TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1423: Quan Tâm

Câu nói của Uông Kiều làm Vương Trạch Vinh run lên.

Hôm nay thấy quan hệ của Uông Kiều và Lâm Khâm làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Bây giờ Uông Kiều lại nói như vậy, Vương Trạch Vinh coi như hiểu tại sao hai người kia lại có biến hoá đó.

- Trạch Vinh, hôm nay tôi uống hơi nhiều nên không thể cùng cậu, lần sau gặp.

Lý Kiền Ý rất hài lòng với hôm nay. Thấy Vương Trạch Vinh đưa tiền thắng bài cho Thư Ý, y khá vui vẻ. Y biết đây coi như quan hệ của mình và Vương Trạch Vinh gần hơn. Chỉ cần kéo được Vương Trạch Vinh thì sau đây mình sẽ có Vương Trạch Vinh ủng hộ trong Bộ Chính trị.

- Được rồi, lần sau tôi mời mọi người.

Vương Trạch Vinh cười nói.

- Tất Tường, anh phải tâm sự nhiều với Trạch Vinh.

Nói xong Lý Kiền Ý liền lên xe rời đi.

- Trạch Vinh, đi uống trà với chú.

Trương Tất Tường nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh gật đầu, hai người chào Lý Kiền Ý rồi rời đi.

Nhìn xe rời đi, Hà Hảo nhỏ giọng nói với Thư Ý:

- Chúc mừng em.

Thư Ý đang đứng đó là thấy rất phức tạp. Thấy Vương Trạch Vinh không nói gì với mình mà đã rời đi, cô không khỏi suy nghĩ. Gần đây bố cô rất tốt, bởi vì có Bí thư tỉnh ủy ủng hộ nên ông lên chức rất nhanh. Đây là nhờ Vương Trạch Vinh.

Nghe Hà Hảo nói, Thư Ý buồn bực nói:

- Trong lòng hắn không có em.

Bây giờ cô cũng không hề giấu Hà Hảo.

Hà Hảo ôm Thư Ý, chỉ chỉ chiếc túi trong tay Thư Ý mà nói:

- Biết trong đó có bao nhiêu không? Hơn trăm ngàn mà hắn giao cho em, vậy còn nói trong tim hắn không có em sao? Về tắm rửa sạch sẽ chờ đi. Bắt đầu từ bây giờ trong lòng hắn coi như có em. Hôm nay không tiện, hắn không nói chuyện với em là đúng. Chúng ta phải nhớ một điều là không được phản bội đối phương, không được gây phiền phức cho người đàn ông của mình. Chỉ cần em theo hắn, không gây phiền phức cho hắn thì tương lai của em sẽ tươi đẹp.

Lời này của Hà Hảo có chút tự giễu cợt mình. Chẳng qua đây là do cô tổng kết, bây giờ nói ra, cô tin Thư Ý thông minh sẽ biết.

Quả nhiên Thư Ý nghe Hà Hảo nói liền nhìn chiếc túi trong tay, tâm trạng đã tốt hơn. Cô biết Hà Hảo nói là chính xác.

Lúc này Vương Trạch Vinh và Trương Tất Tường đã tới một quán trà.

Sau khi ngồi xuống, Trương Tất Tường lắc lắc cổ mà nói:

- Không được rồi, chú từng này tuổi mà ngồi đánh mạt chược khiến cả người đau nhức.

Vương Trạch Vinh lúc này còn đang nghĩ tới câu nói của Uông Kiều, hắn không thể bình tĩnh nổi. Nghe Trương Tất Tường nói, hắn nói:

- Cháu đã lâu không chơi, đôi khi chơi mấy thứ này rất phiền phức, không còn là giải trí nữa.

Trương Tất Tường gật đầu nói:

- Bây giờ cả nước đều như vậy, lực lượng cá nhân là không có tác dụng ở việc này, chỉ có thể cố giữ bản thân mình mà thôi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu nhớ lúc ở xã Hoàn Thành, cháu không rõ sao Chánh văn phòng lại gọi mọi người đánh mạt chược. Lúc ấy cháu đánh tới tận 12h đêm mới tan, mọi người cũng đều đồng ý. Nhưng chú có biết kết quả không, cháu cũng không rõ sao mình lại thắng hết.

Nghe đến đây Trương Tất Tường liền nở nụ cười. Ai chẳng có hồi trai trẻ, y có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Cháu thắng Chánh văn phòng, đến 12h đêm, cháu thấy không ai muốn đứng dậy, còn muốn chơi tiếp. Cháu nhìn đồng hồ và nói đã 12h rồi có nên kết thúc không? Lúc ấy mọi người đều nhìn cháu nhưng không ai nói gì. Chánh văn phòng cũng vùi đầu đánh bài, tay xoa xoa bài mà mặt như chảy nước. Đến lúc này cháu mới phát hiện mình đã mắc sai lầm, không ngờ lại thắng Chánh văn phòng.

Trương Tất Tường cười phá lên nói:

- Chú đoán hôm đó mọi người đánh thâu đêm.

Vương Trạch Vinh cười khổ nói:

- Sau khi hiểu rõ tình hình cháu không dám thắng nữa, nghĩ cách đánh loạn, cuối cùng Chánh văn phòng thắng, cháu thua 30 tệ.

