TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Chương 472: Đau lòng

“ Ha ha , không nghĩ tới con đường tu luyện của ngươi đạt được thành tựu cao như vậy, lại vẫn có thể chuyên tâm nghiên tập (nghiên cứu và tập dược) dược lý, thật là làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.” trên mặt Giang Văn Đình tràn đầy ý tán thưởng, hắn từ trên miệng của đệ tử Linh Viêm quốc mà biết được.

Vì không hiểu y thuật nên Giang Văn Đình không có phát giác bất cứ vấn đề gì, nhưng tinh thông dược lý như nàng thì ở nơi đây trong thời gian thật ngắn khôi phục lại bình thường cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cho dù nàng không có cách nào đảm bảo nhưng nhất định có thể làm được.

“Xem ra y thuật của Mộ cô nương quả là thâm hậu, không biết là thương thế của Hàn công tử, ngươi có xem qua chưa?” Tô Cầm chậm rãi nói, đáy mắt thâm sâu dò xét.

Nhận thấy được tâm tư của Tô Cầm, Mộ Chỉ Ly như cũ lạnh nhạt trầm tĩnh : “ Ta đã xem qua, trong cơ thể kinh mạch đứt đoạn, khó khăn nhất chính là ngay tại vết đứt kinh mạch quấn vào nhau, muốn chữa trị cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Hôm qua nàng đã suy nghĩ thật lâu, quyết định dùng hồi phục chi lực kết hợp với châm pháp, tin tưởng tình huống này nhất định có thể cải thiện. Năng lực chữa trị của hồi phục chi lực đương nhiên không cần phải nói, chỉ cần có đầy đủ hồi phục chi lực thì cho dù tình huống có phức tạp cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay.

Sở dĩ thương thế của Liệt nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân chính là trong cơ thể hắn không có tồn tại nhiều hồi phục chi lực, nếu không thì cũng không đến nỗi hôn mê lâu như vậy.

Ngày hôm qua , sau khi dò xét nàng phát hiện hồi phục chi lực ban đầu nàng truyền vào cơ thể Liệt không có chút nào biến hóa, gần như là không có tăng trưởng? Cũng không biết được trong lúc chữa trị cơ thể hắn còn có nguyên nhân nào khác nữa không? Hiển nhiên tốc độ tăng trưởng của hồi phục chi lực trong cơ thể Liệt không nhanh bằng mình.

Ngẫm nghĩ, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu trong chuyện này là có nguyên do, ban đầu nàng chính là ở trong Thạch Đàm ngâm bao lâu, hồi phục chi lực trong cơ thể hai người làm sao có thể giống nhau được.

Nghe vậy, Tô Cầm khẽ gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly có chút biến hóa, “ Mấy ngày nay ta cũng một mực nghiên cứu phương pháp chữa trị, chẵng qua là kinh mạch đứt đoạn muốn khôi phục thì thật sự quá khó khăn, ta cũng không có nắm chắc thành công, không biết Mộ cô nương có biện pháp nào chăng?”

Nàng biết Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly là một đôi tình lữ, nhìn từ góc độ nào cũng không thể nghi ngờ được, cũng như thân phận Dược sư của nàng ta. Trên thực tế nàng cũng muốn thử phương pháp này một lần, nhưng một khi thất bại thì….

Nhận thấy Tô Cầm thành thực nói ra nàng không có nắm chắc thành công, ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến hóa, cánh môi hồng nhạt như cánh hoa đào khẽ cong lên, lạnh nhạt nói: “ Bản thân ta có phương pháp để thử một lần, chính là đến đây đễ chữa trị cho Liệt, không nghĩ tới lại gặp được hai vị ở chỗ này.” Mộ Chỉ Ly hướng tầm mắt về phía Giang Văn Đình nói: “ Huấn Luyện Viên trưởng, Tô Dược sư, mấy ngày nay thật là cám ơn các ngươi.”

