TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1576: Nhằm Thẳng Ngô Tán Lâm

Ngô Tán Lâm bị Hoàng Tông Hoa túm lấy không khỏi sợ hãi. Chẳng may Hoàng Tông Hoa làm sao thì mình đúng là không thể nói rõ. Người ngoài nhất định nói y đến chọc tức Hoàng Tông Hoa nên ông ta mới thế.

Miêu Đình nghe Ngô Tán Lâm kêu to nên vội vàng lao ra.

Hai người nhanh chóng đỡ Hoàng Tông Hoa nằm xuống ghế sô pha rồi gọi điện cho bác sĩ.

Nhìn Hoàng Tông Hoa được đưa đi cấp cứu, Ngô Tán Lâm lúc này rất buồn bực. Y không ngờ mình lại gặp phải việ này.

Ngô Tán Lâm biết mục đích hôm nay đã không đạt được, y đứng canh ở bệnh viện đến lúc nghe Hoàng Tông Hoa không có việc gì thì mới dám về.

Nên làm gì bây giờ?

Ngô Tán Lâm trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp nào tốt để giải quyết tình hình Ninh Tây.

Ngô Tán Lâm cũng có chút lo lắng. Vương Trạch Vinh nhất định đang nhìn chằm chằm vào Ninh Tây, nhất định cũng theo dõi con mình. Vừa nghĩ tới việc con trai mình lợi dụng tiếng của y và Phùng Kiến Lý để gây chuyện, Ngô Tán Lâm đang thầm nghĩ mục tiêu của Vương Trạch Vinh không phải Ninh Tây mà là bản thân y.

Ngô Tán Lâm không biết chính là sau khi y vừa đi, Hoàng Tông Hoa đã mở mắt.

Nhìn trần nhà, ông thở dài một tiếng. Tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy, chỉ hy vọng Vương Trạch Vinh nhanh chóng giải quyết chuyện ở Ninh Tây, lúc ấy Hoàng gia chỉ cần nói không biết gì là xong.

Hoàng Tông Hoa biết Vương Trạch Vinh và Ngô Tán Lâm đã coi như chính thức khai chiến, ông cũng không có biện pháp nào tốt nên phải giả bị bệnh để trốn.

Vương Trạch Vinh rất nhanh cũng biết việc ở Hoàng gia, nghe Hoàng Tông Hoa dùng đến cách này, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Hoàng Tông Hoa này đúng là khôn khéo. Mục đích của ông ta chính là hy vọng mình mau giải quyết chuyện ở Ninh Tây.

Vương Trạch Vinh thực ra cũng có ý này. Mình quyết không thể đánh mức Ninh Tây, phải mau chóng đối phó Ninh Tây mới được.

Sau Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy diễn ra, mọi người càng thêm xao động. Những người định đứng về phía Phùng Kiến Lý một lần nữa phải tính toán lại.

Đối với những người của Tiền Hồng lại thấy được cơ hôi. Rất nhanh đã có nhiều người đến dựa vào Tiền Hồng.

Khi Giang Hùng Cường tới, Vương Trạch Vinh đang một lần nữa suy nghĩ xem nên dùng cách gì để khống chế được Ninh Tây.

- Bí thư Vương, chúng tôi đang thu thập tài liệu về Ninh Tây, hơn nữa căn cứ tài liệu trước đây mà Thập cục nắm giữ mà tổng hợp lại.

Giang Hùng Cường vừa nói vừa đưa một bản tài liệu đến cho Vương Trạch Vinh xem.

Vương Trạch Vinh mở ra và cũng thấy được tình hình của Hoàng Mạc Thiên. Chẳng qua tình hình làm hắn hơn nhíu mày. Bản thân Hoàng Mạc Thiên thì không sao nhưng vợ y lại sai em trai mở một công ty và làm không ít chuyện vi phạm pháp luật.

Việc này làm Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.

