TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Thủ Che Thiên
Chương 276: Ngày tháng thoi đưa

Nhìn tấm bia đá màu đỏ trước mắt không có chút biến hóa nào , Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ. Một tháng thời gian, nàng lại không có chút nào tiến bộ, thậm chí mới vừa rồi linh thức của mình thiếu chút nữa bị hủy.

Này Phượng Vũ Cửu Thiên tìm hiểu khó khăn thật sự rất lớn, làm cho nàng không khỏi hoài nghi phương pháp tìm hiểu của mình có phải hay không sai lầm, chẳng qua là trừ cái phương pháp này cũng chưa có những phương pháp nào khác.

Không phải không thừa nhận mới vừa rồi cái loại thống khổ kia quả nhiên là khắc cốt ghi tâm, đổi lại bất luận kẻ nào cũng không nghĩ lại nếm thử một lần. Dù sao đấu lại một lần nữa mà nói…, nàng cũng không biết mình còn có hay không có vận khí tốt như vậy có thể bảo vệ linh thức.

Đến tột cùng thử hay là không thử, Mộ Chỉ Ly trầm ngâm một lát sau cắn răng, lần nữa phân ra một tia linh thức chậm rãi nhích tới gần tấm bia đá. Lần này so với lúc trước , Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ càng thêm cẩn thận, cũng không ai biết lần này nếm thử kết quả là cái gì, nhưng là nếu là cứ như vậy buông tha nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm.

Linh thức cách tấm bia đá càng ngày càng gần, Mộ Chỉ Ly trong mắt cũng là nhiều hơn một tia ngưng trọng, song đang ở thời điểm linh thức Mộ Chỉ Ly tới tấm bia đá, tấm bia đá cũng là không có phát động công kích.

Phát hiện điểm này, Mộ Chỉ Ly không khỏi đem linh thức lần nữa hướng trong tấm bia đá thâm nhập đi vào, song, kết quả lại ngoài ý liệu của nàng, bởi vì linh thức của nàng lại không có bị ngăn cản chút nào khi tiến vào trung tâm Phượng Vũ Cửu Thiên.

Điều này sao có thể? Trước mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một tia kinh ngạc, này làm sao đột nhiên có thể tiến vào, chẳng lẽ lúc trước linh thức là khảo nghiệm? Cũng không có thời gian đi lo những thứ này, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc trong nháy mắt bị vui sướng thay thế, linh thức hướng bên trong Phượng Vũ Cửu Thiên tràn ngập đi.

Nàng chỉ cảm thấy mình tiến vào trong cung điện màu đỏ như máu, nơi này xung quanh toàn là ngọn lửa cháy, ngọn lửa màu đỏ đem trọn cung điện nhuộm đẫm thành thế giới hỏa hồng sắc *( đỏ như lửa), trong đó pho tượng Phượng Hoàng lại càng như một ngọn lửa khổng lồ .

Màu đỏ trên pho tượng Phượng Hoàng cùng màu đỏ trên tấm bia đá điêu khắc giống nhau như đúc, nhưng là Mộ Chỉ Ly lúc này lại đột nhiên phát hiện đó cũng không phải Phượng Hoàng bình thường, đúng như danh tự của điện Chu Tước , đây là Chu Tước. Chu Tước chính là Phượng Hoàng tôn quý, có thể nói là vương giả của Phượng Hoàng.

Từ khi bắt đầu sinh ra trên người chính là hỏa diễm thiêu đốt, mà ngọn lửa này sẽ theo đến hết cuộc đời, cài này trở thành tiêu chí của Phượng Hoàng

Cảm nhận được nhiệt lượng xung quanh, trước mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một tia sợ hãi than. Phải biết rằng nàng tấn nhập vào bên trong Phượng Vũ Cửu Thiên chỉ là một luồng linh thức mà thôi, nhưng là linh thức của nàng lại có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực này, chẳng lẽ ngọn lửa này đối với linh thức cũng có thể tiến hành thiêu đốt? Nếu thật sự là như thế mà nói…, không khỏi quá kinh khủng một chút.

Mang theo một tia kính ý Mộ Chỉ Ly hướng pho tượng Chu Tước thi lễ một cái, nơi này là địa phương của Chu Tước, mà nàng lại càng đến đây học hỏi kinh nghiệm , đương nhiên muốn cùng kỳ chủ*(chủ nhân kỳ tài) chào hỏi.

