TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1584: O

Vương Trạch Vinh cũng không gấp. Hắn bưng chén trà nhìn Hồ Bảo Tài đang ngồi trước mặt với vẻ đầy lo lắng. Mặc dù hắn có chút không đành lòng nhưng điều này rất nhanh bị hắn vứt ra khỏi đầu. Đã vào chính trị thì sao có thể bị tình cảm chi phối. Hắn nếu muốn thuận lợi phát triển thì quyết không thể để địa bàn của mình có chuyện xấu xảy ra.

Thấy Vương Trạch Vinh nhấp ngụm nước, Hồ Bảo Tài đang không ngừng đấu tranh tư tưởng.

Cẩn thận mà nói Hồ Bảo Tài không phải người do Lô Ninh Quốc đề bạt lên, mà là do Lão bí thư đè bạt. Nhưng sau khi Lão bí thư rời khỏi Hải Đông, Lô Ninh Quốc là người kế nhiệm nên hai người đã hợp tác cùng khống chế Hải Đông vào tay. Theo người ngoài thấy thì nhiều việc Lô Ninh Quốc muốn làm đều do Hồ Bảo Tài đi thực hiện. Cho nên ai cũng coi Hồ Bảo Tài là đại tướng số một trong tay Lô Ninh Quốc.

Theo thời gian trôi qua, Hồ Bảo Tài thấy Lô Ninh Quốc không ngừng phát triển nên cũng chấp nhận thực tế này. khi Lô Ninh Quốc ở Hải Đông, Hồ Bảo Tài để mặc cho các gia tộc lớn tranh đoạt lợi ích ở Hải Đông, bởi vì thế lực Lô Ninh Quốc ở Hải Đông là quá lớn. Hồ Bảo Tài chỉ có thể tự giữ mình mà thôi còn đâu không phản đối.

Sau khi Vương Trạch Vinh đến đã tiến hành chống hủ bại quy mô lớn ở Hải Đông, không ít nhân viên Lô hệ ngã xuống. Điều này thực ra lại làm Hồ Bảo Tài khá vui vẻ.

Vui là vui nhưng không có nghĩa y hoàn toàn dựa vào Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh ép buộc y, việc này làm y rất khó chịu.

Hồ Bảo Tài là nhân vật tự cho mình thanh cao. Y tự nhận mình thoát khỏi đấu tranh chính trị. Khi Hồ Bảo Tài cầm quyền ở Hải Đông, Lô Ninh Quốc cũng không thể hoàn toàn ép Hồ Bảo Tài thuộc về mình. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã có hành động rõ ràng nên Hồ Bảo Tài rất không muốn.

Nhưng Hồ Bảo Tài nhìn Vương Trạch Vinh, chút dũng khí định chống đối lập tức mất đi nhiều.

Chuyện giữ Lô Ninh Quốc và Vương Trạch Vinh, Hồ Bảo Tài sao không rõ. Y thường xuyên cùng người nhà phân tích cuộc tranh đoạt giữa Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc. Y biết bản thân Lô Ninh Quốc không phải đối thủ của Vương Trạch Vinh, dù là thắng cũng không có chỗ tốt. Chủ yếu nhất là nằm ở Hoa Thái Tường.

Nghĩ đến Hoa Thái Tường, Hồ Bảo Tài liền không quá chú trọng Vương Trạch Vinh. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn ra vẻ là người cổ hủ, nhiều người chỉ thấy được ý thức vì dân chúng của hắn chứ không có tính sát phạt.

Hồ Bảo Tài cũng đã cẩn thận nghiên cứu về Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này không được rèn luyện ở tầm cao cấp, xuất thân bình thường. Người như vậy có thể đi đến mức này đã là lập dị. Kinh nghiệm phát triển của Vương Trạch Vinh đừng nói là Hồ Bảo Tài, dù rất nhiều nhà nghiên cứu của Trung Quốc đều rất ngạc nhiên. Với xuất thân của Vương Trạch Vinh thì dù có Hạng Nam ủng hộ cũng không thể vào Bộ Chính trị. Nhưng kết quả lại khác.

Dù là vậy, nhiều người như Hồ Bảo Tài đều không coi trọng Vương Trạch Vinh. Bọn họ cảm thấy do nguyên nhân giáo dục của Vương Trạch Vinh nên trong quá trình làm chính trị trên người khó tránh khỏi có sự cổ hủ, đây là điều rất nguy hiểm với chính trị gia. Vương Trạch Vinh là người niệm tình, đây là điều tốt với thân tín của hắn, nhưng nó lại là vết thương trí mạng với người muốn phát triển.

Đây chính là suy nghĩ của Hồ Bảo Tài về Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ. Y cũng hiểu đánh giá này của mình là chính xác. Nhưng Vương Trạch Vinh có vấn đề như vậy mà vẫn không ngừng phát triển, việc này Hồ Bảo Tài cho rằng đó là các gia tộc sau lưng Vương Trạch Vinh thấy nhược điểm của hắn, lúc này mới khiến cho bọn họ khống chế được hắn. Vương Trạch Vinh chẳng qua chỉ là người phát ngôn mà thôi.

Về phần Hoa Thái Tường, mặc dù có chút vấn đề nhưng Hoa Thái Tường tự mình chiến đấu, lực lượng của Hoa Thái Tường đều là của mình. Hơn nữa trên người Hoa Thái Tường không có sự cổ hủ. Hoa gia và Vương Trạch Vinh từng có nhiều quan hệ hợp tác nhưng kết quả khi lợi ích hai bên khác nhau, Hoa Thái Tường có thể dẫn đầu khai chiến với Vương Trạch Vinh. Hoa Thái Tường chỉ nói đến lợi ích, không có đạo nghĩa. Chỉ tính cách như vậy mới có thể đi được xa.

