TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 1413: Vấn Đề Giáo Dục Phải Được Coi Trọng

Vương Trạch Vinh bị dính bẫy của Uông Chính Phong. Nghĩ tới Uông Chính Phong đã chết còn làm được như vậy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất phức tạp. Đối với việc đã quan hệ với Uông Kiều, Vương Trạch Vinh càng thêm sợ. Ngay sau khi biết chị Ngô đã chết, Vương Trạch Vinh vội vàng bay về Nam Điền. Hắn phát hiện Bắc Kinh rất đáng sợ

Trước Đại hội mà xảy ra chuyện này, Vương Trạch Vinh đúng là không thể chấp nhận và lo lắng. Hắn lo Uông Kiều có thai.

Vương Trạch Vinh mặc bộ đồ rất bình thường rồi đi vào một khu vực trường học, hầu hết các trường học của Xuân Thành được xây dựng ở đây.

Thấy mấy quán ăn ở đây khá đông khách, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mở quán ăn cũng được.

Vương Trạch Vinh gọi một đĩa thịt, một món rau, một bát canh.

Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa quan sát mọi người. Hắn phát hiện đến đây ăn trông đều như học sinh, nam nữ có cả, còn có cả đôi giống như yêu nhau.

Hắn không khỏi than thở sinh viên bây giờ đúng là hạnh phúc. Đâu như hắn lúc đi học làm gì có tiền vào mấy quán lớn như thế này mà ăn.

Nhìn bàn bên, đó là một đôi yêu nhau, hai người này gọi món nhưng căn bản không ăn. Ngồi một chút rồi rời đi, Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu.

- Tiểu Lâm, chỉ cần yêu anh, học phí của em sẽ do anh lo.

Một giọng trai nói.

Vương Trạch Vinh quay đầu lại thì thấy một đôi sinh viên đang ngồi đó ăn cơm. Nam thì bình thường, nữ rất đẹp.

- Bốn năm học phí anh sẽ trả?

Cô gái nói.

- Em yên tâm, không phải là bốn năm học phí sao. Anh hỏi thêm nhà một chút là được mà.

Thấy mặt cô gái hơi tối lại rồi gật đầu, Vương Trạch Vinh lắc đầu và không thể hiểu thanh niên bây giờ. Bọn họ bây giờ rất tùy tiện việc sống chung với nhau.

Thấy đôi nam nữ rời đi, Vương Trạch Vinh ăn vài miếng nữa. Hắn nghĩ chuyện mình có khác gì đôi nam nữ này.

- Tốt nghiệp anh có thi vào nhà nước không?

Ngay khi Vương Trạch Vinh định đi thì mấy cô gái ở bàn bên đang bàn về công việc sau tốt nghiệp. Hắn thấy tò mò nên ngồi lại.

- Bây giờ nhân viên công chức rất sướng, công việc ổn định, suốt ngày ăn cơm hàng, cơ bản không dùng tới tiền lương. Nhân viên công chức có nhiều chế độ, ngay cả nhà cũng mua với giá rẻ nhất. Mẹ mình nói nhất định phải để mình vào cơ quan nhà nước.

- Bạn có nghĩ bây giờ nhiều nhân viên công chức toàn chơi bời, không sợ sẽ bị lây à?

- Chơi bời thì sao chứ, chỉ cần có thể mang tiền về thì chơi thế nào chẳng được. Hơn nữa phụ nữ trong nhà nước muốn lên thì nhất định phải nghĩ cách hấp dẫn lãnh đạo, chỉ như vậy mới có tương lai.

Nghe mấy cô bàn tán, Vương Trạch Vinh nhíu mày vì vấn đề giáo dục của Trung Quốc.

- Ông anh, có phải muốn tìm một em để bao không?

Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy một thanh niên lặng lẽ ngồi cạnh mình và nhỏ giọng nói.

Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy thanh niên này nói:

- Thằng em vừa nhìn là biết ý ccaur anh. Đừng xấu hổ. Đồ anh mặc đều là thứ đồ đắt tiền, đồng thời anh lại không lái xe tới mà đi một mình, điều này nói rõ anh không muốn ra vẻ, anh cũng rất nhàn. Thấy anh nhìn mấy cô gái kia thì nói rõ anh có mục đích muốn tìm cô gái mình thích. Có không ít người như anh tới đây. Chúng ta nói giá cả, anh yên tâm, thằng em nhất định làm anh hài lòng.

Nghe thanh niên nói thế, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên. Hắn suy nghĩ một chút rồi tò mò nói:

- Cậu làm việc này sao?

- Ha ha, anh yên tâm, em là chuyên môn môn giới thiệu nữ sinh cho người có tiền. Dù anh thích loại nào em cũng giới thiệu được. Chỉ cần anh trả đúng giá thì loại phụ nữ nào cũng có.

Lúc này tên thanh niên lấy ra một quyển sổ ra rồi nhỏ giọng nói:

- Ông anh, đây là ảnh các cô đẹp trong trường mà em khẽ chụp. Anh xem một chút, muốn cô nào thì em liên lạc giúp anh.

Còn có ngành này ư?

Vương Trạch Vinh nằm mơ cũng không ngờ sinh viên bây giờ lại kinh doanh việc này.