Rồi sau đó, Mộ Chỉ Ly lúc này mới đem tầm mắt chuyển dời đến những địa phương khác, xung quanh trừ hừng hực Liệt Hỏa còn có một cửa lớn, cửa lớm màu đỏ rực khí thế hào hùng, mang theo vẻ đồ sộ, phảng phất đã tại nơi đó đứng im không biết bao nhiêu năm.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi tiêu sái đến trước cửa lớn, lúc này mới phát hiện cửa lớn lúc này cũng không phải là đóng chặt lại , mà là có tồn tại một cái khe, từ trong đó có thể thấy được một tia ánh sáng bên trong.

Thấy thế, không có chút nào do dự nàng chính là đưa tay đẩy cửa lớn ra.

Song nàng cũng là không biết ở thời điểm đẩy ra đại môn , ánh mắt Chu Tước kia lại là chớp động xuống.

“Ầm” đại môn cực kỳ dầy cộm nặng nề, ngay cả đẩy ra đều không tốn bao nhiêu khí lực, nhưng Mô Chỉ Ly lai thành công mở ra.

Đại môn cứng rắn mở ra, tầm mắt Mộ Chỉ Ly chính là bị bảng hiệu viết chữ treo ở chính đường trong điện kia hấp dẫn, bởi vì trên đó viết tên của chiêu thức thứu nhất, đương nhiên đó là —— Phượng Vũ Cửu Thiên: Phượng Vương Đề!

Lúc trươc trận chiến cùng Uyển Vận, nàng ta thi triển một chiêu này nàng nhưng là khắc sâu ấn tượng vô cùng, mặc dù chẳng qua là Phượng Vũ Cửu Thiên chiêu thức thứ nhất uy lực cũng đã cường hãn đến loại tình trạng này, chiêu thức tiếp theo uy lực lại càng không cần phải nói. Đây cũng chính là nguyên nhân Mộ Chỉ Ly đối với Phượng Vũ Cửu Thiên tràn đầy khát vọng, học xong Phượng Vũ Cửu Thiên thực lực của nàng nhất định có thể đủ để tăng lên một bậc.

Nội dung chiêu thức thứ nhất của Phượng Vũ Cửu Thiên này cũng không phải là ghi tạc trong thư tịch (sách vở), mà là khắc vào trên vách tường cả đại điện, thậm chí phía dưới còn có mưu đồ (hình vẽ) bày ra, không thể nghi ngờ là để làm cho người ta có thể hiễu rõ hơn . Mà lúc này Mộ Chỉ Ly cũng là phát hiện ở phía sau đại điện cũng có một cái đại môn giống như trước.

Xem ra nội dung chiêu thức thứ hai Phượng Vũ Cửu Thiên hẳn là phải đẩy ra cánh cửa lớn thứ hai này mới có thể học tập được, mà trong đại điện tổng cộng có chín cánh cửa, thật là thần kỳ.

Nếu đã biết kế tiếp nên làm như thế nào, Mộ Chỉ Ly cũng là yên tâm bắt đầu nghiên tập *(nghiên cứu, học tập) Phượng Vũ Cửu Thiên chiêu thức thứ nhất – Phượng Vương Đề . Sau khi tinh tế đọc xong, Mộ Chỉ Ly lúc này mới phát hiện chỗ khó khăn tu luyện, mặc dù phía dưới có đồ giải không có bị che dấu, nếu là không có mưu đồ bày ra mà nói…, sợ là cho dù mọi người có thể đi vào, đoán chừng cũng học không được.

Những văn tự (chữ viết) khó hiểu này vừa nhìn liền biết là vũ kỹ từ viễn cổ lưu truyền xuống, bởi vì … này chút ít văn tự cũng là văn tự cổ đại, muốn hiểu rõ cũng phải cần không ít thời gian. Không riêng như thế, ở chỗ ghi chép phương thức tu luyện cũng là cực kỳ kỳ lạ, bất quá Mộ Chỉ Ly cũng sớm đã chuẩn bị tâm tư xong, trên con đường tăng lên thực lực nếu như tốn rất nhiều thời gian thì cũng không mất cái gì cả.

Mộ Chỉ Ly lẳng lặng ngồi dưới đất, nghiên cứu theo phương pháp tu luyện phía trên, lần ngồi xuống này chính là ba ngày.

