TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quan Khí​
Chương 359: Sự Phát Triển Của Huyện Đại Phường

Đây là lần thứ hai Vương Trạch Vinh đến Huyện Đại Phường với cương vị Phó thị trưởng. Lần này khác lần trước, những kẻ tin tức nhanh nhạy chắc đều biết Vương Trạch Vinh sẽ vào thường vụ, sau khi vào thường vụ thị ủy thì trọng lượng lời nói sẽ lớn hơn nhiều. Huyện Đại Phường là căn cứ của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có thể phát triển thì đám lãnh đạo Huyện Đại Phường nhất định có không ít chỗ tốt. Cho nên đối với việc Vương Trạch Vinh muốn cùng Bí thư thị ủy đến Huyện Đại Phường, Huyện Đại Phường dù như thế nào cũng phải rất chú ý.

Mao Hiếu Lễ và Mâu Tường Cương liền cùng mọi người đến chờ ở đầu cao tốc, nghênh đón không thua gì khi Trương Tùng và Vương Trạch Vinh đến. Do là căn cứ cũ nên Vương Trạch Vinh chịu trách nhiệm giới thiệu. Đỗ Thủ Như rất nhiệt tình bắt tay lãnh đạo Huyện Đại Phường. Thấy Vương Trạch Vinh há mồm liền đọc được tên mình, các nhân viên Huyện Đại Phường đều rất hưng phấn. Phó thị trưởng Vương biết mình.

Lần này đến Huyện Đại Phường, Đỗ Thủ Như cũng gọi thêm trưởng ban Tuyên giáo Hoàng Khánh Hỉ. Mục đích của Đỗ Thủ Như là rất rõ ràng muốn cho mọi người biết mình, Vương Trạch Vinh và Hoàng Khánh Hỉ đã thành đồng minh. Liên minh này mặc dù bề ngoài Vương Trạch Vinh là yếu nhất nhưng người biết tin tức sẽ hiểu rõ cả Lưu Kiến và Phan Tiến Di đều đứng về phía Vương Trạch Vinh.

Đỗ Thủ Như bắt tay Ngô Nghi Tĩnh rất thân thiết, khen cô cố gắng trong công tác. Thấy vẻ mặt này Đỗ Thủ Như, Vương Trạch Vinh biết Đỗ Thủ Như hy vọng tạo thêm quan hệ với bố của Ngô Nghi Tĩnh. Công tác Huyện Đại Phường thực ra Đỗ Thủ Như không quá chú ý. Mặc dù Huyện Đại Phường phát triển rất nhanh nhưng Đỗ Thủ Như cần là cả thành phố phát triển.

Nếu Vương Trạch Vinh đã quyết định đứng về phía Đỗ Thủ Như, Đỗ Thủ Như sẽ hoàn toàn để Vương Trạch Vinh tự do triển khai công tác. Nếu hắn muốn đứng vững ở Thành phố Quán Hà thì luôn muốn đi đầu trong mọi công việc là không thể. Chánh văn phòng Huyện ủy Chu Thiến Dao đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Phó thị trưởng Vương, chỗ ở của ngài ở Huyện Đại Phường vẫn được giữ lại, thường xuyên có người đến quét dọn. Ngài lần này định ở nhà khách hay là về nhà?

Lời này của Chu Thiến Dao đã nói rõ Huyện Đại Phường không đối đãi với Vương Trạch Vinh như người ngoài.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tiểu Chu, căn nhà đó là nhà công, tôi thấy các đồng chí nên đưa nó cho người cần dùng. Lần này tôi đi cùng Bí thư Đỗ nên sẽ ở cùng với lãnh đạo.

Chu Thiến Dao nói:

- Để lại căn nhà đó chính là hy vọng Phó thị trưởng Vương thường xuyên về Huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn đột nhiên hỏi Chu Thiến Dao:

- Cô sắp điều đi?

- Sao ngài biết?

Chu Thiến Dao giật mình mà hỏi. Chuyện này cô vẫn không nói với ai, ngay cả bố cô cũng mới bố trí một chút. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại biết việc này.

Vương Trạch Vinh thực ra chỉ là đoán. Hắn không nghe nói đến việc Chu Thiến Dao sẽ đề bạt, hơn nữa trên thành phố cũng không nghiên cứu đến việc này. Như vậy chỉ có một khả năng là Chu Thiến Dao sẽ được điều lên tỉnh thành. Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Chu Thiến Dao. Chu Thiến Dao nghĩ Vương Trạch Vinh có quan hệ rộng nên biết cũng không có gì lạ. Chu Thiến Dao nói:

- Tôi chuẩn bị được điều lên tỉnh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúc mừng cô.

