- Đường Thanh Thanh, cẩn thận!
Có mấy người gần như cùng lúc hô lên, nhưng mà đã quá muộn.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, có ai ngờ được chứ?
Đường Thanh Thanh cũng không ngờ tới, theo bản năng nàng né nhưng không kịp rồi, chỉ thấy ngực mình nhói đau!
Ầm!
Trong nháy mắt khi Đường Thanh Thanh bị đâm vào ngực thì tiếng súng vang lên.
Hét thảm một tiếng, người đâm Đường Thanh Thanh trúng đạn rồi ngã xuống. Cùng lúc đó, Đường Thanh Thanh cũng ôm ngực té xuống, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ nửa người...
- Gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!
Có người đột nhiên hét lên.
Không ít người lại là ngẩn ngơ, bởi vì người này không phải là cảnh sát mà là Tiểu Thất của Thiên Hạt bang - Được, được, ta Lâm Tân Minh tại đây thề, ta muốn bang nhổ tận gốc Thiên Hạt bang!
Lâm Tân Minh mặt đen đã bắt đầu sáng lên, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
- Họ Lâm, cờ mờ nó ngươi đừng nói nhảm, mau gọi xe cứu thương!
Tiểu Thất rống giận, hắn vừa vội lại sợ, người khác không biết, nhưng hắn sao không biết mối quan hệ giữa Đường Kim với Đường Thanh Thanh được, lỡ may Đường Thanh Thanh có chuyện ở đây thì...
- Ngươi thành thật một chút cho ta!
Lâm Tân Minh căm tức nhìn Tiểu Thất:
- Có tin ta một phát súng giết chết ngươi?
Trong phòng không khí cực kì khẩn trương, Lâm Tân Minh không biết có phải vì quá giận dữ mà không bảo gọi điện báo cấp cứu, một nữ cảnh sát đang ôm ngực cho Đường Thanh Thanh, chỉ có một người lặng lẽ lui ra ngoài là Đồ Trường Văn.
Đồ Trường Văn nhanh chóng xuống lầu, sau đó cầm điện thoại của quán gọi:
- Đường Kim à? Tôi là Đồ Trường Văn, Đường Thanh Thanh đã xảy ra chuyện, cậu mau tới tâng hai Thiên Kiêu đại tửu điếm!
Đồ Trường Văn lộ rõ vẻ gấp gáp, nhiều năm làm cảnh sát, Đồ Trường Văn tính cảnh giác mạnh hơn người thường nhiều, hắn thấy chắc chắn có vấn đề nên báo cho Đường Kim đầu tiên.
Lúc này, Đường Kim đang cùng Tống Oánh ăn cơm trưa, khi hắn nhận được điện thoại không kịp nói gì với Tống Oanh vội vã chạy đi.
- Tôi là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lâm Tân Minh, xin lập tức phái một chiếc xe cứu thương...
Lâm Tân Minh rốt cục đã gọi xe cứu thương, chỉ là của hắn lời còn chưa nói hết, đột nhiên cảm thấy hoa mắt, một người không có dấu hiệu nào xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Đường Kim đến rồi!
Tiểu Thất nhìn qua liền nhận ra, không riêng gì hắn, những người khác trong Thiên Hạt bang cũng đều lập tức nhận ra.
Lâm Tân Minh sắc mặt hơi đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới, Đường Kim lại nhanh chóng xuất hiện như vậy.
Đường Kim không có chút gì do dự, hắn ôm lấy nàng khỏi nữ cảnh sát kia, tay điểm lên vai nàng vài cái, sau đó lấy một bình ngọc trắng rất nhỏ ra đổ lấy một viên thuốc.
Một mùi thơm nồng đậm tản ra, Đường Kim bỏ viên thuốc vào miệng Đường Thanh Thanh rồi cúi xuống hôn nàng.
Đại khái mười giây sau, Đường Kim buông lỏng Đường Thanh Thanh ra, sau đó hai tay ôm chặt lấy nàng, quét bốn phía liếc mắt một cái, sau đó hắn đột nhiên biến mất.
Từ đầu đến cuối, Đường Kim không hề nói một câu, đến rồi đi như quỷ mị.
Đại sảnh, hoàn toàn yên tĩnh.
- Đều mang đi!
Lâm Tân Minh sắc mặt âm trầm, Đường Kim đột nhiên xuất hiện và đột nhiên rời đi, khiến cho hắn có cảm giác không ổn.
Cùng lúc đó, ở phòng bếp của Đường Kim.
Tống Oánh cũng thoáng có chút bất an, Đường Kim đột nhiên rời đi khiến nàng thấy có gì không ổn.
Chậm rãi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn, bàn chân ngọc thảm đỏ lên, chậm rãi đi ra cửa, đột nhien nàng nhíu mày, nhanh chóng lui lại mép bàn.
Tiếng bước chân vang lên, hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát bước vào chĩa súng về phí Tống Oánh.
- Cô chính là bang chủ Thiên Hạt bang Hạt Tử?
Một người hỏi, dĩ nhiên là hắn quá kinh ngạc về vẻ đẹp của Tống Oánh.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Người kia lại quát.
- Các ngươi không biết chữ sao?
Quay mắt về phía họ, Tống Oánh cũng chút cũng không úy kỵ:
- Bên ngoài viết rất rõ ràng, không phận sự cấm vào, các ngươi muốn tự bước ra hay để ta tiễn?
- Ngươi có phải là Hạt Tử?
Người cảnh sát kia tiếp tục hỏi.
- Ta nói lại lần nữa, lập tức đi ra ngoài, đừng làm ô uế chỗ của ta!
Tống Oánh tản mát ra khí tức lạnh như băng.
- Hạt Tử, cô muốn chống lại lệnh bắt?
Người cảnh sát kia quát lên.
- Chống lại lệnh bắt?
Tống Oánh gương mặt tuyệt mĩ đã phủ đầy sương lạnh:
- Đừng nói các ngươi căn bả không phải là cảnh sát, coi như các ngươi là cảnh sát, cũng không có tư cách kia bắt ta!
Nghe Tống Oánh nói, sắc mặt hai cảnh sát nhất thời biến đổi.
- Hạt Tử, bỏ vũ khí xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng!
Một người hét lớn lên giống như sợ người khác không nghe thấy.
Bang bang...
Tiếng súng bỗng nhiên vang lên, một người đột nhiên bắn về Tống Oánh.
Mà người còn lại cơ hồ đồng thời bóp cò súng luôn!
Nhiều viên đạn cùng bắn tới như vậy, Tống Oanh trốn đâu được đây!
Giống như đã thấy hình ảnh Tống Oánh sắp ngã trong vũng máu, một người cảnh sát lộ vẻ đắc ý, còn có mấy phần tàn nhẫn, còn người kia lộ rõ vẻ tiếc hận.