Hồ Bảo Tài vốn tự nhận mình đã nhận xét rõ tính cách của Vương Trạch Vinh, nhưng kết quả lại khác. Hồ Bảo Tài không hiểu sao Vương Trạch Vinh lại muốn ra tay. Với tính cách của Vương Trạch Vinh thì sẽ không dùng biện pháp quá khích mà.

Hồ Bảo Tài vốn nghĩ nếu Vương Trạch Vinh không dùng thủ đoạn quá khích, Vương Trạch Vinh này coi trọng người tài, người một lòng vì công việc. Vì thế chỉ cần mình tỏ thái độ nghiêm túc làm việc, làm tốt công việc mà hắn bố trí thì Vương Trạch Vinh sẽ không động tới mình.

Chỉ cần Vương Trạch Vinh không ép một cách quá đáng thì mình có thể dùng cách hai bên không đầu hàng, nhưng thực tế vẫn giữ thân phận Lô hệ. Đến cuối cùng dù bên nào thắng thì mình cũng không bị nguy hiểm.

Hồ Bảo Tài còn có một ý tưởng Vương Trạch Vinh và Lô Ninh Quốc đấu càng mạnh càng tốt. Tốt nhất Vương Trạch Vinh bại mà đi, như vậy Hải Đông cũng cần người làm Bí thư. Cho tới lúc ấy Hoa Thái Tường chỉ có thể dùng y mà thôi.

Quái lạ.

Chuyện hôm nay nằm ngoài dự đoán của Hồ Bảo Tài, đây không phải tính cách của Vương Trạch Vinh.

Bởi vì chuyện không dựa theo ý của y mà phát triển. Hồ Bảo Tài thật là không hiểu nguyên nhân là từ đâu.

Hồ Bảo Tài đang suy nghĩ, Vương Trạch Vinh lại nhìn chằm chằm vào quan khí của đối phương. Hắn thấy quan khí của Hồ Bảo Tài rất hỗn loạn.

Hồ Bảo Tài nghiên cứu về Vương Trạch Vinh như vậy không phải không có lý. Vương Trạch Vinh được dạy từ nhỏ đó chính là nhân nghĩa. Tư tưởng mấy ngàn năm của Trung Quốc có rất nhiều thứ làm Vương Trạch Vinh được giáo dục. Sau khi làm lãnh đạo, hắn cũng áp dụng cách này để làm việc. Nhưng cách này là rất nguy hiểm khi ở trong chính trị. Ở chính trị khi đánh cần phải giẫm cho đối phương không thể gượng dậy nhưng Vương Trạch Vinh chỉ đánh ngã mà thôi. Chuyện này khiến nhiều người có thể trở lại.

Chỉ là Hồ Bảo Tài không hiểu đó chính là Vương Trạch Vinh có khả năng nhìn quan khí. Theo địa vị của hắn phát triển, hắn học tập thêm được nhiều điều nên cũng không ngừng thông qua quan khí của mình đánh giá từng công việc.

Sau một thời gian dài Vương Trạch Vinh đã hiểu ra không ít việc.

Nhìn rõ nhiều điều, Vương Trạch Vinh cũng có thể cảm nhận được tính cách của mình cũng dần thay đổi. Lúc ở một mình, hắn khẽ thở dài một tiếng. Hắn cũng không muốn thay đổi nhưng muốn đi xa trong chính trị, đặc biệt mỗi khi thấy quan niệm của mình gặp nhiều hạn chế làm hắn không thể không thay đổi.

Đám người Hồ Bảo Tài nhìn ra được hắn thành người phát ngôn của các gia tộc lớn, Vương Trạch Vinh cũng có thể hiểu được điều này. Hiện nay lực lượng của hắn không quá mạnh, theo tình hình bình thường hắn không thể rời khỏi các gia tộc. Không có bọn họ ủng hộ, hắn tuyệt đối không thể đi xa.

Cũng may tình hình đã dần thay đổi. Lực lượng Hạng gia, Uông gia và Vệ gia, hơn nữa còn lực lượng của Uông Chính Phong cũng dần rơi vào tay hắn. Chỉ cần hắn cố ý hoạt động thì lực lượng đó cuối cùng sẽ thành của hắn.

Bề ngoài chính là như vậy, thực ra Vương Trạch Vinh cũng đang thầm thay đổi.

Hôm nay chính là một hành vi thay đổi của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh muốn chính là phát triển lực lượng Vương Hệ. Hồ Bảo Tài này là người Vương Trạch Vinh coi trọng. Vương Trạch Vinh tin rằng trong thời gian sau này hắn hoàn toàn có thể thông qua hành vi này để tăng cường lực lượng Vương Hệ.

Nhìn quan khí Hồ Bảo Tài hỗn loạn, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Rất nhiều người đều cho rằng hắn không đủ tàn nhẫn, đây chính là việc tốt. Hắn vừa ôn hòa cũng lộ rõ lúc cần để ra tay.

Vương Trạch Vinh biết bây giờ Hồ Bảo Tài đang tiến hành đấu tranh tư tưởng. Đối với nhân vật như vậy thì hắn muốn khống chế được thì cần phải thể hiện lực lượng rất mạnh. Như vậy Hồ Bảo Tài mới cam tâm tình nguyện dựa vào hắn.