Giang Văn Đình kia mặt mũi trắng nõn giống như văn nhược thư sinh nhưng lại toát lên vẻ cương nghị: “ Hiện tại các ngươi là do ta quản, dĩ nhiên an toàn của các ngươi cũng do ta phụ trách. Nếu như là gặp được yêu thú thuộc tính Hắc Ám mà bị thương cũng thôi đi, nhưng vì đám tiểu tử hư hỏng của Bắc hoàn quốc mà mới ra nông nổi này, coi như đây là trách nhiệm của ta.”

Lai lịch của đệ tử xuất hiện ở đây không nhỏ, trong lúc luyện tập khó tránh khỏi bị thương, nhưng là bởi vì ……trong lúc luyện tập mà bị thương thật sự rất khó khai báo, nói vậy sau khi trở về không khỏi bị phía trên chất vấn một phen.

Tô Dược sư cũng là cười nhạt, gương mặt thanh lệ không màng danh lợi khẽ nói; “ Thực tế ta cũng không giúp được gì, thương thế của Hàn công tử đến hiện tại ta vẫn chưa có nghĩ ra phương pháp xử lý, không biết trong lúc Mộ cô nương chữa trị thì ta có thể ở một bên quan sát?

Đột nhiên nói lên vấn đề này, Tô Cầm cảm thấy lúng túng, hai gò má ửng hồng, bộ dáng kia cùng với vẻ vân đạm phong kinh lúc trước đúng là có sự chênh lệch rất lớn. Có thể nhận thấy được nàng ấy rất muốn biết phương pháp trị liệu kia là như thế nào, nếu không thì với tính tình của nàng ấy thì nhất quyết là sẽ không nói ra.

“Đương nhiên có thể được, hiện tại ta bắt đầu đây” . Mộ Chỉ Ly nhìn hai người lên tiếng nói.

Tô Cầm hơi kích động, gật đầu, cùng với Giang Văn Đình đứng cuối giường nhìn Mộ Chỉ Ly thi triển y thuật. So với vẻ kích động của Tô Cầm, Giang Văn Đình cũng là bất đắc dĩ, hắn vốn không phải là Dược sư, đối với sự việc này một chút tầm quan trọng cũng không có.

Có lẽ mấy ngày nay Tô Cầm cũng không có cách nào chữa được thương thế của Hàn Như Liệt cũng biết được khó khăn như thế nào, trên thực tế Tô Cầm mà hắn biết chính là người có y thuật cao nhất ở đây, ở Trì Mân quốc này y thuật của nàng ấy cũng cực kỳ nổi danh. Nếu người bị thương không phải là đám người Hàn Như Liệt thì hắn cũng không đến tìm nàng ấy.

Ngay cả Tô Cầm cũng không có cách nào trị liệu cho thương thế của Hàn Như Liệt, nay lại nghe Mộ Chỉ Ly nói có phương pháp, thật sự hắn khó có thể tin được, hắn muốn lên tiếng hỏi thăm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ thì đành nuốt nghi vấn vào trong, trong đầu không ngừng quanh quẩn một ý nghĩ : “ Chẵng lẽ y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn Tô Cầm?”

Đi tới ngồi xuống bên cạnh giường của Hàn Như Liệt, nhìn bộ dáng ngủ say sưa của hắn, Mộ Chỉ Ly thoáng chút đau lòng, nắm tay hắn, vẻ mặt nhu hòa : “ Liệt, ta sẽ mau chóng chữa khỏi cho chàng.”

Hàn Như Liệt dường như nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, tay đang nắm chợt rung động làm cho Mộ Chỉ Ly kích động không ngừng, khóe mắt nàng mang theo một tia ấm áp: “ Rất nhanh là có thể hồi phục, ta đảm bảo sẽ rất nhanh thôi.”

Mấy ngày nay tuy Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cơ thể cũng cực kỳ đau đớn, loại thống khổ này chỉ có ai từng trải qua mới cảm nhận được.

Mộ Chỉ Ly đỡ Hàn Như Liệt lên, đưa tay cởi áo trên người hắn ra sau đó hai tay nàng đặt sau lưng hắn, hồi phục chi lực không ngừng truyền vào cơ thề hắn.