Vương Trạch Vinh chỉ vào một bức rồi nói;

- Cái này thì sao?

- Ha ha, vừa nhìn là biết anh lão luyện. Cô bé này vừa đẹp, thân hình lại ngon. Cô gái này khó tán, em chỉ phụ trách liên lạc, có lẽ giá bao khá cao. Đương nhiên phí giới thiệu không thấp.

- Thật sự có thể được sao?

Vương Trạch Vinh nhíu mày nói.

- đương nhiên nhưng xác suất không thể nào là 100%, vậy tìm người khác. Nhiều gái đẹp nên kiểu gì chẳng thành công. Em có thể làm là giới thiệu anh với bọn họ, kiếm chút tiền.

Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy thì cũng thoải mái hơn. Nghĩ tới có các cô gái tốt thì hắn coi như tin vào nhà trường.

- Sao, anh cho số điện thoại, chúng ta liên lạc?

Thanh niên có vẻ khá bận nên vội vàng nói.

- Cậu cũng là sinh viên?

- Ha ha, đương nhiên rồi, nếu không sao làm được việc này.

Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì.

- Tiểu Chu, anh không phải nói sẽ giới thiệu một lãnh đạo cho em biết sao? Sao đến bây giờ chưa có?

Một cô gái ngồi mình mình nói với thanh niên cạnh Vương Trạch Vinh.

Tiểu Chu nhìn cô gái rồi nói:

- Tiểu Hồ, em yên tâm, nhanh chóng có kết quả thôi.

Tên thanh niên lại nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Em là Chu Kiến Vĩ, anh thích mấy cô nào bên kia thì em liên lạc giúp anh.

Vương Trạch Vinh đang định nói chuyện thì thấy cô gái Tiểu Hồ kia cùng hai cô bàn khác đi tới.

Nhìn Vương Trạch Vinh, một cô gái nói:

- Đồ hàng hiệu, xem ra không ít tiền.

Vương Trạch Vinh không biết bộ đồ này bao tiền, đây là Lữ Hàm Yên mua cho hắn.

- Ông anh, phát tài ở đâu đó?

- Anh, đi hát chứ?

Mấy cô gái thấy đồ Vương Trạch Vinh đang mặc, lại thấy hắn như người đàn ông thành công nên hỏi.

Vương Trạch Vinh nghiêm mặt nói:

- Mấy cô là sinh viên, điều quan trọng nhất đối với sinh viên là học, đừng phụ kỳ vọng của bố mẹ.

- Bây giờ chương trình học chẳng có tác dụng mấy, nếu thật sự làm như trong sách thì không biết chết từ khi nào. Phải có năng lực thích ứng với xã hội. Anh đừng ra vẻ này nói chuyện với bọn em. Biết nhau mà, mấy người như bọn anh chỉ cần bỏ khăn che mặt là thành loại người kia.

Một cô gái khinh thường nói.

Vương Trạch Vinh có cảm giác lực bất tòng tâm, bây giờ trường học không dạy mấy về đạo đức. Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới một bài báo đã đọc khi trước. Một giáo sư đại học nói với sinh viên: “Khi con người 40 tuổi mà không có bốn triệu thì đừng gặp tôi, cũng đừng nói là học sinh của tôi” Câu này có ý khích lệ nhưng cũng có thể nhìn ra giáo dục Trung Quốc đặt tiền lên hàng đầu. Bồi dưỡng cán bộ là chuyện lớn đối với Nam Điền, Vương Trạch Vinh cũng hiểu được vấn đề này. Ngoài giáo dục cán bộ thì giáo dục sinh viên cũng rất quan trọng.

Vương Trạch Vinh đứng lên vì không muốn lãng phí thời gian.

- Ông anh xem Tiểu Huệ thế nào, có tiền thì bao cô ấy.

Cô gái Tiểu Hồ đẩy một cô gái trông khá trẻ trung tới.

Nhìn cô gái, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói;

- Các cô nên dồn tâm trí vào học tập.

- Đi học đến độ không có tiền, anh bảo cô ấy có thể yên tâm học tập sao?

- Có việc gì vậy?

Vương Trạch Vinh nói.

- Nhà cô ấy ở miền núi, nhà nghèo, có thể đi học là do vay người trong thôn, bây giờ quê hạn hán, mọi người không có tiền. Cô ấy không nghĩ biện pháp thì không có tiền đi học.

- Trường không hỗ trợ học sinh nghèo sao?

- Tiền trợ cấp sao đủ. Anh chẳng lẽ không biết học phí bây giờ rất cao sao?

- Cô ở đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Cô gái Tiểu Huệ mím môi nói với cô khác:

- Chúng ta về thôi.

- Nhà cô ấy ở thôn Xương Sơn, huyện Tần Sơn. Anh là ông chủ lớn có thể giúp cô ấy một chút. Dù sao cũng không tổn thất gì với anh, bỏ chút tiền là được một cô gái còn trinh. Em cũng do thấy anh đẹp trai nên mới giới thiệu đó.

Tiểu Hồ nói.

Vương Trạch Vinh nhìn một chút chiếc thẻ của cô gái Tiểu Huệ và nói:

- Phải tin vào trường.

Nói xong hắn liền nặng nề rời đi.