TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1414: Tầm Quan Trọng Của Nhìn Người

Hạ Dương – Phó chủ tịch tỉnh phụ trách giáo dục nghe tin Vương Trạch Vinh sẽ tham gia hội nghị công tác giáo dục toàn tỉnh thì rất phấn chấn. Điều này nói rõ Bí thư Vương coi trọng vấn đề giáo dục.

Là người của cựu Thủ tướng, Hạ Dương càng lúc càng thấy tầm quan trọng khi có chỗ dựa mạnh. Ngụy Trung Hoa từng lén nói chuyện với y, y cũng do dự và theo đám Ngụy Trung Hoa vài lần. Nhưng sau vài lần tham gia thì biết Ngụy Trung Hoa không có năng lực đấu với Vương Trạch Vinh. Bây giờ Ngụy lão đã chết, Ngụy Trung Hoa dần rời khỏi trung tâm quyền lực, y còn biết Vương Trạch Vinh sẽ lên chức, Hạ Dương đúng là muốn dựa vào Vương Trạch Vinh.

Hội nghị giáo dục toàn tỉnh tuy nói là việc lớn nhưng bình thường chỉ có y tham gia. Các hội nghị này Bí thư tỉnh ủy ít khi tham gia. Bây giờ Bí thư Vương muốn tham gia, hội nghị sẽ lên một tầm cao mới.

Hạ Dương thấy đây là cơ hội tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh, không chừng có thể dựa vào.

Có suy nghĩ này, Hạ Dương liền bắt đầu tự mình yêu cầu hội nghị phải làm thật tốt.

Sở Giáo dục cũng vội vàng chuẩn bị công việc. Vương Trạch Vinh gọi Trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Yến Đống vào văn phòng mình.

Sau khi tìm hiểu tình hình khu trường học, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Tình hình giáo dục Trung Quốc đã có vấn đề lớn, tư tưởng tiền tràn ngập trong các trường. Đánh giá con người dựa vào tiền là sai lầm. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ Trung Quốc muốn phát triển thì cần nhiều người lặng lẽ cống hiến, nếu mọi người đều theo đuổi tiền tài thì lực lượng phát triển Trung Quốc từ đâu mà có.

Nhất là nghĩ tới thanh niên vùng núi không có tiền đi học, còn phải đổi bằng cơ thể mình, Vương Trạch Vinh rất đau lòng.

Nghĩ tới chuyện giáo dục, Vương Trạch Vinh đã bỏ được suy nghĩ về Uông Kiều ra. Hắn thấy khi mình đương chức tuy không nói tới ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống giáo dục Trung Quốc, nhưng ít nhất phải làm tốt công việc ở Nam Điền.

Giáo dục là chuyện lớn hàng đầu Trung Quốc, là hy vọng của Trung Quốc. Trước đây có nhiều nhân tài bỏ qua cơ hội ở nước ngoài mà về cống hiến cho quốc gia, quan trọng nhất là bọn họ có niềm tin, niềm tin vô tư. Với cách giáo dục bây giờ thì truyền thống của Trung Quốc dần mất đi.

Tuy nói hắn chỉ là Bí thư tỉnh ủy, không thể ảnh hưởng tới giáo dục cả nước, nhưng Vương Trạch Vinh vẫn quyết tâm làm việc thực tế, ít nhất thay đổi nền giáo dục Nam Điền.

- Đồng chí Yến Đống, giáo dục là công tác rất quan trọng của Nam Điền, bộ máy lãnh đạo của các trường là công tác quan trọng nhất. Ban Tổ chức cán bộ các anh phải dành nhiều tâm tư với việc này.

Mã Yến Đống có chút khó hiểu nói:

- Bí thư Vương, đối với bộ máy các trường chuyên, chúng tôi cũng có khó khăn nhất định. Trường học khác nơi khác, người chuyên tâm dạy học lại không thích làm lãnh đạo, người làm lãnh đạo lại không nhất định có học vấn. Điều này mới khiến cho các trường bây giờ càng lúc càng kém đi.

Vương Trạch Vinh rất đồng ý với Mã Yến Đống. Hắn thấy Mã Yến Đống đã nói ra tình hình thực tế.

Nghĩ tới bây giờ giáo viên đi làm đều đi ô tô xịn, Vương Trạch Vinh lắc đầu.

- Tuyển chọn cán bộ thì nhất định phải làm tốt. Tôi thấy bộ máy Học viện Dân tộc cần điều chỉnh, không biết khảo sát cán bộ đến đâu rồi.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới cô nữ sinh viên Tiểu Huệ liền chú ý tới trường này.

Vương Trạch Vinh chỉ thuận tiện mà hỏi nhưng Mã Yến Đống không nghĩ như vậy. Y vội vàng suy nghĩ có phải Bí thư Vương có ý kiến với bộ máy Học viện Dân tộc? Mã Yến Đống vội vàng nói:

- Đúng thế, hiệu trưởng bây giờ sắp về hưu. Bây giờ có năm người đạt đủ tiêu chuẩn.