- Có gì đáng chúc mừng chứ. Tôi muốn làm thật tốt ở địa phương, sau gần năm công tác, tôi hiểu được rất nhiều việc. Bỏ đi, tôi không nói những việc này. Dù sao ngài cũng là lão lãnh đạo của tôi, sau này ngài phải giúp tôi đó.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có gì cần tôi giúp thì cứ gọi.

Chu Thiến Dao được điều đi là chuyện quá đột nhiên, Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ đến bộ máy Huyện Đại Phường sau khi có việc này.

Trong khách sạn, Mao Hiếu Lễ ngồi đối diện với Vương Trạch Vinh:

- Phó thị trưởng Vương, lần này đến Huyện Đại Phường, anh thấy nên bố trí như thế nào?

Mặc dù đã có thông báo, lịch trình cũng đã được lên nhưng vì tỏ vẻ tôn trọng Vương Trạch Vinh nên Mao Hiếu Lễ vẫn chạy đến xin ý kiến:

- Lão Mao, nói bao nhiêu lần rồi chứ. Anh gọi tôi là Tiểu Vương hoặc Trạch Vinh đều được. Gọi Phó thị trưởng Vương thì quá xa lạ.

Mao Hiếu Lễ cười hắc hắc rồi nói:

- Vậy lúc không có ai tôi gọi anh là Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Như vậy mới được. Lão Mao, trong công tác có gì khó khăn không?

Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi việc này, Mao Hiếu Lễ nói:

- Bây giờ mọi việc vẫn tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi nghe được một tin tức đó là Chu Thiến Dao có thể sẽ điều đi. Anh định lựa chọn Chánh văn phòng Huyện ủy như thế nào?

- Cô ấy sẽ đi?

Mao Hiếu Lễ giật mình hỏi.

- Việc này chưa quyết định, nhưng là Bí thư huyện ủy thì anh phải suy nghĩ nhân sự mới được.

- Cấp trên có ý gì không?

Mao Hiếu Lễ hỏi. Vương Trạch Vinh cũng không nói chuyện này nữa, hắn đổi sang chuyện khác:

- Công tác Luân chuyển đất đai là chuyện lớn của Huyện Đại Phường. Các anh nhất định phải làm tốt công tác này, phối hợp với công tác thu hút đầu tư, phải cố gắng phát triển các hạng mục.

Mao Hiếu Lễ nói:

- Trạch Vinh yên tâm.

- Công tác thu hút đầu tư của Huyện Đại Phường có tiến triển như thế nào rồi?

- Trạch Vinh, trưởng phòng Dương Hữu Phú mặc dù cố gắng nhưng năng lực hơi kém. Cũng may đồng chí Phùng Phương lại rất đắc lực và kéo về được mấy hạng mục.

- Công ty Tây Phong thế nào rồi?

Vương Trạch Vinh bình thường vẫn tránh không hỏi đến công ty mà Hạng Tâm Lam mở. Mao Hiếu Lễ nói:

- Tiến triển rất nhanh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Lần này tôi dự định tiến hành báo cáo toàn bộ về công tác Luân chuyển đất đai của Huyện Đại Phường. Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy cũng đến, các anh phải làm tốt về việc này.

Nhìn thấy trên Tv đưa tin về Huyện Đại Phường, đặc biệt là thấy Đỗ Thủ Như, Hoàng Khánh Hỉ và Vương Trạch Vinh đứng cạnh nhau, tâm trạng Trương Tùng rất kém. Hắn ngồi trên sô pha mà mặt buồn bã. Việc này đã nói rõ một vấn đề, Vương Trạch Vinh đã dựa vào Đỗ Thủ Như.

Đây là điều Trương Tùng không hy vọng thấy nhất. Sau khi thấy chuyện này, hắn cảm thấy tình hình Quán Hà rất không xong. Có lẽ Vương Trạch Vinh muốn vào thường vụ nên mới có quyết định này.

Thành phố Quán Hà rất nhanh tiến hành công tác tuyên truyền Huyện Đại Phường, không chỉ có Quán Hà, ngay cả đài truyền hình tỉnh cũng lựa chọn một ít nội dung mà đưa tin. Từ hàng loại các tin tức có thể thấy sau khi tiến hành Luân chuyển đất đai, Huyện Đại Phường đã phát triển rất mạnh, đặc biệt là việc xây dựng huyện thành mới. Nhìn huyện thành mới này, mọi người rất khó có thể liên lạc với Huyện Đại Phường nghèo khó trước đây.