Trong thời gian ba ngày, Mộ Chỉ Ly giống như một pho tượng dường như không có động đậy, ánh mắt lại càng nhìn chằm chằm vào văn tự phía trên, giống như lão tăng nhập định.

Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly đột nhiên đứng lên. Nhìn văn tự phía trên, lúc này ở trong mắt của nàng những đồ giải kia đã nối liền thành những động tác liên tiếp, khóe miệng không tự chủ vung lên nụ cười: “Thì ra là như vậy, ta hiểu được.”

Lần nữa nhìn lên bảng hiệu kia một cái chính là không chút do dự nào hướng cánh cửa lớn thứ hai đi tới, cánh cửa lớn thứ hai nàng như cũ không tốn quá nhiều khí lực,khi cánh cửa lớn thứ hai mở ra đã thấy bên trong hậu điện quả bất kỳ nhiên chính là chiêu thức thứ hai của Phượng Vũ Cửu Thiên.

Trong cái đại điện thứ hai, Mộ Chỉ Ly đợi bảy ngày.

Cái đại điện thứ ba, Mộ Chỉ Ly đợi nửa tháng.

Cái đại điện thứ tư, Mộ Chỉ Ly đợi một tháng.

Đại điện thứ năm, Mộ Chỉ Ly đợi ba tháng.

Đại điện Thứ sáu, Mộ Chỉ Ly đợi nửa năm.

Đại điện thứ bảy, Mộ Chỉ Ly đợi một năm.

Đại điện thứ tám, Mộ Chỉ Ly đợi ba năm.

Mộ Chỉ Ly nhìn cánh cửa thứ chín trước mắt, trong mắt tràn đầy kiên định. Đây là một cái đại môn cuối cùng, chỉ cần nàng có thể đem chiêu thức thứ chín học xong là nàng có thể rời khỏi đây.

Nàng đã không nhớ rõ mình đến tột cùng ở trong này đợi bao lâu, ở nơi này chỉ có chính một người là nàng, nàng căn bản là nhớ không rõ thời gian trôi qua, bất quá nàng cũng rõ ràng có ít nhất mấy năm. Lúc trước đi vào nàng căn bản không nghĩ tới mình thế nhưng lại đi vào thời gian lâu như vậy, thậm chí nàng sớm biết như vậy thì nàng sẽ không lựa chọn đi vào.

Dù sao thời gian mấy năm này nàng sẽ làm được rất nhiều chuyện, không thể nghi ngờ mà nói đối với nàng thời gian là quý giá nhất , mà cái vũ kỹ này lại xài mất nhiều thời gian như vậy , không khỏi có có chút mất mát, thời gian mấy năm còn không biết bên ngoài sẽ phát sinh biến hóa như thế nào.

Lúc trước nàng đã từng nghĩ trực tiếp rời khỏi đây, nhưng là nàng lại phát hiện mình phảng phất giống như là bị khóa ở bên trong, căn bản không cách nào rời đi, chỉ có thể đi về phía trước lại không thể đi về sau.

Sau khi phát hiện điểm này, nàng cũng là hoàn toàn bỏ đi ý niệm rời đi trong đầu. Đã như vậy, vậy hãy để cho nàng đem cái đại môn cuối cùng mở ra rồi sau đó rời đi! Ngay tại lúc này, cảm xúc vội vàng chẳng những không có chút trợ giúp nào, thậm chí còn làm chậm tiến trình của nàng.

Chẳng qua là mở ra phiến đại môn thứ chín này trình độ khó khăn vượt quá tưởng tượng của nàng, nàng căn bản là không cách nào rung chuyển, hôm nay đại môn càng ngày càng trầm trọng , mà đại môn thứ chín thì giống như một ngọn núi lớn khó mà rung chuyển.

Một tháng sau.

Mộ Chỉ Ly thử đủ loại phương thức, cũng là không cách nào rung chuyển chút nào, ngay cả đám khe hở đều không thể thấy. Nếu là Mộ Chỉ Ly đoán không lầm mà nói…, đây cũng là theo lời sư phụ mỗi người đủ khả năng lĩnh ngộ đến chiêu thức bất đồng.