Bọn họ vốn dĩ tâm linh tương thông, cho dù Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng đối với hồi phục chi lực Mộ Chỉ Ly rót vào cũng không có nửa điểm kháng cự , điều này khiến cho Mộ Chỉ Ly vốn lo lắng cũng tiêu tán đi .

Thuận theo hồi phục chi lực không ngừng tiến vào, cùng với hồi phục chi lực trong cơ thể Hàn Như Liệt hòa làm một, linh thức của Mộ Chỉ Ly khống chế bắt đầu chữa trị những kinh mạch bị tổn thương.

Mỗi khi gặp phải đoạn kinh mạch bị rối loạn, Mộ Chỉ Ly kết hợp với Thiên Huyền châm pháp để chữa trị. Ngân châm dưới sự điều khiển của bàn tay Mộ Chỉ Ly như có linh tính , vừa nhanh vừa chuẩn châm vào huyệt đạo trên người Hàn Như Liệt, tiếp tục điều trị nội thương.

Đây là một quá trình cực kỳ chậm chạp, số lượng kinh mạch trong cơ thể con người nhiều không cần phải nói, trán Mộ Chỉ Ly không ngừng xuất mồ hôi hột, đôi môi tái nhợt biểu lộ nàng tiêu hao quá nhiều Thiên Lực, một chút mệt mỏi dâng lên nhưng trong mắt vẫn tràn đầy kiên định.

Giang Văn Đình và Tô Cầm một mực yên lặng đứng yên một bên chưa từng phát ra một nửa tiếng động, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu. Vốn nghi ngờ nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngân châm trong tay Mộ Chỉ Ly xuất thần nhập hóa thì trong lòng bọn họ cũng có chút hiểu ra, nhất là động tác nhuần nhuyễn như nước chảy, nhìn nàng ấy sử dụng châm pháp mà giống như đang thưởng thức một môn nghệ thuật.

Tâm Tô Cầm rung động mãnh liệt, mặc dù nàng không cách nào xác định được tình huống trong cơ thể của Hàn Như Liệt là như thế nào, nhưng hơi thở cùng với sắc mặt của hắn cũng có thể nhìn thấy được thương thế của hắn đang chuyển biến rất tốt, thật sự là quá thần kỳ.

Vì sao chỉ có mấy cây ngân châm nhỏ bé như vậy mà lại có tác dụng to lớn đến thế?? Vì sao trước giờ nàng chưa từng nghe qua là có phương pháp trị liệu này? Trước giờ cứ nghĩ rằng y thuật của mình đạt được thành tựu cao nhưng bây giờ lại phát giác mình kiến thức hạn hẹp, núi cao còn có núi cao hơn a.

Chỉ là nhìn Mộ Chỉ Ly thực hiện phương pháp trị liệu này, nàng biết rằng y thuật của Mộ cô nương so với mình còn giỏi hơn nhiều, chỉ hy vọng ngày sau có thể có cơ hội lãnh giáo một phen.

Hàn Như Liệt không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến một trận mệt mỏi, thân thể lại càng đau đớn. Hắn rất muốn tỉnh lại nhưng lại phát hiện mình không có nửa điểm khí lực, thậm chí mở mắt cũng không có cách nào làm được.

Hắn cũng cảm thấy mấy ngày nay thường xuyên có người đến thăm hắn, cũng nghe đươc sự quan tâm của mọi người, nhưng hắn cũng không có cách nào để tỉnh lại. Hắn vẫn luôn biết rõ sử dụng Thiên Địa Tu La Biến có ảnh hưởng lớn như thế nào nhưng khi chính mình đối diện vấn đề này thì hắn hoàn toàn bất đắc dĩ.

Ngay trong tình huống lúc đó, nếu hắn không sử dụng chiêu thức này chỉ sợ là tất cả mọi người nửa cơ hội sống sót cũng không có, nếu để cho hắn lựa chọn một lần nữa thì hắn cũng sẽ làm như vậy. Chẳng qua là hiện tại hắn đang lo lắng, sợ rằng sau này không có cơ hội được nhìn thấy Ly nhi…

Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại khẽ cầm lấy bàn tay của hắn, không cần suy nghĩ cũng biết đây là tay của Ly nhi, bởi vì thời điểm bọn hắn ở chung, hắn thường xuyên lôi kéo tay nàng, cảm giác rất là quen thuộc, cho nên hắn dùng tất cả khí lực của mình mà nắm lại tay nàng.