Sau khi Vương Trạch Vinh về Quán Hà liền lập tức tiến hành công tác Luân chuyển đất đai trong toàn thành phố. Huyện Đại Phường đã mang đến một ít ảnh hưởng, không ít người thấy sự phát triển của Huyện Đại Phường, thấy được các chính sách ưu đãi của Quán Hà nên cảm thấy tin tưởng. Bắt đầu có nhiều người đến Quán Hà đầu tư.

Vương Trạch Vinh vừa về đến nhà thì thấy một người phụ nữ ngồi trên sô pha, đó là Trần Thu Như – Huyện Đại Phường. Long Hương Băng nói với Vương Trạch Vinh:

- Trần tiểu thư đợi ngài đã lâu.

- Tiểu Trần, đã lâu không gặp.

Vương Trạch Vinh nói.

- Vương ca, em còn tưởng ngài không nhận ra em.

Bắt tay Trần Thu Như, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi đến Huyện Đại Phường nhưng không thấy cô.

Trần Thu Như nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ rồi nói:

- Vương ca luôn bận công tác nên em không dám quấy rầy ngài.

Trần Thu Như rất đẹp, mặt tiêu chuẩn, hai má hơi gầy nhưng không ảnh hưởng đến sức quyến rũ, đôi môi đỏ như máu, mái tóc xõa ngang vai, ánh mắt rất quyến rũ, da trắng nõn, người cao gầy. Trần Thu Như hôm nay rõ ràng đã trang điểm và lựa chọn quần áo tỉ mỉ. Nàng mặc chiếc váy ngắn, quần tất rất hấp dẫn. Thấy Trần Thu Như mặc như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy cô gái này rất hấp dẫn mình.

- Vương ca, anh chỉ quan tâm đến Hoàng Phủ Nhược Lệ, sao không quan tâm gì đến người ta.

Trần Thu Như nói như vậy làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút:

- Sao tôi lại không quan tâm đến cô?

Trần Thu Như nói:

- Vương ca, ngài gặp em và Nhược Lệ cùng lúc, bây giờ Nhược Lệ đã được điều đến cơ quan tốt, nhưng em vẫn ở Đoàn múa, anh có thể điều chuyển giúp em được không?

- Cái này...

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút, điều động cô bé này thì không khó. Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Trần Thu Như tưởng Vương Trạch Vinh không muốn giúp nên nhỏ giọng nói với hắn:

- Vương ca, Nhược Lệ có thể làm gì thì em cũng có thể làm như vậy. Ngài yên tâm, em sẽ giống cô ấy.

- Giống Hoàng Phủ Nhược Lệ?

Vương Trạch Vinh nhìn Trần Thu Như. Trong phòng khách bây giờ không có ai, Long Hương Băng đã sớm vào bếp. Khi nào Vương Trạch Vinh gặp khác, nàng đều trốn đi. Nàng biết Vương Trạch Vinh không muốn người khác nói loạn. Trần Thu Như đỏ mặt nhỏ giọng nói:

- Vương ca yên tâm, em chưa bao giờ làm chuyện đó.

- Tôi và Hoàng Phủ Nhược Lệ không có chuyện gì.

Vương Trạch Vinh trầm giọng nói với Trần Thu Như.

- Em nhất định không để ai biết chuyện giữa ngài và em.

Vương Trạch Vinh đúng là muốn ngất.

- Như vậy đi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.

Vương Trạch Vinh nói.

Thấy Vương Trạch Vinh đã đồng ý, Trần Thu Như kích động ôm lấy và hôn Vương Trạch Vinh. Cảm nhận hai vú đầy đặn của Trần Thu Như ép vào mình, Vương Trạch Vinh thấy mình hơi cứng lên:

- Tiểu Trần, cô về đi. Đến lúc đó tôi sẽ giúp cô.

Trần Thu Như vừa nãy xúc động nên ôm lấy Vương Trạch Vinh, bây giờ trong lòng vẫn còn xấu hổ. Vương Trạch Vinh cũng không lập tức muốn mình làm nàng có chút tiếc nuối:

- Vương ca, em sẽ giữ lời, lúc nào cũng là của ngài.

Thấy Trần Thu Như đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà lại hối hận.