TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1421: Xấu Hổ

Ra khỏi Ban Tổ chức cán bộ, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới việc Ngô Kim Thành làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Nam Điền. Nếu việc này có thể thực hiện thì lực lượng của hắn ở Nam Điền sẽ tăng lên, có thêm một thường vụ khiến hắn càng dễ khống chế Nam Điền. Vương Trạch Vinh biết Bí thư Lâm sẽ không phản đối, dù như thế nào thì quan hệ giữa hắn và Bí thư Lâm người ngoài cũng không hiểu. Đối với việc hắn lên chức, Bí thư Lâm cũng vui mừng.

Nghĩ đến chuyện này, Vương Trạch Vinh cũng không biết sao lại va vào một người phụ nữ khi đi qua lối rẽ.

Cảm nhận có người đập vào mình, Vương Trạch Vinh vội vàng đưa tay ra ôm thì phát hiện đó là một cô gái khá đẹp. Vừa thấy là phụ nữ, Vương Trạch Vinh vội vàng bỏ tay ra.

Đối phương có lẽ cũng không ngờ gặp chuyện này nên vội vàng lui lại.

Dù sao cũng công tác ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương nên người này đã nhanh chóng bình tĩnh lại và nhận ra Vương Trạch Vinh.

- Bí thư Vương.

Nghĩ tới Vương Trạch Vinh sẽ lên chức, người phụ nữ vội vàng chào.

Nhìn Vương Trạch Vinh đứng trước mặt mình, người phụ nữ không biết sao lại nghĩ đến lúc mình nằm trong lòng Vương Trạch Vinh nên đỏ mặt.

- Tôi không sao, vừa nãy có làm cô bị thương không?

Vương Trạch Vinh vội vàng nói. Hắn hiểu rõ người ở cấp Trung ương thì đều có chỗ dựa mạnh, mình không nên gây thù chuốc oán.

- Tôi không sao.

Người phụ nữ cười nói.

Nhìn người phụ nữ có vẻ xấu hổ, Vương Trạch Vinh nói:

- Không sao là tốt rồi, vừa rồi tôi đang suy nghĩ nên không chú ý và va vào cô.

- Bí thư Vương, ngài đi ạ.

Người phụ nữ có lẽ đang có việc gấp nên vội vàng rời đi.

Vương Trạch Vinh nhìn người phụ nữ có thân hình khá đẹp, hắn nghĩ tới vừa nãy đối phương nằm trong lòng mình mà phải lắc đầu.

- Ha ha, Trạch Vinh, nghe nói cậu tới Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, tôi đến đây để gặp cậu đó.

Lý Kiền Ý cười cười đi tới.

Thấy là Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Bí thư Lý đến có việc sao?

Lý Kiền Ý gật đầu nói:

- Ừ, có chút chuyện.

Khoảng cách hai bên đã được rút ngắn lại, không còn vẻ xa cách như trước nữa. Lý Kiền Ý cũng cố gắng tỏ ra thân thiết với Vương Trạch Vinh.

- Hôm nay vừa lúc gặp nhau, chúng ta đi uống vài chén nhé.

Lý Kiền Ý cười nói.

Nghĩ đến Lý Kiền Ý đang quay trở lại, y cũng là người của Bí thư Lâm nên Vương Trạch Vinh cười nói:

- Vừa lúc tôi không tìm được chỗ ăn cơm, kiếm bữa của anh vậy.

Lý Kiền Ý chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói:

- Cậu đó.

Hai người có vẻ rất thân thiết, vừa cười vừa nói đi ra ngoài.

Hai người một là Ủy viên Bộ Chính trị, một sắp thành Ủy viên Bộ Chính trị, người đi đường đều kính chào bọn họ.

Thấy mọi người như vậy, Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy mình tiến vào cấp độ cao, trong lòng cũng có chút tự hào.

- Trạch Vinh, đến lúc đó còn có mấy đồng chí cùng tới dùng bữa.