Vương Trạch Vinh nghĩ tới vấn đề giáo dục càng lúc càng nghiêm trọng nên muốn quan sát mấy người kia. Hắn nhìn Mã Yến Đống mà nói:

- Hội nghị giáo dục lần này thông báo cả năm đồng chí đó tới tham gia một chút.

Mã Yến Đống hiểu ra mà nói:

- Bí thư Vương, tôi sẽ gửi tài liệu về Học viện Dân tộc tới cho ngài xem.

Sau khi Mã Yến Đống đi ra, Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc tuyển chọn cán bộ, mình sao không thử quan sát người trong trường, xem ai có chính khí không?

Nghĩ đến việc sử dụng cán bộ có chính khí, Vương Trạch Vinh lại lắc đầu. Trong này cũng có vấn đề, đầu tiên khó tìm được người có chính khí rất mạnh, sau đó có chính khí mà không linh hoạt dễ mất lòng người. Ở nền kinh tế thị trường này nếu do một người như vậy lãnh đạo trường học là không ổn.

Đây là một vấn đề mâu thuẫn, không giải quyết vấn đề này thì trường học hay công tác quản lý đều không thể làm tốt.

Hội nghị giáo dục toàn tỉnh diễn ra. Bí thư tỉnh ủy Vương Trạch Vinh tham gia làm mọi người có chút ngạc nhiên.

Cũng không biết sao Vương Trạch Vinh còn gọi năm cán bộ Học viện Dân tộc vào để nói chuyện. Mấy vị cán bộ này đều biết Bí thư Vương nói chuyện với mình có thể liên quan tới việc điều chỉnh bộ máy Học viện Dân tộc.

Bây giờ lãnh đạo trường càng lúc càng chú ý chức vụ, nhân viên Học viện Dân tộc tham gia khẩn trương lên nhiều. Đã lén đấu một thời gian dài, bây giờ Bí thư tỉnh ủy có thể tự mình chọn, ai cũng biết lần này lọt vào mắt Bí thư Vương lại khác hẳn.

Học viện Dân tộc là trường chuyên nghiệp, viết vài bài lên báo là đơn giản, muốn tự khen mình là rất khó khăn. Bọn họ cũng muốn thông qua quan hệ để được Bí thư Vương tán thành, nhưng lại phát hiện Bí thư Vương rất khó tiếp cận.

Tương Thành Ngân – cán bộ có lực cạnh tranh nhất Học viện Dân tộc, lại có quan hệ với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Có quan hệ này thì y tự nhận mình yên tâm, nhưng sau khi biết Bí thư Vương nhúng tay vào việc điều chỉnh bộ máy làm y rất buồn bực. Y đã bỏ bao tiền để hoạt động, bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện làm y rất đau lòng.

Bây giờ ai không bỏ tiền ra để tìm chức vụ. Nhưng Vương Trạch Vinh lại khác, chưa từng nghe nói thích tiền, muốn dùng tiền để hoạt động thì đừng nghĩ tới.

Hội nghị công tác giáo dục với những người tham gia đầy tri thức, nói chuyện giáo dục đầy lý lẽ. Vương Trạch Vinh ngồi đó chăm chú nghe mọi người báo cáo, thi thoảng ghi chép.

Vương Trạch Vinh lần này trọng điểm chú ý phát biểu của Học viện Dân tộc. Hắn cũng điểm danh từng người của Học viện Dân tộc đứng lên phát biểu.

Mọi người rất khó hiểu vì việc này và thầm đoán vì ý của Vương Trạch Vinh.

Nhìn cán bộ Lý Tập Quân, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Phải nói người này nói rất giỏi, vừa lên tiếng đều nói việc đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy, càng lấy ví dụ về sinh viên nghèo, trong giọng nói lộ rõ hình tượng một giáo viên đầy trách nhiệm.

Nếu không phải nhìn được quan khí thì Vương Trạch Vinh cũng phải khâm phục lời nói của y. Nhưng quan khí của đối phương không có bao nhiêu chính khí.

Vương Trạch Vinh thầm than và hắn phát hiện một vấn đề. Mình từ trước đến giờ khi chọn cán bộ đã bỏ qua việc có chính khí hay không. Hắn phải tăng cường việc này mới được.

Gạch tên người này, Vương Trạch Vinh lại nhìn một nữ cán bộ. Nữ cán bộ này lên tiếng cũng rất hay, có sức thu hút. Mấy lần khi nói chuyện đến vấn đề quan trọng, cô ả còn muốn chảy nước mắt.

Từ vẻ mặt lộ ra hình tượng người làm công tác giáo dục, nói rất giỏi, nhận thức rõ hệ thống giáo dục.

Thấy cô ả như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn qua rồi giật mình vì không thấy bao nhiêu chính khí.