"Gào..." Uông Bân rốt cuộc cũng có thể hành động, hắn hai tay che đầu, mồm thét ra âm thanh thê thảm dị thường. Nhất thời, Uông Tùng cũng hơi đồng tình với Uông Bân. Thảm, thằng này thật sự quá thảm! Dù là ai, nếu cả mái tóc bị giật sạch ra như vậy thì cũng đều là sự hành hạ vô thượng a.
Kiều An An thì dở khóc dở cười nhìn Đường Kim. Vĩ đại? Thiện lương? Tuy rằng Uông Bân thành như vậy thì cũng là đúng người đúng tội, nhưng Đường Kim thì có liên quan gì tới bốn chữ vĩ đại và thiện lương này chứ?
- Lão đại, chuyện này...
Uông Tùng bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết hậu quả. Nhưng hắn còn chưa nói xong, Uông Bân đang kêu thảm thiết đột nhiên phóng ra ngoài phòng bao!
Ăn hành xong, rốt cuộc Uông Bân cũng khôn ra được tý. Hắn đã hiểu, mình nên chạy.
Đáng tiếc, hắn vừa lao đi được một bước đã ngã nhào xuống đất.
Đường Kim tiêu sái đến trước mặt hắn, một cước đá vào bên hông, làm hắn ngửa người lên. Sau đó, Đường Kim giẫm lên ngực Uông Bân.
- Mày còn muốn gì?
Uông Bân cố nén đau nhức trên đầu. Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn Đường Kim, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Anh đã nói rồi, anh là người thiện lương. Chuyện tốt thế này, tất nhiên phải làm đến cùng rồi.
Cho ngươi cười hì hì nói:
- Lúc trước anh đã nói, anh quyết định giúp chú sau này không bị uất ức nữa. À... chờ chú ngừng thở rồi, khẳng định sẽ không còn uất ức.
- Mày... mày muốn giết tao?
Sắc mặt Uông Bân đại biến.
- Sao lại thế?
Đường Kim lại lắc đầu:
- Anh đây không có thích bạo lực, sao có thể giết người chứ? Hơn nữa, giết người là phạm pháp mà. Nhưng mấy năm nay chắc chú làm nhiều việc xấu lắm. Aiz, kẻ xấu xa như chú, gặp phải người vĩ đại như anh, chắc chắn sẽ xấu hổ tự sát.
Nói đến đây, Đường Kim lại cảm khái:
- Anh thật quá vĩ đại mà.
- Lão đại...
Uông Tùng muốn nói cái gì, hắn cũng nhìn ra, Đường Kim thật sự muốn giết Uông Bân. Nhưng nếu Uông Bân chết ở đây thật, chỉ sợ hắn cũng không thể báo cáo kết quả được.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh như băng lại truyền đến:
- Dừng tay!
Theo thanh âm lạnh như băng này, một cỗ khí tức còn lạnh lẽo hơn tràn vào trong phòng. Trong khí tức lạnh lẽo này còn có một áp lực cường đại, làm Uông Tùng đứng khá gần cửa bị áp bức tới liên tục lùi về phía sau, tới bên cạnh Kiều An An mới ngừng lại được.
Đường Kim vẫn bất động, một chân giẫm lên người Uông Bân. Nhưng hắn cũng đã ngẩng đầu nhìn ra cửa, trước mắt hắn cũng chỉ là một mảnh trắng như tuyết.
Váy dài màu trắng, bốt trắng, bao tay trắng thật dài bao trọn cả cánh tay nàng, trên cổ còn có một cái khăn lụa trắng. Ngoại trừ mái tóc và đôi mắt đen nhánh, toàn thân nàng cũng chỉ là một màu trắng. Hắn không thấy rõ lắm gương mặt nàng, bởi nó cũng bị che lại bởi một cái mạng màu trắng. Nhưng ít ra cũng có thể xác định, đây là một cô gái.
Cô gái này cao gầy mà yểu điệu, mặc dù mặc một thân váy dài, nhưng đường cong vẫn rất rõ ràng. Gương mặt không nhìn thấy, nhưng ai nhìn thấy nàng cũng sẽ cho rằng nàng là một tuyệt sắc mỹ nữ, mọi tên đàn ông đều muốn nhào tới bên nàng. Chẳng qua, cỗ khí tức lạnh băng tản mát ra từ người nàng lại đủ làm cho người khác chùn bước.
