Trong biệt thự giữa sườn núi công viên Ninh Sơn.
Trong phòng ngủ, Tần Thủy Dao hai mắt đỏ ngàu, không ngừng lau nước mắt, giống như lê hoa đái vũ, rung động lòng người.
- Đồ ngốc, cô nhập vai tốt vừa quá đó chứ?
Đường Kim nhìn Tần Thủy Dao, cảm khái:
- Tôi phát hiện cô trời sinh là diễn viên a, đủ làm minh tinh rồi đó. Tuy rằng lên hình thì bộ dạng hơi bị ngốc chút nhưng chắc chắn sẽ nổi tiếng nha.
- Chết đi!
Tần Thủy Dao tức giận:
- Chỉ là tôi không cẩn thận dùng nhiều dầu gió quá!
- Haizzz, đúng là ngốc mà!
Đường Kim cảm khái:
- Tôi không ở đây nữa kẻo cô lại lây bệnh sang tôi, mấy ngày tới thì cứ ở đây chờ Khinh Vũ tỉ tỉ báo cảnh sát mất tích xong rồi tính sau.
- Sao cậu có thể chạy khắp nơi mà tôi phải trốn?
Tần Thủy Dao buồn bực.
- Bởi vì mỗi người phải diễn một vai!
Đường Kim hì hì cười:
- Đồ ngốc, phát huy kĩ năng diễn của cô đi, tôi đi đã!
- Này, cậu chớ vội đi!
Tần Thủy Dao có chút mất hứng:
- Cậu nói xem lần này mẹ làm vậy có thể dụ tên vô sỉ kia ra mặt không?
- Khinh Vũ tỷ tỷ rất có lòng tin.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Tôi cũng thấy thế - Lỡ lần này cũng do Điền Nhã Lam gây ra thì sao?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Chắc chắn là không, nếu không chỉ nhắm vào mỗi mình Khinh Vũ tỉ tỉ.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Đồ ngốc, đừng nghĩ nhiều quá, nếu mà là bà ta thì tôi sẽ ra nước ngoài xử đẹp!
- Được rồi, dù gì tôi ở đây cũng không có việc gì làm, cậu dạy tôi võ công đi.
Tần Thủy Dao đưa ra yêu cầu.
Đường Kim buồn bực, đang tính đi tìm cô bạn gái xinh đẹp hú hí chút thì phải ở lại dạy võ cho Tần Thủy Dao. Thế là mất cả buổi trưa.
Hắn chỉ định dạy cho Tần Thủy Dao một số phương pháp tu luyện nôi công cơ bản rồi đi tìm bạn gái tâm sự. Đáng tiếc không phải ai cũng có thiên phú tốt, mất cả buổi sáng Tần Thủy Dao chỉ miễn cưỡng nhớ kĩ đường lối vận công, trong cơ thể không luyện ra được chút chân khí nào, đúng với tên gọi đồ ngốc.
Cũng may nàng cuối cùng cũng nhớ kỹ, Đường Kim đi tìm Ninh Tâm tĩnh, sau đó thừa dịp Khả Ái Lanh Lợi chưa biết gì vội rời đi.
Mười hai giờ rưỡi trưa.
Một đám cưới tưng bừng đang được tổ chức ở Thiên Kiêu đại tửu điếm.
Chú rể ngày hôm nay tên là Trần Đào, cái tên rất phổ thông, trước kia ở Ninh Sơn vốn không có tên tuổi gì. Nhưng đó là ngày xưa...
Trần Đào tuy rằng không lớn, nhưng ở trên đường tất cả mọi người gọi hắn là Tam ca, Thiên Hạt bang Tam ca.
Ở Ninh Sơn, Thiên Hạt bang đứng đầu, nhưng bang chủ quá thần bí không ai biết, người ta chỉ biết tám người quản lí bang, Trần Đào là một trong tám người đó.
Thiên Hạt bang Tam ca kết hôn, cơ hồ toàn bộ nhân vật trọng yếu Thiên Hạt bang đều có mặt, dĩ nhiên trừ Tống Oánh.
Từ sau khi biết Đường Kim lúc sau, Tống Oánh đã không để ý nhiều đến chuyện trong bang nữa, nàng dồn sức vào luyện công nhiều hơn.
Tiệc cưới rất náo nhiệt, dân trên đường mà, ai dám bảo họ ăn nói nhã nhặn lịch sự chứ.
- Tam ca, chúc anh và chị dâu sớm sinh quý tử a...
- Tam ca, em mời anh...
- Tam ca, ly nữa nào... ...
Vài trăm người đang vui vẻ bông nhiên bị cắt ngang.
- Cảnh sát!
- Không được nhúc nhích!
- Tất cả không được nhúc nhích!
- Ngồi xổm xuống!
- Thành thật một chút, nếu không lão tử đập chết ngươi! ...
Một đám cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến vào khống chế toàn trường - Đê Ka Mờ, các ngươi có ý tứ gì?
Nhưng rất nhanh, đã có người mắng lớn.
- Móa nó, dám phá hỏng ba chúng ta ca hôn lễ, bảo vợ mày ra đường cẩn thận vào nhé Một tên uống đến say uy hiếp.
- Cút mịa bọn mày đi!
- Cút đi!
Một đám người hét lớn, có tên còn vác chai rượu sẵn sàng ra tay, hiện trường dần mất khống chế.
- Ầm!
Một tiếng súng vang lên.
Mọi người cả kinh, cùng nhau nhìn lại thấy cục trưởng Lâm Tân Minh lạnh lùng đứng đó.
- Vừa rồi chỉ là cảnh cáo, ai dám phản kháng thì khỏi cần cảnh cáo nữa!
Lâm Tân Minh trầm mặt, sau đó vung tay lên:
- Mang hết đi!
Lâm Tân Minh cảnh cáo có tác dụng, đám người dần an tĩnh lại, nhưng đột nhiên biến cố xảy ra!
- Khinh người quá đáng, lão tử liều mạng!
Một thanh niên sặc mùi rượu rút đao ra chém về cảnh sát trước mặt.
Mà người này chính là chị kết nghĩa của Đường Kim, cảnh sát xinh đẹp nhất cục cảnh sát Ninh Sơn, Đường Thanh Thanh!