Chuyện của em vợ Hoàng Mạc Thiên không lớn cũng chẳng nhỏ. Nếu lúc này động tới Phùng Kiến Lý, Hoàng Mạc Thiên cũng sẽ bị liên lụy.

Vương Trạch Vinh đang đánh nhau với đám người Ngô Tán Lâm. Hoàng Mạc Thiên có chuyện như vậy, đám người Ngô Tán Lâm chẳng lẽ không dùng tới sao? Vương Trạch Vinh tạm thời không hy vọng xảy ra chuyện gì để ảnh hưởng đến toàn cục diện.

Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần thông báo một chút với Hoàng Tông Hoa. Chuyện Hoàng gia để Hoàng gia xử lý là tốt nhất.

- Hoàng lão, nghe nói sức khỏe của ông không được tốt?

Vương Trạch Vinh cố ý nói.

- Không có biện pháp mà.

Hoàng Tông Hoa thấy trong phòng không có ai khác vì thế nói chuyện cũng không quá e ngại.

Vương Trạch Vinh nói qua chuyện của Hoàng Mạc Thiên ra một lần, sau đó Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này không hề nhỏ.

Hoàng Tông Hoa nghe xong Vương Trạch Vinh nói liền càng cảm thấy mình đã đúng khi đứng về phía Vương Trạch Vinh.

Từ lời nói của Vương Trạch Vinh, Hoàng Tông Hoa có thể nghe ra nhiều điều mà không phải ai cũng có thể tra ra, vậy mà Vương Trạch Vinh có thể biết. Ông ta nghĩ nếu trước đó mình không liên kết với Vương Trạch Vinh thì chỉ riêng nội dung Vương Trạch Vinh nói ra đủ để đánh ngã Hoàng Mạc Thiên.

Sau khi biết tình hình, Hoàng Tông Hoa vội vàng gọi cho Hoàng Mạc Thiên.

Nghe xong Hoàng Tông Hoa nói lại những gì Vương Trạch Vinh nắm giữ, Hoàng Mạc Thiên không khỏi run lên. Tình hình này Vương Trạch Vinh mà biết, vậy đám người Ngô Tán Lâm có biết không? Nếu lúc quan trọng mà lấy ra nhằm vào y thì không thể biết chuyện sẽ như thế nào?

Cũng may trong nhà đã biết nên có thể xử lý chuyện này.

Vương Trạch Vinh gọi xong cuộc điện liền cảm thấy chính khí của mình giảm đi đôi chút.

Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng. Chuyện Ninh Tây bây giờ liên quan tới vụ án hủ bại lớn, nếu không đâm Phùng Kiến Lý ra và ảnh hưởng tới Ngô Tán Lâm đứng sau lưng, như vậy chuyện Ninh Tây không thể giải quyết từ căn bản. Vì thế hắn chỉ có thể cứu Hoàng Mạc Thiên.

Rất nhanh Vương Trạch Vinh cầm theo mấy tài liệu do Hoàng Mạc Thiên và Tiền Hồng cung cấp lên Bắc Kinh.

Hắn đến Hạng gia trước rồi cùng Hạng Nam bàn bạc qua. Sau đó hắn mới tới Ủy ban kỷ luật.

Sau khi gặp được Vương Triêu Chính, Vương Trạch Vinh nói:

- Chủ nhiệm Vương, lần này tôi tới Ninh Tây và nhận được những thứ sau. Nhìn thấy đúng là làm người ta phải giật mình.

Vương Triêu Chính cầm tài liệu xem qua và hiểu ý đồ của Vương Trạch Vinh.

Là người của Bí thư Lâm, Vương Triêu Chính sao không hiểu rõ tình hình của Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh đến Ninh Tây, y biết Vương Trạch Vinh nhất định sẽ có hành động. Bây giờ xem qua tài liệu này, Vương Triêu Chính không khỏi cảm thấy việc hơi khó giải quyết. Chỉ từ tài liệu này, y biết Ủy ban kỷ luật mà thăm dò thấy là thật thì Phùng Kiến Lý không thể thoát. Đặc biệt trong tài liệu phản ánh tới con của Ngô Tán Lâm. Xem ra Ngô Tán Lâm nhất định sẽ bị liên quan, Vương Trạch Vinh này đã hành động thì không hề nhỏ.

