- Thật ra thì, anh mới là Thượng Đế!
Đường Kim thở dài, một tay ôm lấy eo Tần Thủy Dao, một giây sau, hắn biến mất khỏi tấm lưới.
Sắc mặt hai Thượng Đế đồng thời đại biến, tròng mắt hiện lên vẻ khó tin.
- Điều này sao có thể...
Thượng Đế vui vẻ phun ra mấy chữ, nhưng hắn còn chưa nói xong, cổ họng đã bị bóp nghẹt, không cách nào nói được nữa.
Đường Kim quỷ dị xuất hiện bên cạnh hắn, một cái tay bóp cổ Thượng Đế vui vẻ, thản nhiên nói:
- Đây mới gọi là bàn tay Thượng Đế.
Ngón tay khẽ dùng sức, thanh âm cổ họng vỡ vụn truyền ra, sức sống của Thượng Đế vui vẻ nhanh chóng biến mất. Trong lúc thoáng qua, hắn đã thực sự đi gặp Thượng Đế. Dĩ nhiên, có lẽ hắn chỉ có thể gặp được Satan.
Sắc mặt Thượng Đế bi thương lại đại biến, trong con ngươi hiện lên hàn mang. Hắn nhanh chóng giơ tay phải, một khẩu súng lục tinh xảo xuất hiện. Nhưng đáng tiếc, hắn không thể bóp cò nữa. Hắn cảm thấy cổ họng đau nhói, sau đó tay phải vô lực rũ xuống. Thân thể cao lớn đổ xuống đất, cổ họng của hắn đã có thêm một chiếc phi tiêu vàng.
- Cái gọi là Thượng Đế, cũng chẳng gì hơn thế này.
Đường Kim lẩm bẩm, đi tới trước người Thượng Đế bi thương kia, rút phi tiêu vàng ra. Hắn vạch số 18 đỏ lòm lên trán, sau đó lại đến bên cạnh Thượng Đế vui vẻ, vạch số giống hệt. Chụp ảnh lại, gửi đi, sau đó gọi điện cho Hiểu Hiểu.
- Nè, hơn nửa đêm, làm cái gì vậy?
Hiểu Hiểu rất là bất mãn, nhưng sau đó lại kinh hô một tiếng:
- Oa... hai tên này giống nhau như đúc nè. Chẳng lẽ là Thượng Đế?
- Không sai, hắn đã đi gặp Thượng Đế chân chính rồi. Cái diễn đàn liên minh thích khách kia bao giờ mới mở?
Đường Kim hỏi nhanh.
- Để tôi nhìn xem. Ế, vận khí của anh không tệ, còn nửa tiếng nữa là tới rồi. Chờ lát nữa tôi up hình của hai tên này lên cho anh!
Hiểu Hiểu cũng nói nhanh, sau đó còn giải thích:
- Giờ mở của liên minh thích khách cũng không cố định, cho nên anh cứ chờ đi. Nửa tiếng nữa là tin tức này sẽ truyền khắp giới sát thủ rồi.
- Tiểu nha đầu, vậy làm phiền em rồi. Sau này mà gặp được em, anh sẽ trả em nhân tình.
Đường Kim cũng rất cao hứng.
- Được rồi, tôi ngủ trước đã, nửa tiếng sau làm việc.
Hiểu Hiểu cúp điện thoại.
- Phù...
Đường Kim thở dài một hơi:
- Những sát thủ chết tiệt này, cuối cùng cũng xong.
- Sẽ không còn sát thủ tới nữa chứ?
Lúc này Tần Thủy Dao bất an hỏi. Nhìn hai cỗ thi thể cách đó không xa, nàng có cảm giác mơ hồ sợ hãi.
- Chắc là không.
Đường Kim suy nghĩ một chút:
- Quan sát mấy ngày là có thể xác định. Nhưng mà, Thượng Đế này là sát thủ hàng đầu thế giới, hắn cũng đã ngỏm rồi, trừ phi những sát thủ khác muốn chết. Nếu không, hẳn là không ai dám tới nữa.
- Vậy bây giờ, chúng ta đi đâu?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Hay là về biệt thự trên núi đi.
Đường Kim suy nghĩ một chút, lại ôm eo Tần Thủy Dao, đang định rời đi, nàng lại nôn nóng nói:
- Nè, không được trực tiếp về phòng ngủ. Muộn như vậy sẽ dọa mẹ tôi đó!
- Được rồi.
Đường Kim nhất thời cảm thấy đáng tiếc. Vốn định trực tiếp vào phòng ngủ xem tư thế ngủ của chị Khinh Vũ mà không được.