- Trạch Vinh, câu lạc bộ đó là của Lý Kiền Ý, điểm này cháu phải chú ý một chút. Có việc thì phải giữ cự ly thích hợp.

Trương Tất Tường quả nhiên là nhắc mình, Vương Trạch Vinh có chút động tâm mà nói:

- Lần trước Lý Kiền Ý đã mời cháu tới đó, y cũng ám chỉ quan hệ với Hà Hảo.

Trương Tất Tường lắc đầu nói:

- Lâm hệ bây giờ dựa vào Lý Kiền Ý chống đỡ.

Nói tới đây Trương Tất Tường không nói thêm. Y đổi sang việc khác mà nói:

- Chú thấy quan hệ của cháu và Lâm Khâm không quá hòa hợp, cháu phải chú ý. Dù sao có Bí thư Lâm ở đó, hai người mà hòa hợp thì mới có lợi cho cháu. Chú biết quan hệ giữa cháu và Uông Nhật Thần rất tốt, có thể tìm ông ta. Dù sao Uông Kiều là cháu gái ông ta, có những lời ông ta nói sẽ phù hợp hơn.

Mặc dù Trương Tất Tường quan tâm nhưng Vương Trạch Vinh không thể nói mọi chuyện ra. Quan hệ của hắn và Lâm gia bây giờ là rất phức tạp.

Nghĩ đến lời Uông Kiều nói, Vương Trạch Vinh biết mình đã chôn một quả bom mãi mãi.

Một bên nói chuyện với Trương Tất Tường, một bên phân tích cách làm của Uông Kiều. Đến bây giờ Vương Trạch Vinh coi như hiểu ý của Uông Kiều. Bởi vì hiểu nên Vương Trạch Vinh càng thêm lo lắng.

Uông Kiều có lẽ thấy được bức thư Uông Chính Phong lưu lại mà biết ông bố cũng muốn cô có con. Mà con lại là con của Vương Trạch Vinh. Sau khi thấy có quan hệ với Vương Trạch Vinh liền có thai, Uông Kiều liền muốn tìm người đổ vỏ. Lâm Khâm là lựa chọn lý tưởng nhất. Với quan hệ của hai người mà có con là rất bình thường, nhất định không làm Lâm gia nghi ngờ. Có thông qua được với Lâm Khâm hay không là một vấn đề. Vì thế Uông Kiều cố ý làm hòa với Lâm Khâm, tỏ vẻ thân thiết, cứ như vậy dù cô có con cũng có lý lẽ.

Mặc dù Uông Kiều làm như vậy nhưng Vương Trạch Vinh lại nghĩ tới bức thư mà Uông Chính Phong viết. Nếu đứa bé giống người Lâm gia, Uông gia thì thôi, giống hắn thì xong đời.

Nói như thế nào nhỉ, trong này rất nguy hiểm.

Nghĩ đến tích cách của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Uông Kiều nhìn thì dịu dàng nhưng cô lại là người rất kiên quyết với quyết định của mình. Cô có di truyền từ Uông Chính Phong nên suy nghĩ rất sâu, Vương Trạch Vinh sao có thể thuyết phục được.

Thấy Vương Trạch Vinh như có tâm sự, Trương Tất Tường quan tâm hỏi:

- Trạch Vinh, cháu có tâm sự gì sao?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Cháu thấy tình hình Bắc Kinh càng lúc càng phức tạp nên có chút đau đầu.

Trương Tất Tường nghe Vương Trạch Vinh nói thế liền đồng ý:

- Bây giờ tình hình Bắc Kinh đúng là như vậy. Việc tranh đoạt chức Bí thư Bắc Kinh khá kịch liệt. Lý Kiền Ý có lẽ sẽ lên làm Phó Thủ tướng. Như vậy Bắc Kinh sẽ có ẩn số.

- Trạch Vinh, mấy năm nay chú bồi dưỡng một vài đồng chí, trong đó có mấy người khá được. Sau đây cháu có thể tới Hải Đông, đội ngũ cán bộ Nam Điền phải xây dựng thật tốt. Lần này chú định tiến hành trao đổi với Nam Điền, đưa mấy đồng chí xuất sắc cho Nam Điền. Nam Điền cũng trao đổi cán bộ với Bắc Kinh. Như vậy cố gắng trong thời gian ngắn mà bồi dưỡng một nhóm người.

- Việc này cháu sẽ chú ý, Nam Điền bây giờ cũng có nhiều cán bộ xuất sắc.

Lên xe, Vương Trạch Vinh không đi ngay mà hắn nhận được tin nhắn do Uông Kiều gửi tới:

- Anh đừng lo, em sẽ bố trí.

Nhìn câu này, Vương Trạch Vinh lắc đầu. Uông Kiều đúng là người rất có ý đồ, cô đã quyết định giữa đứa bé lại.

Vương Trạch Vinh nghĩ rất nhiều. Hắn cảm thấy Uông Chính Phong mặc dù đã chết nhưng đã chuẩn bị quá nhiều thứ, giống như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mọi người. Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy lo lắng cho Lâm Khâm. Với tính cách của Uông Chính Phong, nếu Lâm Khâm đối xử không tốt với Uông Kiều, y sẽ sai người làm gì Lâm Khâm?