Thời điểm lúc nàng mở ra phiến đại môn thứ tám mặc dù cũng có khó khăn rất lớn, nhưng cùng đại môn lúc trước giống nhau: ở giữa đều có được một đạo khe hở tinh tế, mà phiến đại môn thứ chín cũng là hoàn toàn không giống.

Lúc này, trong điện Chu Tước.

Phong Hàn nhìn Trương chấp sự trước mặt hỏi: “Vũ kỹ đường Chỉ Ly có động tĩnh gì không?” Chỉ Ly đi vào đã gần hai tháng rồi, vẫn cũng chưa từng đi ra ngoài. Phải biết rằng bọn họ ai cũng chưa từng thấy có đệ tử có thể ở trong đó đợi thời gian lâu như vậy, bọn họ lo lắng hơn là Phượng Vũ Cửu Thiên xuất hiện trạng huống gì mà đưa đến loại kết quả này.

Trương chấp sự lắc đầu: “Một điểm động tĩnh cũng không có, giống như là không có ai, bất quá đại môn kia đã bị phong tỏa, Mộ Chỉ Ly nhất định đang ở trong đó.” Nói đến đây, Trương chấp sự đột nhiên lời nói xoay chuyển nói: “Điện chủ, chúng ta có muốn hay không chọn dùng biện pháp gì?”

Nghe vậy, trước mặt Phong Hàn lộ ra một tia suy tư, chuyện này đúng là có chút kỳ quái rồi, đây là gấp đôi thời gian kỳ hạn rồi, thực tại có chút kỳ quái, chỉ hy vọng sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.

“Đợi thêm một thời gian ngắn nữa, nếu nàng còn không có đi ra chúng ta lại nghĩ biện pháp.” Phong Hàn lên tiếng nói, hắn đưa ra cái quyết định này cũng là cực kỳ khó khăn , mặc dù dưới tình huống như vậy, hắn hay là lựa chọn tin tưởng Mộ Chỉ Ly.

Nếu đối với nha đầu Chỉ Ly cũng là một loại kỳ ngộ mà nói…, bọn họ đi trước chẳng phải là phá hư? Nói không chừng còn có thể tạo thành ảnh hưởng lớn, vì thế chỉ có một chữ là “chờ”..

Trương chấp sự gật đầu, nhưng trong lòng tràn đầy không giải thích được. Hắn không thể hiểu tại sao chuyện này đã kỳ quái như thế rồi, Điện chủ còn nói phải đợi một thời gian ngắn. Mộ Chỉ Ly không phải là đệ tử mà điện chủ coi trọng nhất sao? Tiếp tục như vậy tính nguy hiểm cũng không phải là lớn bình thường a.

. . . . . .

Nếu là Mộ Chỉ Ly biết bên ngoài bất quá là mới qua gần hai tháng mà nói…, nói vậy nét mặt của nàng sẽ cực kỳ đặc sắc.

Phượng Vũ Cửu Thiên trong tấm bia đá.

Mộ Chỉ Ly nhìn đại môn trước mắt, trong lòng có một loại cảm giác bị thất bại khó nói lên lời , nàng đã thử suốt một năm thời gian, cũng là không có một chút tiến bộ nào. Ở nơi này trong thời gian một năm bất luận cái phương pháp gì nàng cũng đã thử qua rồi, nhưng không có chút hiệu quả nào.

“Lại nếm thử một lần cuối cùng nữa sao!” Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, nàng cũng không phải là lựa chọn buông tha, mà là lựa chọn sáng suốt. Ở trên thế giới này, luôn luôn có một ít đồ vật không chiếm được, đã như vậy nàng cũng không phải làm cưỡng cầu quá đáng.

Chậm rãi đứng lên, vận khởi lực lượng toàn thân thúc đẩy đại môn kia, mỗi ngày đều nếm thử tay Mộ Chỉ Ly đã ma sát ra máu tươi, mặc dù tốc độ khôi phục của nàng rất nhanh nhưng vẫn không ngăn cản nổi tốc độ tay bị thương, cho nên vết thương càng ngày càng nhiều.

Bởi vì dùng hết khí lực, trên cái trán Mộ Chỉ Ly rỉ ra từng giọt mồ hôi hột, môi đỏ mọng bị cắn đến trắng bệch, song đại môn trước mặt cũng là như cũ không có chút nào biến hóa.

Trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng là không được a, song đang ở thòi điểm Mộ Chỉ Ly chuẩn bị buông tha, Thiên Sát Cổ Giới trong tay cũng là lóng lánh một chút, một đạo năng lượng màu đen mắt thường có thể thấy được từ trong giới chỉ (nhẫn) sáp nhập vào trong tay của nàng, nhất thời Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy lực lượng cả người giống như là dùng không hết, không còn giống lúc trước cái loại cảm giác vô lực.

Có cổ lực lượng này, Mộ Chỉ Ly chính là nhất tác cổ khí*( một tiếng trống làm tinh thần hăng hái) đẩy hướng cánh cửa thứ chín! Song, cánh cửa thứ chín này như núi cao không có biện pháp rung chuyển thì nay xuất hiện nới lỏng.

“Ùng ùng!”

Tiếng vang khổng lồ nặng nề truyền vào trong tai Mộ Chỉ Ly, trên mặt không khỏi nở một nụ cười, cuối cùng cũng thành công! Thời điểm nàng chuẩn bị buông tha thì thành công ngoài dự tính! Phiến đại môn thứ chín chậm rãi mở ra, nàng lại càng trực tiếp đi vào đại điện thứ chín.

Trải qua thời gian lâu như vậy, nàng rốt cục thành công đi tới, quá trình này thật sự là không dễ dàng.

Tầm mắt không tự chủ chuyển đến Thiên sát Cổ Giới trên ngón tay, mình có thể mở ra đại môn này hoàn toàn là bởi vì Thiên Sát Cổ giới, nếu không phải là nhờ có nó mình bây giờ sợ là đã ảm nhiên (chán nản) rời đi.

Trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ban đầu mình bị linh thức trong Phượng Vũ Cửu Thiên công kích, mặc dù ngay lúc đó ý thức rất mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng không nhớ được rõ ràng lắm, nhưng khi thấy năng lượng màu đen quỷ dị này nàng cảm thấy dường như đã thấy qua nó.

Nàng xác định trước kia cho tới bây giờ nàng đều chưa từng thấy đến, nghĩ như thế nàng chính là phát hiện chỉ có một khả năng, đó chính là lúc trước thời điểm linh thức của mình bị phá hư cũng là năng lượng màu đen này trợ giúp mình, bởi vậy tính ra hết thảy chuyện tình trở nên hợp lý hoá, bao gồm nàng tại sao có thể bình an vô sự tiến vào trung tâm Phượng Vũ Cửu Thiên.

Cái Thiên sát Cổ giới này mang mình đi tới Thiên Đại Lục Huyền đến tột cùng là bảo bối như thế nào, bên trong không chỉ có đủ loại bảo bối để cho người ta điên cuồng còn có năng lượng màu đen quỷ dị này, không có chỗ nào mà không tồn tại một loại mê hoặc .

Vuốt Thiên Sát Cổ Giới, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái Thiên Sát Cổ Giới này đã đi theo mình bao nhiêu năm mà mình căn bản là không hiểu được nó , ngay cả điểm nhỏ cũng không hiểu rõ. Nàng chỉ hiểu rõ Thiên Sát Cổ giới chẳng qua là chỉ cung cấp cho nàng các loại trợ giúp thôi, nàng chứng kiến Thiên Sát Cổ Giới này rất thần kỳ, đến tột cùng tại sao mình lại bị dẫn tới cái thế giới này , nàng phát hiện dường như có quá nhiều bí ẩn mà nàng không biết.

Loại tâm tình này cũng không có ảnh hưởng Mộ Chỉ Ly bao lâu, nàng rất nhanh đã khôi phục trạng thái, nhìn Thiên Sát Cổ Giới tràn đầy lòng tin nói: “Một ngày nào đó ta sẽ hiểu rõ hết thảy nguyên do!”

Trong chớp mắt, đã ba năm đi qua, thời điểm Mộ Chỉ Ly đứng lên lần nữa, trong mắt của nàng đã xuất hiện một tia tang thương.

Ở nơi tuổi tác không giới hạn và hiu quạnh, nàng chỉ cảm thấy bản thân của mình xảy ra rất nhiều biến hóa, so với trước kia càng nhiều hơn một tia trầm ổn cùng cơ trí, suy tư chuyện cũng trở nên càng thành thục hơn, đây cũng là thời gian lột xác.

