính là Huyết Tâm, một khi huyết tinh dựng dục thành công thì sẽ hóa thành một viên huyết tâm, làm cho vị nữ tử trong cổ giếng hoàng nê kia sống lại, đến lúc đó nhất định máy chảy thành sông, xác chết chất đầy núi, nếu muốn tránh cho chuyện đó xảy ra thì cũng chỉ có thể nhờ vào ngươi.

- Hả? Đợi một chút? Vị nữ tử trong giếng hoàng nê sống lại thì tại sao máu chảy thành sông, xác chết chất đầy núi chứ?

Phonng Phi Vân cũng đã gặp qua nữ thi kia, cũng không cảm nhận được bất cứ hung khí nào trên người nàng, ngược lại thì trên người nàng còn có một luồng không linh xuất trần.

Tửu Nhục hòa thượng lại vỗ vỗ vai phong Phi Vân, vò đầu dậm chân nói:

- Tiểu thí chủ cậu quá ngây thơ rồi, một nữ thi bị dựng dục ở sâu trong lòng đất hơn một ngàn năm trời, nếu như sống lại thì hung sát khí nhiễm trên người nhất định rất đáng sợ, hơn nữa huyết tinh còn hội tụ huyết dịch oán tăng hơn ngàn năm, trở thành trái tim của nàng, oán khí trên người nàng sẽ càng to lớn bực nào chứ? Đến lúc đó chỉ sợ mười bước sẽ giết chết một người, nghìn dặm nhất định tiêu diệt một thành trì, thiên hạ sợ rằng không có người nào có thể ngăn lại được.

Lời nói của Tửu Nhục hòa thượng cũng không phải không có lý, Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Vậy thì phải làm thế nào để tránh cho mọi chuyện xảy ra?

- Chỉ có một cách.

Tửu Nhục hòa thượng cười nói:

- Tìm cho được phật y Nạp Lan của trụ trì Thương sinh tự trước đây, hơn nữa còn có phật châu phỉ thúy trụ trì nắm trong tay, hợp hai thứ bảo vật này lại là có thể trấn áp được huyết tinh.

Tửu Nhục hòa thượng chỉ tay về phía bức tranh trên vách, trên tranh là một vị cao tăng đắc đạo, người mặc phật y Nạp Lan, trong tay nắm chuỗi phật châu phỉ thúy.

Ánh mắt Phong Phi Vân nhìn chăm chú vào người vị cao tăng đắc đạo, dù sao cũng cảm thấy có loại cảm giác quen biết, loại cảm giác này rõ hơn là cảm giác duyên phận, dù sao thì hắn cũng chưa từng gặp qua vị lão tăng này, nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ?

- Vậy sao ngươi không tự mình đi tìm hai thứ đồ này?

Phong Phi Vân liếc mắt nhìn hắn.

Tửu Nhục hòa thượng quay người lại, nhặt thịt bò cạp từ dưới đất lên ăn tiếp, gặm gặm cắn cắn rồi mới nói:

- Bần đạo phải ở đây trấn áp những oán tăng trong miếu thần, nếu để cho những oán tăng này chạy ra ngoài thì cũng là máu chảy thành sông, xác chết chất thành núi.

- Thật ra thì muốn tìm phật y Nạp Lan và phật châu phỉ thủy cũng không khó. Nghe nói năm đó trụ trì yêu vị nữ tử đó, tự cảm thấy phật tâm bị ô uế nên nhốt mình trong một tòa phật viên ở trong Tử tiêu phủ thành, muốn dùng phật pháp vô thượng quên đi vị nữ tử kia, nhưng mà cuối cùng lại không được.

Tửu Nhục hòa thượng cung cấp cho Phong Phi Vân một đầu mối.

Nhưng mà với Phong Phi Vân, manh mối này tuyệt đối không đủ, dù sao thì Tử tiêu phủ thành cũng quá lớn, Phật viên cũng có hơn ngàn tòa, chờ hắn tìm được Phật y và phật châu phỉ thúy thì đoán chừng nữ thi kia đã sớm sống lại.

Tửu Nhục hòa thượng sợ rằng Phong Phi Vân không đi nên lại tiếp tục mê hoặc, nói:

- Nghe đồn mặc phật y Nạp Lan vào thì giống như được cổ phật phụ thể, có thể một quyền đánh nát cả một ngọn núi, tay không có thể dời thành. Nếu như cầm trong tay chuỗi phật châu phỉ thúy thì cố thể hái được sao, sức công phạt không gì sánh được, cũng có thể chiếm được cả thiên hạ.

Hắn khẽ liếc nhìn Phong Phi Vân, muốn xem phản ứng của hắn thế nào.

Phong Phi Vân cười nói:

- Đừng lấy những thứ đó ra dụ dỗ ta, bây giờ bên ngoài nhiều cao thủ như vậy, sát khí tứ phía, nếu muốn xông ra ngoài thì đã là việc khó rồi. Nếu làm việc cho ngươi, dù sao cũng phải lấy ra những thứ tốt hơn chứ?

Tửu Nhục hòa thượng hình như đang mong chờ những lời này của Phong Phi Vân, vui vẻ gật đầu:

- Ở đây bần đạo có bốn viên cổ tu linh đan, có thể làm cho tiểu thí chủ đang ở lúc sinh tử trước mắt có thể phát huy ra chiến lực bằng một nửa nhân vật cự kình, một quyền cũng có thể đánh ra bách vạn cân.

Phong Phi Vân mừng rỡ, trong lòng ngầm cảm thán vị hòa thượng biết cách đối nhân xử thế này.

- Bần đạo còn có ba giọt linh tuyền, mỗi một giọt đều đầy ắp linh tính, vô giá.

Tửu Nhục hòa thượng ra tay vô cùng hào phóng, lấy từ trong lòng ngực ra một cái bình ngọc, đặt vào trong tay Phong Phi Vân.

- Bần đạo còn có một viên ngũ phẩm bách thiên linh đan .. nhưng mà chờ sau khi ngươi đem Nạp Lan phật y và phật châu phỉ thúy tới thì có thể cho ngươi.

Tửu Nhục hòa thượng bày linh đan ra, sau đó lại cất vào.