Nhìn xem hai cỗ thi thể dưới đất, còn cả tấm lưới cổ quái nữa, Đường Kim hơi chần chờ, đột nhiên lại có
chủ ý. Hắn buông Tần Thủy Dao ra, ném hai cỗ thi thể lên trên lưới. Sau đó cuốn lưới lại, vác lên trên vai.
Sau đó lại thò tay ôm Tần Thủy Dao, đột nhiên biến mất tại chỗ.
Một phút sau, Đường Kim xuất hiện trong biệt thự trên núi. Tiện tay ném bịch một tiếng, tấm lưới bọc thi thể rơi xuống đất.
- Ai?
Một tiếng quát trầm thấp vang lên, một thân ảnh tu mỹ cao gầy xuất hiện, chính là Ninh Tâm Tĩnh. Hiển nhiên động tĩnh vừa rồi đã kinh động tới nàng.
Nhưng Ninh Tâm Tĩnh lại nhanh chóng tản đi khí thế trên người, bởi nàng đã nhìn rõ là ai.
- Đường Kim, sao trễ như vậy lại tới đây?
Ninh Tâm Tĩnh hơi kinh ngạc, nhìn hai cỗ thi thể kia, nàng không khỏi hỏi tiếp:
- Bọn họ là ai?
- Bé ngốc, cậu về phòng ngủ trước đi.
Đường Kim nói một câu với Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao cũng không nói gì, lập tức vào phòng.
- Huấn luyện viên Ninh, hai người này chính là sát thủ đứng đầu thế giới, Thượng Đế. À, tôi cảm tháy bàn tay Thượng Đế của bọn họ cũng khá thú vị, có lẽ chị có thể tìm người nghiên cứu một chút, nói không chừng hữu dụng.
Đường Kim nói thật nhanh.
- Thượng Đế? Bọn họ là hai người?
Ninh Tâm Tĩnh kinh ngạc một lần nữa:
- Bàn tay Thượng Đế là cái gì?
Đường Kim cũng không giấu diếm, giới thiệu khá cặn kẽ về cái thứ kia. Mà Ninh Tâm Tĩnh lúc này lại ngồi xổm xuống, quan sát thật kỹ tấm lưới lớn kia, sau đó lẩm bẩm:
- Loại chất liệu này hình như rất đặc biệt. Đường Kim, cậu nói không sai, bàn tay Thượng Đế này hẳn là đáng để nghiên cứu.
- Huấn luyện viên Ninh, vậy thì giao cho chị. Tôi đi trước.
Đường Kim nói xong câu đó, trong nháy mắt lại biến mất trước mặt Ninh Tâm Tĩnh.
Nhìn Đường Kim biến mất, trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra vẻ khó hiểu. Đường Kim đột nhiên biến mất kiểu gì? Theo nàng biết, hẳn là không có loại võ công nào làm người ta biến mất nhanh như vậy. Đây rốt cuộc là loại năng lực kiểu gì?
- Dường như Đường Kim còn ẩn giấu rất nhiều năng lực a!
Ninh Tâm Tĩnh thầm suy nghĩ. Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, quyết định không nghĩ nhiều nữa. Năng lực của Đường Kim càng mạnh thì lại càng tốt cho Ám Kiếm.
- Hay là xem bốn tiểu nha đầu kia trước đã.
Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng vào nhà, bốn tiểu nha đầu kia vẫn còn đang nhập định.
---- Ký túc xá giáo viên của Ninh Sơn Nhị Trung.
Hai giờ sáng, phòng 601, Đường Kim nằm trên giường, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Trong ngực không còn thân thể mềm mại kia, hình như hắn lại cảm thấy không quen.
- Quên đi, luyện công đã.
Đường Kim ngồi dậy.
Sau đó, hắn phát hiện, muốn luyện công cũng không dễ như trước. Trước đây, hắn muốn là có thể nhập định, nhưng tối nay lại luôn tâm thần không yên.
- Mỹ nữ thật là thuốc độc a!
Đường Kim lẩm bẩm tự nói:
- Nhưng mình bách độc bất xâm cơ mà. Thuốc độc như mỹ nữ, có nhiều thêm anh cũng không sợ.
Hít một hơi thật sâu, Đường Kim cố gắng khu trừ tạp niệm trong lòng. Thân thể chính là tiền vốn tán gái, luyện công vẫn còn rất cần thiết.
Nhưng khi tạp niệm trong đầu hắn vừa khu trừ, điện thoại lại vang lên. Trong ban đêm an tĩnh này, chuông điện thoại có vẻ đặc biệt vang dội.