Các chiêu thức Phượng Vũ Cửu Thiên đã bị nàng học xong toàn bộ, nhưng là trên mặt nàng cũng không có toát ra ý mừng, hôm nay nàng đã hoàn toàn có thể làm được hỉ nộ không lộ.

Chậm rãi hướng bên ngoài đi tới, thời điểm nàng học xong toàn bộ, tất cả đại môn chính là đồng thời mở ra, làm cho nàng có thể thuận lợi rời khỏi tấm bia đá Phượng Vũ Cửu Thiên . . . . . .

Phong Hàn và Trương chấp sự cùng nhau đi tới trước điện Vũ Kỹ, Chỉ Ly tiến vào thời gian đã ba tháng, mà trong thời gian ba tháng này không có chút tiếng động nào truyền ra, thậm chí âm thanh hít thở cũng không nghe được.

Đợi đến thời điểm ba tháng, Phong Hàn cũng không có cách nào thuyết phục mình chờ được nữa, nếu là Chỉ Ly ở bên trong thật xuất hiện chuyện gì nguy hiểm, loại tình huống này thật sự quá không tầm thường, từ khi điện Chu Tước bắt đầu xuất hiện còn chưa từng có phát sinh quá chuyện như vậy.

Hai người rất nhanh đã đi tới điện Vũ Kỹ, đi tới gian phòng cuối cùng, Phong Hàn xem xét một phen, quả nhiên đại môn đã bị phong tỏa , căn bản không cách nào tiến vào.

Thời điểm có người đi vào tìm hiểu Phượng Vũ Cửu Thiên, cửa này cũng sẽ bị phong tỏa. Bởi vì thời điểm đệ tử tìm hiểu Phượng Vũ Cửu Thiên là dùng linh thức của mình để tiến hành tìm hiểu , lại là lúc phòng hộ của thân thể bọn họ là yếu ớt nhất , nếu là có người tiến vào mà nói…, bọn họ liền cực kỳ nguy hiểm, cho nên mới có phong tỏa như vậy.

Cho dù hắn thân là Điện chủ điện Chu Tước cũng không có biện pháp giải trừ phong tỏa, muốn giải trừ phương pháp xử lí cũng chỉ có một, mạnh mẽ phá hủy, một khi mạnh mẽ phá hủy mà nói…, đệ tử tìm hiểu cũng sẽ bị ảnh hưởng mà không có thể tiếp tục.

Nhìn phong tỏa trước mắt, Phong Hàn khẽ nhíu mày, chợt Thiên Lực trong cơ thể cũng là trong nháy mắt quay cuồng, phong tỏa cũng không dễ dàng phá giải, coi như là hắn cũng phí không ít khí lực.

Trương chấp sự không khỏi lui về phía sau mấy bước, điện chủ xuất thủ uy thế cực mạnh, hắn là chấp sự thực lực mặc dù không tệ, nhưng ở trước mặt Điện chủ không coi là cái gì cả.

Trong tay Phong Hàn đầy dẫy nồng nặc năng lượng, Thiên Lực tinh thuần và nồng nặc gần như đạt đến trạng thái dịch (lỏng), phải biết rằng thiên lực của bọn hắn chẳng qua đều là trạng thái khí mà thôi, nếu ngưng kết đến trạng thái dịch thì trình độ trở nên kinh khủng đến cỡ nào.

Làm thời điểm Mộ Chỉ Ly mở ra đại môn, chính là thấy được một chưởng của Phong Hàn hướng nàng đánh tới, tuy không kịp đề phòng nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng là ngây ngẩn cả người. Phản ứng của nàng tốc độ cực nhanh, thân hình vừa động chính là chợt lui mấy thước.

Nàng nhưng là có thể cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ kia,nếu là bị đánh trúng mà nói…, nàng sợ là trực tiếp bị tàn phế. . . . . .

Phong Hàn cũng là thấy Mộ Chỉ Ly, lập tức chính là thu tay về, mà năng lượng khổng lồ kia cũng là trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly: “Chỉ Ly nha đầu, con không có chuyện gì chứ?”

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nghi ngờ nói: “Con làm sao có chuyện gì?”

Nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly một chút việc cũng không có, Phong Hàn cũng là yên tâm, khoát tay nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu không có chuyện gì vì sao con tiến vào thời gian dài như vậy cũng chưa từng đi ra ngoài? Vi sư còn lo lắng con gặp được cái gì ngoài ý muốn.”