TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1471: Thành Lập Quỹ Từ Thiện

Sau khi hướng dẫn mọi người tập Thái cực quyền xong, Vương Trạch Vinh liền cùng lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương về Nam Điền. Đi cùng còn có Ngô Kim Thành.

Đối với việc mình tới Nam Điền làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, tâm trạng Ngô Kim Thành rất tốt vì đi theo Vương Trạch Vinh có thể không ngừng phát triển.

Vương Trạch Vinh cũng giới thiệu tình hình Nam Điền với Ngô Kim Thành, Ngô Kim Thành biết Nam Điền bây giờ đã là căn cứ của Vương Trạch Vinh, y đến Nam Điền chính là phối hợp mọi người bảo vệ trận địa này.

Ngô Kim Thành đến cũng là một thái độ với cán bộ Tỉnh ủy Nam Điền, tỏ rõ Vương Trạch Vinh sẽ quyết không bỏ Nam Điền, cũng coi như cảnh tỉnh một số người nếu muốn phát triển ở Nam Điền thì nhất định phải được Vương Trạch Vinh tán thành.

Chuyện Vương Trạch Vinh dạy Thái cực quyền cho mọi người đã truyền ra. Bởi vì hôm đó rất nhiều người nên truyền cực nhanh, trong lúc nhất thời mọi người đều biết thêm về việc này.

- Bí thư Vương, sắp đại hội, cán bộ có không ít suy nghĩ, ngài có nên tổ chức hội nghị về phương hướng phát triển của Tỉnh ủy với mọi người không?

Sau khi báo cáo công việc xong, Ngụy Trung Hoa cẩn thận nói với Vương Trạch Vinh.

Ngụy Trung Hoa bây giờ rất lo lắng đối với việc mình có thể thay thế Vương Trạch Vinh hay không. Từ đủ loại quan sát, Ngụy Trung Hoa phát hiện Vương Trạch Vinh có vẻ không muốn cho mình thay thế. Lại nghĩ tới gia tộc mình không còn sức ảnh hưởng như trước, Ngụy Trung Hoa càng thêm lo lắng.

Sau khi lão gia tử mất, áp lực với Ngụy Trung Hoa càng lúc càng lớn. Người Ngụy gia hôm nào cũng yêu cầu y phải mau chóng để con gái có quan hệ với Vương Trạch Vinh, qua đó tạo thành hôn nhân chính trị. Mới đầu mọi người còn nói mờ mịt, gần đây càng lúc càng rõ ràng. Bây giờ lại nhìn con gái thì thấy cũng không bài xích việc này.

Ngụy Trung Hoa cười khổ một tiếng, y dù có suy nghĩ thì cũng phải xem Vương Trạch Vinh mới được. Lữ Hàm Yên kia mặc dù đã có con nhưng càng lúc càng quyến rũ. Dù từ khí chất hay dáng người thì con y sao có thể so sánh được.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi đó, Ngụy Trung Hoa không thể nghĩ đây là người mới 40 tuổi. Nghĩ đến mình dù có gia tộc ủng hộ mạnh thì năm 40 mới là Phó thị trưởng, Ngụy Trung Hoa chỉ có thể nghĩ Vương Trạch Vinh phát triển quá nhanh.

Ý của Ngụy Trung Hoa là rất rõ ràng xem Vương Trạch Vinh muốn bố trí ai ở Nam Điền. Thấy Ngô Kim Thành tới, đám người Ngụy Trung Hoa cũng biết Vương Trạch Vinh quyết tâm không bỏ Nam Điền nên càng lo hơn.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới Văn Hồng Quân, nghe nói Văn gia đang hoạt động để điều Văn Hồng Quân đi.

Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nói suy nghĩ của mình ra mà chỉ cười nói:

- Đó là việc tốt, lúc quan trọng có thể nhìn ra tố chất của mọi người.

- Ha ha, Bí thư Vương nói đúng, tôi không làm phiền nữa.

Ngụy Trung Hoa nặng nề đi ra ngoài.

Nhìn Ngụy Trung Hoa, Vương Trạch Vinh không hề đồng tình, nghĩ lại lúc trước Ngụy Trung Hoa và Văn Hồng Quân hợp sức muốn đuổi hắn ra khỏi Nam Điền, Ngụy Trung Hoa này không đáng tin.

Hơn nữa Ngụy Trung Hoa vì vị trí mà không tiếc đưa con gái giới thiệu cho mình, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu vì các gia tộc kiểu này. Trước mặt lợi ích thì bọn họ không có tình người.

Nếu Ngụy lão còn sống, cách làm của Ngụy Trung Hoa nhất định sẽ khác. Nếu Ngụy Trung Hoa là người như vậy thì Vương Trạch Vinh sao có thể giao cho y được. Khi Vương Trạch Vinh có lực lượng mạnh thì không sao, Nam Điền không biến hoá gì. Nhưng nếu hắn mất lực lượng thì Ngụy Trung Hoa sẽ là kẻ phản bội đầu tiên.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tiểu Giang gọi điện tới. Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tiểu Giang, có chuyện gì thế em?

- Không có gì không được gọi sao?

Tiểu Giang bực mình nói.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đương nhiên có thể rồi.

- Trạch Vinh, Vương Trạch Sơn kia sao lại bị bắt, bố và Tứ thúc gọi điện xong liền buồn bã.