Nghe được những lời sau cùng của Ly nhi , hắn lại càng có hy vọng hồi phục, hắn tin tưởng nàng. Cũng không lâu sau đó, hắn cảm thấy có một cỗ khí ôn hòa ấm áp truyền vào trong cơ thể, mà tất cả đau đớn đều vì bị nguồn nhiệt này bao vây mà dần dần trở nên tốt hơn, thân thể cũng dần dần hồi phục sinh lực.

Trong nháy mắt đã đến giữa trưa, ánh nắng chiếu sáng rực cả một vùng, len vào bên trong ấm áp.

Mộ Chỉ Ly cuối cùng cũng dừng động tác, rút hết ngân châm trên người của Hàn Như Liệt xuống, thay hắn mặc quần áo tử tế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt không che giấu được sự mệt mỏi nhưng trong mắt ánh lên sự vui mừng, cuối cùng cũng thành công.

Tô Cầm đi đến bên Hàn Như Liệt dò xét thương thế bên trong cơ thể ánh mắt mở to không thể tin được vốn lạnh nhạt đã biến mất không còn nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khiếp sợ : “ Kinh mạch của hắn vậy mà lại hồi phục được??? Điều này sao có thể ?”

Nàng chỉ mới nghĩ đến y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn mình nhưng cũng chưa từng nghĩ đến trong thời gian thật ngắn như vậy mà có thể đem kinh mạch hoàn toàn hồi phục, việc này thực sự quá chấn động rồi! Nàng hành nghề y lâu như vậy, đã từng tiếp xúc không ít bệnh nhân bởi vì kinh mạch bị chặt đứt mà thực lực hủy hết, có người thì cả đời đều không thể tiến giai, vốn dĩ đây là vấn đề cực kỳ khó khăn mà ai cũng biết.

Vấn đề khó khăn như vậy mà Mộ Chỉ Ly đã thực sự chữa khỏi dễ dàng, cảm giác như tất cả cố gắng của mình trong thời gian thật lâu vẫn không mang lại kết quả gì nhưng nay lại có người tùy ý thử nhưng lại thành công.

Nghe Tô Cầm nói…, Giang Văn Đình cũng kinh ngạc nói : “ Thành công ? Thật sự đã thành công sao??”

Trong lúc này, Hàn Như Liệt vẫn đang hôn mê chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là dung nhan diễm lệ của Mộ Chỉ Ly đang nhìn mình, khóe miệng không tự chủ nở ra nụ cười : “ Ly nhi”

Mộ Chỉ Ly nắm thật chặt tay của Hàn Như Liệt, gương mặt giương lên một nụ cười sáng như trăng rằm , mừng rỡ nói : “ Liệt, chàng đã tỉnh, cảm giác thế nào?”

“Ta không sao rồi, có thể gặp lại nàng, thật tốt quá.” Hàn Như Liệt lẩm bẩm nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt kiều diễm trước mặt, khi hắn hôn mê trong đầu chỉ nhớ tới duy nhất hình dáng của người thương này.

“Tất cả đã qua , chúng ta đã không có chuyện gì nữa.” Mộ Chỉ Ly cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, gương mặt nàng vốn tuyệt mỹ nay lại càng phát sáng động lòng ngừơi.

Giang Văn Đình và Tô Cầm nhìn hai người tình cảm nồng đậm, đáy mắt không tự chủ toát ra một tia hâm mộ. Đó cũng không phải là do bọn họ nghe được những lời tình cảm mà thấy vậy mà tình cảnh của họ làm cho người khác cảm động. Từ trước đến giờ bọn hắn đã trải qua quá nhiều, có thể thấy tình cảm của bọn hắn như vậy, hai người bọn họ chưa gặp qua bao giờ.