Lạnh, còn lạnh hơn băng. Không chút nghi ngờ nào, đó là một băng sơn mỹ nữ chân chính. Đường Kim cũng không phải chưa từng thấy mỹ nữ băng giá, ví như tòa núi băng Tống Oánh chẳng hạn. Nhưng băng mỹ nhân mặc một thân đồ trắng này lại hoàn toàn bất đồng với Tống Oánh. Tống Oánh lạnh, nhưng là do hậu thiên sinh thành, là do trước kia bị tổn thương, lại tu luyện Băng Tâm Quyết cho nên mới lạnh lùng. Nhưng mỹ nữ mặc váy trắng trước mặt này lại là vẻ lạnh lùng từ trong xương, dường như trời sinh đã là như thế.
Nhìn ánh mắt của nàng, hắn có thể thấy một sự lãnh ngạo phát ra từ trong xương. Mà trong con ngươi kia còn tràn ngập coi thường, dường như khinh rẻ tất cả mọi thứ nàng đang thấy. Nhìn ánh mắt của nàng, ai cũng sẽ có cảm giác như cô gái này không chỉ coi thường mình, mà còn đang miệt thị bọn họ!
Đường Kim cũng có cảm giác như thế, cho nên, hắn hiện tại hơi khó chịu. Người đàn ông vĩ đại như hắn lại bị một cô gái coi thường? Thật không có thiên lý!
- Cô muốn giúp thằng ngu này?
Đường Kim nhìn băng mỹ nhân váy trắng. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn càng không thoải mái, tại sao nàng lại đi giúp kẻ như Uông Bân chứ?
Nhìn Uông Bân dưới chân, Đường Kim lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Uông Bân đang phát run, mà trong mắt hắn không có tức giận, không có oán độc, chỉ có sự sợ hãi nồng đậm. Đó là một loại sợ hãi từ xương tủy!
Bị Đường Kim hành hạ lâu như vậy, Uông Bân cũng không thấy sợ hãi. Mặc dù vừa rồi cảm thấy Đường Kim muốn giết hắn, Uông Bân cũng chỉ hơi biến sắc, không sợ hãi như bây giờ. Hình như... hắn như vậy là vì băng mỹ nhân!
- Tính mạng hắn là của tôi!
Băng mỹ nhân váy trắng phun ra mấy câu lạnh lẽo. Thật ra thì thanh âm của nàng vốn nên rất êm tai, rất dễ nghe. Dùng giọng điệu lạnh như băng như vậy để nói chuyện, người nghe cũng không cảm thấy thư thái.
Không đợi Đường Kim nói chuyện, băng mỹ nhân đã nhìn Uông Bân, giọng nói càng thêm lạnh:
- Uông Bân, mi cho rằng trốn tới đây trong tết trung thu là ta sẽ bỏ qua cho mi sao? Nếu ta đã nói sẽ giết mi, mi nhất định phải chết!
- Không, đừng giết tôi...
Uông Bân đột nhiên kêu lên, giọng nói còn mang theo sự cầu khẩn.
Băng mỹ nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay phải lên, ba hạt hàn tinh đột nhiên bắn ra, nhưng đối tượng công kích của nàng không phải là Uông Bân.
Hai hạt hàn tinh trong đó chia ra bắn về phía Uông Bình, Uông Phàm, hạt còn lại bắn về phía Đường Kim!
Ánh mắt Đường Kim đọng lại, mặc dù hàn tinh chưa tới trước mặt hắn, nhưng hắn đã nhìn ra, đây là một loại ám khí có hình dạng tuyết liên. Tốc độ ám khí cũng không nhanh, thoạt nhìn uy lực bình thường, giết người thường như Uông Bình Uông Phàm thì cũng dễ, nhưng lại chẳng có uy hiếp gì với Đường Kim. Ít nhất thì hắn cho rằng như thế.
Đường Kim tùy ý đưa tay lên, tiếp được mấy đóa tuyết liên này. Nhưng trong nháy mắt đó, hắn biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai đến lợi hại!
Trong nháy mắt cầm vào tay, hắn lập tức hiểu được, đóa tuyết liên này dùng băng tạo thành, đây chính là một đóa băng tuyết liên. Trong nháy mắt khi tiếp xúc với tay hắn, băng tuyết liên đột nhiên nổ tung, đồng thời bốc phát ra một cỗ lực lượng cường đại! "Đùng!" Trong không khí như phát ra âm thanh trầm muộn, thân thể Đường Kim lay động hai cái, rốt cuộc cũng lùi về sau một bước. Lúc này, chân hắn cũng rời khỏi người Uông Bân.
Một sợi tơ trong suốt đột nhiên bắn ra từ trên thân băng mỹ nhân, cuốn lấy Uông Bân dưới đất. Bóng trắng chợt lóe, nàng đột nhiên biến mất.