Vương Triêu Chính cũng không lập tức tỏ thái độ mà cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Việc này Ủy ban kỷ luật sẽ trọng điểm điều tra.

Vương Trạch Vinh cười cười không nói gì. Hắn biết Vương Triêu Chính không thể tùy tiện hành động, cũng cần phải cân nhắc lợi hại trong đó.

Ra khỏi Ủy ban kỷ luật, Vương Trạch Vinh đến bệnh viện thăm Hoàng Tông Hoa.

Thấy Hoàng Tông Hoa nằm trên giường bệnh, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười.

Hoàng Tông Hoa biết không thể lừa được Vương Trạch Vinh, ông bảo mọi người ra ngoài hết để mình nói chuyện riêng với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi vừa đến Ủy ban kỷ luật Trung ương.

Mắt Hoàng Tông Hoa sáng lên, ông gật đầu nói:

- Chỉ cần Hoàng Mạc Thiên không bị ảnh hưởng là được.

Hoàng Tông Hoa biết nhà Hoàng Mạc Thiên có vấn đề, nếu việc làm lớn thì không chừng Hoàng Mạc Thiên sẽ bị liên lụy. Ông nói câu này chính là hy vọng Vương Trạch Vinh có thể bảo vệ Hoàng Mạc Thiên.

- Đồng chí Mạc Thiên cũng không có vấn đề gì lớn, bây giờ chắc anh ta đang có hành động nên chắc sẽ không sao.

Vương Trạch Vinh cũng đã nhận được tin Hoàng Mạc Thiên đang cố gắng che đi những vụ việc có liên quan tới mình.

Hoàng Tông Hoa cười nói:

- Bí thư Vương yên tâm, Hoàng gia quyết sẽ không lùi bước.

Thấy Hoàng Tông Hoa đã tỏ thái độ, Vương Trạch Vinh cũng có chút vui vẻ vì Hoàng Tông Hoa đã đặt cược vào mình. Hắn nói:

- Mọi người cùng cố gắng.

Lúc này Vương Triêu Chính đang ngồi ở trong nhà Bí thư Lâm.

Bí thư Lâm nghe xong Vương Triêu Chính nói về tình hình Ninh Tây, ngài nhìn qua tài liệu và nói:

- Triêu CHính, Ủy ban kỷ luật Trung ương cần chính là kiên quyết đả kích hành vi phạm tội.

Bí thư Lâm lúc này cũng hiểu Vương Trạch Vinh muốn đánh ngã Ngô Tán Lâm.

Việc ở Bắc Kinh, Bí thư Lâm đương nhiên là hiểu rõ. Thấy Hoa Thái Tường dùng hành vi lôi kéo một cách rõ ràng, Bí thư Lâm cũng có cái nhìn. Một Phó chủ tịch mà chỉ muốn lên chức thì sao có thể làm tốt công việc được.

Đương nhiên Bí thư Lâm cũng biết mục đích của Vương Trạch Vinh khi tới Ninh Tây. Đối với việc này theo Bí thư Lâm thấy Vương Trạch Vinh là hành động sau Ngô Tán Lâm. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh đứng ở phía có lý. Hơn nữa ngài cũng hiểu các Ủy viên Bộ Chính trị thường xuyên tranh đoạt địa bàn, nên ngài không quá phản cảm với cách làm của Vương Trạch Vinh.

- Như vậy sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của một số người.

Vương Triêu Chính nói.

- Rât so sánh nhiều lúc nên làm, lại có chuyện không nên làm.

Bí thư Lâm nghiêm túc nói.