Sau đó, để cho Hàn Như Liệt nghỉ ngơi thật tốt, Mộ Chỉ Ly cùng với Giang Văn Đình và Tô Cầm rời khỏi phòng, nàng vốn định ở kế bên chăm sóc Hàn Như Liệt thật tốt , lại nghĩ đến Tô Cầm hẳn là có không ít nghi vấn, chẳng qua giải quyết nghi vấn của nàng ta trước, dù sau mấy ngày nay thật sự muốn cảm ơn Tô Cầm.

Tô Cầm cũng biết Mộ Chỉ Ly làm vậy là có ý tứ, cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng đồng thời không ngăn được tò mò trong lòng, chỉ có thể mặt dày chấp nhận cách làm của nàng ấy.

“Xem ra hai người các ngươi hẳn là có không ít chuyện muốn hàn huyên, ta chắc là phải đi trước rồi, việc này ta có nghe thì cũng không hiểu.” Giang Văn Đình cười nói, so với trước đây thì giọng nói dễ nghe hơn nhiều, dù sao thì Hàn Như Liệt cũng đã bình an vô sự rồi.

“Mộ cô nương, không biết vừa rồi ngươi sử dụng là phương pháp trị liệu gì? Thứ cho ta kiến thức nông cạn, thật sự là chưa từng thấy qua.” Tô Cầm chậm rãi nói, lời nói cực kỳ chân thật giống như là học sinh ở trường học.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “ Phương pháp này chính là Hoa Hạ Thần Châm cùng với Thiên Huyền châm pháp mà kết hợp thành, Tô Dược sư chưa từng nghe qua cũng không có gì lạ.”

“Bất trí khả phủ báo cho một hai? Hàng năm đều có rất nhiều người bởi vì kinh mạch gãy lìa mà không có cách nào tu luyện tiếp được, ta rất muốn chữa khỏi cho họ, qua nhiều năm không ngừng tìm kiếm phương pháp nhưng vẫn lực bất tòng tâm, không nghĩ tới Mộ cô nương lại cho ta có dịp được tận mắt nhìn thấy. Ta biết như vậy có chút vô liên sỉ, nhưng nếu Mộ cô nương không muốn ta cũng không miễn cưỡng, dù sao đây cũng là hẳn là ….” Tô Cầm nhếch môi, thần sắc có chút phức tạp, nàng thực sự muốn biết phương pháp trị liệu này.

Nhìn bộ dạng chân thật của Tô Cầm, độ cong khóe miệng Mộ Chỉ Ly dần dần mở rộng, nói: “ Dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng kiến thức này ta học ròng rã hơn mười năm mới có thể thành thục, Tô Dược sư muốn tiếp nhận thì ta sợ là không có thời gian dạy ngươi.”

Nàng vẫn luôn nhớ tới lời của ông nội daỵ, đem Hoa Hạ Thần Châm phát triển rộng lớn, nàng và Tô Cầm mặc dù chỉ mới gặp qua một lần nhưng lại có thể nhìn thấy nàng ấy thật hy vọng có thể giúp người khác chữa trị mà không phải vì hiệu quả và lợi ích, nếu như vậy sao lại không vui mừng được chứ.

Vốn là nghe lời Mộ Chỉ Ly khẳng định, Tô Cầm rất vui mừng , chẳng qua khi nghe đến thời gian trong lòng có chút khổ sở. Nàng lại quên mất một điểm quan trọng này, phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn là có thể học xong?

Mộ Chỉ Ly cũng không phải là đệ tử của Trì Mân quốc, tham gia Hạt giống chiến lần này, căn bản nàng ấy không có thời gian mà tới dạy mình, thêm việc từ trong miệng của Giang Văn Đình nàng cũng đã hiểu rõ bất luận là Mộ Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt đền có thể trong Hạt giống chiến đạt được thứ hạng mười người đứng đầu.

Một khi trở thành một trong mười người đứng đầu, tiếp sau đó là chuyện gì nàng đều có thể rõ, nói một cách khác để học tập thuật châm pháp này căn bản là chuyện không thể.

“Đây là sách y học cho ngươi, bên trong ghi lại không ít những kiến thức châm pháp , ta tin tưởng sự nhạy bén của Tô dược sư có thể tiếp thu được. Điểm quan trọng nhất của châm pháp chính là thực tiễn, chỉ cần chuyên tâm tu luyện thì cuối cùng cũng có thể sử dụng được.”