Lý Kiền Ý nói.

- Tôi là khách nên theo chủ. Anh cứ bố trí.

Vương Trạch Vinh biết Lý Kiền Ý không tùy tiện mời người tới dùng bữa, nhất định là có lai lịch.

Địa điểm là câu lạc bộ do Hà Hảo mở ra. Vương Trạch Vinh vừa xuống xe liền nhìn chỗ xảy ra hỏa hoạn lần trước.

Nhìn theo hướng Vương Trạch Vinh nhìn, Lý Kiền Ý cười nói:

- Trạch Vinh, lần này sẽ không xảy ra chuyện đó nữa đâu. Sau lần đó Tiểu Hảo đã chú ý phòng cháy, công tác an ninh trật tự cũng tăng mạnh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi nhớ lúc ấy Bí thư Lý đứng chỉ huy cứu hỏa, bất cứ lúc nào thì việc lãnh đạo cũng rất quan trọng.

Theo Lý Kiền Ý vào phòng, Vương Trạch Vinh có chút giật mình. Hắn thấy Trương Tất Tường, Lâm Khâm và Uông Kiều đều có mặt ở đây.

Thấy mấy người này, Vương Trạch Vinh thầm than một tiếng. Trương Tất Tường thì thôi, nhưng Lâm Khâm và Uông Kiều xuất hiện ở đây làm Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ.

Uông Kiều nhìn tới hắn với ánh mắt đặc biệt, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới chuyện hôm đó.

- Trạch Vinh, không ngờ đều là người quen phải không? Hôm nay hiếm khi mọi người cùng tụ tập, chúng ta uống vài chén.

Lý Kiền Ý có chút đắc ý vì bố trí của mình. Con trai, con dâu của Bí thư Lâm tới, đây là những nhân vật mà người bình thường không thể chạm vào. Mình đã bố trí như vậy thì Vương Trạch Vinh nhất định cũng vui mừng.

Trương Tất Tường là có quan hệ cá nhân rất tốt Vương Trạch Vinh, thông qua Trương Tất Tường thì quan hệ của mình và Vương Trạch Vinh sẽ gần thêm.

Lý Kiền Ý đương nhiên biết một việc là Vương Trạch Vinh có quan hệ rất sâu với Uông gia. Y kéo Uông Kiều tới cũng để tăng thêm sự thân mật.

Không biết sao Lâm Khâm nhìn Vương Trạch Vinh mà tốt hơn nhiều. Y cười nói:

- Trạch Vinh đến làm tôi rất vui, lát chúng ta phải uống vài chén.

Nghe Lâm Khâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh không dám tin. Lâm Khâm sao lại đối tốt với mình như vậy?

Nếu đối phương như vậy, Vương Trạch Vinh đành phải quen với hoàn cảnh này.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói với Lâm Khâm:

- Đã lâu không gặp.

Chào xong, Vương Trạch Vinh chủ động bắt tay Trương Tất Tường:

- Cháu không ngờ Trương thúc cũng tới.

Trương Tất Tường cười nói:

- Bí thư Lý nói là gặp người quen, chú còn tưởng là ai, không ngờ lại là Trạch Vinh.

Lý Kiền Ý cười nói:

- Được rồi, mọi người đều là người quen thì không cần khách khí. Chúng ta phải uống nhiều một chút.

Lý Kiền Ý ngồi ở giữa, y kéo Vương Trạch Vinh ngồi bên trái mình, thấy Trương Tất Tường ở đây, Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng muốn Trương Tất Tường ngồi cạnh mình. Cuối cùng Trương Tất Tường và Lâm Khâm ngồi hai bên Lý Kiền Ý, Vương Trạch Vinh và Uông Kiều ngồi dưới.

Thấy cách ngồi kiểu này, Lý Kiền Ý lắc đầu nói:

- Trạch Vinh, cậu đây không không làm theo quy định.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Người một nhà thì không nên chú ý nhiều như vậy. Chúng ta đến đây ăn uống mà.