Việc này Vương Trạch Vinh cũng biết. Sau khi Ủy ban kỷ luật Thị ủy điều tra, Tiểu Giang đúng là đã lợi dụng chức vụ nhận hối lộ với số lượng không hề nhỏ. Việc này Tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam tự mình chú ý.

- Tiểu Giang, trước mặt kỷ luật Đảng và pháp luật, dù là ai cũng không thể đứng ngoài.

Vương Trạch Vinh rất kiên quyết mà nói.

Vương Trạch Vinh tự hỏi mình cũng là người nói tình cảm, nếu bà con thì hắn sẽ cố giúp, nếu có năng lực mạnh thì sẽ giúp đi một đoạn đường. Nhưng kẻ vi phạm pháp luật thì Vương Trạch Vinh sẽ không bao giờ ra mặt nói giúp.

Nghe bố nói chuyện với Tứ thúc và có tâm trạng không vui, Vương Trạch Vinh biết tình hình của Vương Đại Hải, có lẽ ông nghĩ mình không giúp được gì cho Vương Trạch Sơn nên mới vậy.

- Việc này em đã khuyên bố, anh gọi điện nói một câu là được.

Tiểu Giang nói.

- Ừ, anh sẽ gọi.

- Trạch Vinh, mấy hôm nữa em sẽ tới Nam Điền, anh nhớ em không?

Tiểu Giang cười hì hì mà nói.

- Vậy em mau tới đây.

Vương Trạch Vinh cũng bất đắc dĩ với mấy người phụ nữ cứ thi thoảng lẻn đến Nam Điền như kẻ trộm, có khi Vương Trạch Vinh cũng suy nghĩ làm quan không tự do làm kinh doanh. Người làm kinh doanh muốn bao mấy người phụ nữ cũng có ai nói gì.

Vứt mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu, Vương Trạch Vinh day day trán, làm quan đúng là mệt.

Hút một hơi thuốc, Vương Trạch Vinh liền gọi cho ông bố Vương Đại Hải.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Vương Đại Hải cười nói:

- Nhất định là Tiểu Giang gọi điện nói với con phải không? Trạch Vinh, bố không phải người không biết lý lẽ. Con bây giờ sắp thành Lãnh đạo quốc gia, bố biết con có nhiều điều phải lo lắng. Vương Trạch Sơn không ra gì, mới làm quan một chút đã ra vẻ này kia. Bố thầm biết thì thằng này đi đâu cũng kéo con ra, giống như chỉ sợ người ta không biết hắn có quan hệ họ hàng với con vậy. Khi Ủy ban kỷ luật đến bắt hắn, hắn còn dám nói đố ai dám làm gì hắn, hắn sẽ cho kẻ đó đẹp mặt. Nói con sẽ không bỏ qua kẻ đã chơi hắn.

Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ Vương Trạch Sơn lại nói như vậy nên có chút giật mình mà nói:

- Có việc này sao bố?

- Trạch Vinh, Tứ thúc của con gọi điện tới nói con làm quan lớn, thế lực lớn, Vương Trạch Sơn làm việc nhỏ như vậy, chỉ cần con mở miệng nói thì Vương Trạch Sơn sẽ không có chuyện gì, bố từ chối.

Vương Trạch Vinh thấy thế liền vui vẻ nói:

- Chuyện này quyết không thể bỏ qua.

- Đúng thế, bố cả đời chỉ thích thanh quan, giáo dục con cũng yêu cầu con làm quan tốt. Con bây giờ làm như vậy là bố yên tâm, ngủ cũng ngon. Kẻ như Vương Trạch Sơn thì theo bố phải xử bắn. Bố sao có thể nói giúp nó. Mới đầu bố không biết tình hình nên mới gọi cho con, bây giờ bố biết thì dù đánh chết bố cũng không xen vào.

- Con nghe Tiểu Giang nói tâm trạng bố không vui, sao vậy bố?

- Bố có việc gì chứ, bố và mẹ con bây giờ đã đi khắp nơi chơi rồi nên cũng chán. Bố đọc sách phật thấy nói về nhân quả, bố suy nghĩ con là người xuất thân bình thường nhưng do may mắn nên phát triển tới hôm nay, tại sao con được như vậy thì nhất định là do nhân quả. Gần đây bố suy nghĩ con được phúc như vậy là rất lớn, nhất định cần phải dùng năng lực của con mà báo lại xã hội. Ý của mẹ con là chúng ta bỏ tiền đến xây dựng trường Tiểu học hy vọng ở các nơi nghèo, thông qua chúng ta mà giúp con tích phúc.

Vương Đại Hải nói làm Vương Trạch Vinh rất cảm động. Hắn nghĩ mình bây giờ có rất nhiều tiền từ Nhà máy điện Thường Hồng và để đó không làm gì nên có một ý tưởng.

- Bố, con thấy như vậy đi, bố mở quỹ từ thiện giúp những người cần giúp. Như vậy tốt hơn chỉ xây dựng một trường học.

Vương Đại Hải vui vẻ nói:

- Việc này bố không biết là, làm thế nào con?

- Như vậy đi, con bảo Tiểu Giang làm việc này, bố làm người đứng đầu quỹ, còn quản lý cụ thể do Tiểu Giang tìm người làm.

Vương Đại Hải cười nói:

- Tiểu Giang rất giỏi, đây là việc tốt, con phải mau chóng thành lập quỹ đi.