Kiều An An cả kinh, vội vàng chạy lên lầu.
Đường Kim tất nhiên là đi theo, nhưng hắn cũng không nôn nóng. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, rõ ràng là của đàn ông. Nói cách khác, chắc chắn Diệp Tiểu Mạn chưa bị làm sao cả.
Vừa mới tới tầng hai, Đường Kim đã thấy một cô gái chạy ra khỏi phòng, mà trên tay nàng vẫn còn cầm mấy hộp cơm.
- Tiểu Mạn!
Kiều An An đã đón đầu cô gái này. Hiển nhiên, nàng chính là mẹ của bốn tiểu ma nữ, Diệp Tiểu Mạn.
- An An, sao cô lại tới đây?
Diệp Tiểu Mạn thấy Kiều An An, gương mặt vốn đã kinh hoảng lại càng trở nên hoảng sợ:
- Bọn nhỏ đâu? Bọn chúng có sao không?
- Bọn chúng không sao.
Kiều An An lập tức trấn an, sau đó mê hoặc hỏi:
- Cô không sao đấy chứ?
Kiều An An đã phát hiện, Diệp Tiểu Mạn vừa rồi chạy từ phòng quản lý ra, liên tưởng tới thanh âm thảm thiết vừa rồi, còn cả thái độ mập mờ của người phục vụ... Kiều An An có dự cảm, tám phần đã có chuyện xảy ra.
Diệp Tiểu Mạn còn chưa nói, trong phòng quản lý đã truyền ra tiếng mắng to tức giận:
- Con đím thúi, dám đá ông mày à? Diệp Tiểu Mạn, ông nói cho mày biết, lập tức vào đây cho ông. Hầu hạ ông mày cho tốt, nếu không cho mày đẹp mặt...
Kèm theo tiếng mắng, một gã đàn ông chạy từ phòng quản lý ra. Tên này chừng hơn ba mươi, vóc người trung bình, hơi mập. Giờ phút này hắn còn lấy tay che háng, người khom xuống, mặt lộ vẻ thống khổ, nhưng lại càng nhiều sự tức giận. Nhưng hắn chưa mắng xong đa ngừng lại, bởi lúc này, hắn đã thấy được Kiều An An, hắn lập tức ngẩn ra đó.
Kiều An An đẹp như thiên tiên, làm cho tên này nháy mắt quên cả đau đớn, cũng quên luôn Diệp Tiểu Mạn. Hắn đừng thẳng người, chỉ nhìn Kiều An An, bộ dạng như sắc nhập hồn vậy.
- Tiểu Mạn, đã xảy ra chuyện gì?
Kiều An An nhẹ nhàng hỏi.
- Hắn là quản lý của tôi. Lúc tôi lén cất đồ ăn thừa vào hộp cơm thì bị hắn phát hiện. Sau đó hắn gọi tôi tới phòng quản lý, uy hiếp tôi muốn báo cảnh sát, sau đó muốn làm trò đồi bại. Tôi liền đá hắn một cước...
Diệp Tiểu Mạn nhỏ giọng nói:
- An An, quên đi, chúng ta đi thôi. Ngày mai tôi lại đổi việc ở chỗ khcas.
- Được rồi, chúng ta rời đi trước rồi nói.
Kiều An An gật đầu, nàng cũng không muốn làm to chuyện.
Chẳng qua, các nàng mà rời đi thì trái với toan tính của quản lý kia. Hắn thấy Kiều An An xoay người, nhất thời thanh tỉnh lại, quát giận một tiếng:
- Diệp Tiểu Mạn, cô đứng lại cho tôi!
- Anh còn muốn thế nào?
Diệp Tiểu Mạn xoay người căm tức nhìn quản lý:
- Cẩn thận tôi báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát?
Quản lý đứng thẳng eo, cười lạnh một tiếng:
- Diệp Tiểu Mạn, cô thật ngây thơ đó. Cô kiện tôi cái gì? Kiện tôi có ý đồ vô lễ với cô chắc? Có chứng cớ không? Cô không có chứng cớ! Nhưng tôi nói cho cô biết, cô ăn cắp tài sản của nhà hàng, chứng cớ vô cùng xác thực, nó vẫn còn trên tay cô kìa!
- Đây là tài sản gì chứ? Đây là món ăn khách không ăn hết, là đồ thừa đổ đi. Khách đã trả tiền, phải nói là tài sản của khách mới đúng!
Diệp Tiểu Mạn rất tức giận. Nàng làm chuyện như vậy cũng không phải bị phát hiện lần đầu. Nhưng đây là lần đầu tiên có kẻ quá đáng như vậy, lại dám dùng chuyện này để uy hiếp sàm sỡ nàng!
- Khách không gói mang về thì đó là của nhà hàng. Dù là đổ bỏ thì cũng thuộc về nhà hàng, là tài sản của nhà hàng!