Lâm Khâm được Vương Trạch Vinh đẩy ngồi sang bên trái Lý Kiền Ý nên nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt tốt hơn.

Trong thời gian này Lâm Khâm thấy rõ nhiều việc. Bí thư Lâm sắp lui, y lần đầu tiên phát hiện mình sắp đối mặt tình hình khác hẳn trước đây. Lúc trước Bí thư Lâm còn đương chức, mọi người có thể sợ y một chút, nếu ông bố lui, tuy quyền uy vẫn còn nhưng người khác không phải sợ Lâm Khâm nữa. Hơn nữa với tính cách của Bí thư Lâm thì ngài quyết không thể bao che những việc làm xấu của y.

Đúng là thấy rõ tình hình nên Lâm Khâm đã sửa thái độ, cố gắng quan hệ tốt với nhân viên Lâm hệ. Đối với nhân vật mạnh nhất của Lâm hệ là Lý Kiền Ý, Lâm Khâm đương nhiên muốn quan hệ.

Làm Lâm Khâm vui vẻ là biến hoá của Uông Kiều. Gần đây không biết sao mà thái độ của Uông Kiều đối với y đã thay đổi, bắt đầu thân thiết hơn, cũng có thể nói vài câu. Trước mặt bố mẹ thì cũng có vẻ là vợ chồng.

Thấy bố mẹ mấy hôm nay khá vui vẻ, tâm trạng Lâm Khâm khá tốt, trong lòng cũng hy vọng có cuộc sống như Vương Trạch Vinh. Y thầm nghĩ mấy người phụ nữ của mình bắt đầu có quan hệ tốt, mình có thể mang con về nhà.

Nói thật Lâm Khâm cũng không tin Vương Trạch Vinh và Uông Kiều có thể có việc gì. Thứ nhất Vương Trạch Vinh có Uông Phỉ, việc này có Uông Phỉ ngăn cản thì sao có việc. Hơn nữa Lâm Khâm phái người thầm theo dõi Uông Kiều nhiều lần, cũng không phát hiện Uông Kiều có hành vi thân thiết gì với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũn không lén đi tìm Uông Kiều.

Hôm nay Lâm Khâm đang ở nhà thì Lý Kiền Ý gọi tới nói là hẹn Vương Trạch Vinh cùng ăn. Việc này Lâm Khâm biết là do Lý Kiền Ý cố ý hóa giải mâu thuẫn của mình với Vương Trạch Vinh. Y vốn không định đi nhưng nghĩ Vương Trạch Vinh sẽ vào Bộ Chính trị nên thử hỏi Uông Kiều có đi không?

Lâm Khâm chỉ là thử hỏi. Nếu Uông Kiều không đi thức là cô có tình hình gì đó với Vương Trạch Vinh. Nếu cô đi tức là cô vô tư, không có vấn đề gì.

Kết quả Uông Kiều lập tức đồng ý cùng đi với y.

Nghĩ đến trước khi đi ra, Uông Kiều đã chú ý chỉnh sửa quần áo cho y, Lâm Khâm cảm thấy Uông Kiều đang biến hoá. Đương nhiên Lâm Khâm vui vì thấy điều này.

Đối với bọn họ thì hôn nhân chính trị chỉ là cho có, chỉ cần không làm lớn chuyện là được. Uông Kiều có biểu hiện như vậy thì Lâm gia cũng mong thấy.

Vương Trạch Vinh căn bản không ngờ Lâm Khâm lại suy nghĩ như vậy. Tâm trạng của hắn bây giờ rất không tốt. Nhìn Uông Kiều, Vương Trạch Vinh không thể quên sự mãnh liệt của hai người chiều hôm đó. Mặc dù đã qua một thời gian nhưng hắn không thể quên cảm giác đó.