Nhận lấy sách y học của Mộ Chỉ Ly đưa tới, trong mắt Tô Cầm hiện lên vẻ kích động, lôi léo tay Mộ Chỉ Ly có chút thất thố, “ Mộ cô nương, cám ơn ngươi, cám ơn sự khẳng khái của ngươi.” Bọn họ gặp nhau mới có một lần mà nàng ấy đã đưa y thuật quan trọng cho mình , điều này thật sự nàng không có nghĩ tới.

Khóe môi Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch, gương mặt trắng sáng như hoa lan thanh nhạt u tĩnh, lạnh nhạt: “ Đem thuật ngân châm phát dương quang đại cũng là mục tiêu của ta, ta tin tưởng Tô Dược sư học xong nhất định có thể giúp được rất nhiều người, ngày sau nếu Tô dược sư gặp được người có lòng yêu mến y thuật giống mình thì hãy truyền lại cho họ.”

Đợi sau khi Tô Cầm rời đi, Mộ Chỉ Ly xoay người bước vào bên trong nhà, Hàn Như Liệt đang mở to mắt nhìn trần nhà, nghe tiếng bước chân của Mộ Chỉ Ly truyền đến không tự chủ mỉm cười.

“Liệt, chàng cảm thấy thế nào?” Mộ Chỉ Ly lẳng lặng hỏi

Hàn Như Liệt quay đầu lại, tóc dài khuynh tả trên gối, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một điểm tái nhợt nhưng đôi mắt màu lam sáng ngời vô cùng: “ Ta đã khá hơn, chẳng qua làkhông còn khí lực gì chỉ cần nghỉ ngơi là có thể đứng dậy được rồi.”

“Vậy thì tốt, khi tỉnh lại không thấy chàng, thực sự làm ta sợ.” Giọng nói của Mộ Chỉ Ly có chút đau thương, không biết bắt đầu từ lúc nào cảm giác của nàng lại phụ thuộc vào Hàn Như Liệt như vậy, đến khi nàng phát hiện thì sự lệ thuộc này đã khắc cốt ghi tâm.

Nghe vậy, bàn tay Hàn Như Liệt xoa lên má của Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt màu lam xẹt qua một tia đau lòng nói: “Nương tử ngốc, ta sẽ không rời nàng đi. Nàng chính là động lực sống của ta, rời nàng thì ta sống thế nào đây?”

Mộ Chỉ Ly cười rạng rỡ, nhưng khóe mắt lại không tự giác tràn ra một chút óng ánh, xẹt qua má rồi rơi xuống lòng bàn tay hắn làm cho hắn đau tim.

“Liệt, ta thật sợ chàng rời khỏi ta.” Mộ Chỉ Ly thì thầm nói, không ngăn được giọt nước mắt chảy xuống, lần này Mộ Chỉ Ly không che giấu sự yếu đuối của mình, cho tới nay nàng rất kiên cường, buộc phải kiên cường, bởi vì nàng hiểu ngoài nàng ra không ai có thể thay nàng chống đỡ bầu trời này, chỉ có một nam tử như vậy khởi động một mảnh bầu trời cho nàng, che gió che mưa thay nàng.

“ Ly nhi, nằm cạnh ta được không?” Hàn Như Liệt dịu dàng nói, nhìn bộ dáng Ly nhi yếu đuối như vậy, làm cho tim của hắn rất đau, nhưng trong lòng không khỏi có một tia vui vẻ bởi vì trong lòng Ly nhi không thể thiếu hắn.

Mộ Chỉ Ly nhẹ gật đầu, chậm rãi nằm bên cạnh Hàn Như Liệt, cảm nhận được thân nhiệt quen thuộc vốn tâm đang động nhưng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, phảng phất tất cả không có gì có thể thay đổi được.

Cho dù thân thể hoàn toàn không có chút khí lực nhưng Hàn Như Liệt vẫn cố chấp ôm Mộ Chỉ Ly trong lòng, bên tai nàng thì thầm: “ Ta yêu nàng."