Quản lý hừ lạnh một tiếng:
- Cô muốn báo cảnh sát sao? Tốt lắm, báo đi, cô đang trộm cắp, dù không ngồi tù thì cũng tạm giam vài ngày. Chờ cô đến cục cảnh sát, sợ rằng tính chất lại càng nghiêm trọng hơn!
- Vậy anh muốn thế nào?
Rốt cuộc Kiều An An cũng mở miệng:
- Mấy thứ này bao nhiêu tiền, tôi mua lại là được.
- Mua lại?
Quản lý tham lam nhìn Kiều An An:
- Vị tiểu thư này, trên đời không phải thứ gì cũng có thể dùng tiền giải quyết. Thật ra muốn giải quyết chuyện này cũng đơn giản. Nếu không, chúng ta vào trong nói chuyện một chút?
- Đừng đi, chuyện này...
- Đi, tôi với anh nói chuyện một chút.
Thanh âm lười biếng chen vào, Đường Kim đi tới.
Vừa rồi Đường Kim vẫn đang nhìn Diệp Tiểu Mạn, hắn muốn biết phải là loại đàn bà thế nào mới sinh ra được bốn tiểu ma nữ như vậy. Chẳng qua, nhìn một lúc mà hắn vẫn không hiểu Diệp Tiểu Mạn đặc biệt chỗ nào.
Hiển nhiên, Diệp Tiểu Mạn là một cô gái rất bình thường. Nếu moi móc lắm, vậy thì nàng có vóc người đẹp hơn một chút với người bình thường thôi, xinh đẹp thì cũng tương đối, nhưng nếu so với Kiều An An thì chênh lệch không nhỏ. Diệp Tiểu Mạn là một mỹ nữ ở mức bình thường, mà Kiều An An lại là tiên nữ thật sự. Mặt khác, nếu như muốn nói Diệp Tiểu Mạn có gì đó đặc biệt, vậy thì nàng tương đối tiều tụy. Mặc dù mới có hai lăm, nhưng nàng nhìn già hơn tuổi nhiều, có khi giống phụ nữ ba lăm tuổi. Tóm lại, Đường Kim không thể hiểu, một cô gái bình thường như vậy, tại sao lại có thể sinh ra bốn tiểu ma nữ như thế chứ?
Đây tuyệt đối là biến đổi gien a!
Đường Kim cảm khái trong lòng, sau đó lại phát hiện quản lý kia đang nhằm vào Kiều An An. Nhất thời hắn không thoải mái, cũng bắt đầu hành động.
- Cậu là ai? Sao tôi phải... Á!
Vốn đang ảo tưởng về dung mạo mỹ nữ, quản lý đột nhiên phát hiện có một con đực ở đây. Hắn nhất thời giận dữ, chẳng qua còn chưa nói dứt lời, Đường Kim đã một cước đá hắn vào trong phòng. "Rầm rập!" Cửa phòng quản lý bị đóng lại. Sau đó, bên trong không ngừng truyền tới tiếng kêu thảm thiết:
- Á... đậu má... Ắc... tha mạng... á đù... đừng đánh...
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong, Kiều An An và Diệp Tiểu Mạn hai mặt nhìn nhau. Sau đó, Kiều An An lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, mà Diệp Tiểu Mạn lại không nhịn được hỏi thăm:
- An An, anh chàng này... tới cùng cô hả?
- Ừ, hắn tên là Đường Kim.
Kiều An An gật đầu:
- Hắn là cha nuôi mà bọn Khả Ái Lanh Lợi mới nhận.
- Cha nuôi?
Diệp Tiểu Mạn lại ngẩn ngơ:
- Bạn trai cô?
- Không phải.
Kiều An An đỏ bừng cả mặt:
- Tiểu Mạn, hắn là cha nuôi của Khả Ái Lanh Lợi, không phải là bạn trai tôi.
- À... vậy hắn đang theo đuổi cô hả?
Mặc dù Diệp Tiểu Mạn không thông minh bằng bốn con gái, nhưng nàng tuyệt đối không ngu ngốc. Kinh nghiệm mấy năm nay, nàng tất nhiên cũng không đơn thuần như trước nữa.
- Coi như vậy đi.
Kiều An An nhất thời khổ não. Nói Đường Kim đang theo đuổi nàng... hình như cũng đúng. Nhưng vấn đề là, rõ ràng tên kia có hôn thê, hơn nữa, nghe hôn thê kia nói, tên kia còn mập mờ với không ít cô gái khác.
Thở dài, Kiều An An lập tức đổi chủ đề:
- Tiểu Mạn, không nói chuyện này vội. Cô còn nhớ tôi đã từng nói với cô, có một nơi rất thích hợp với bốn đứa bé không?