Cha nuôi?
Tần Thủy Dao nhìn bốn tiểu la lỵ đáng yêu giống nhau như đúc kia, lại nhìn Đường Kim đang trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nàng có cảm giác như sấm sét giữa trời quang. Đây tuyệt đối là dấu hiệu của ngày tận thế a!
Mấy người hóng hớt cũng choáng váng, bé trai kia cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy, lại thành cha nuôi người khác rồi?
Kiều An An cũng dở khóc dở cười, bốn tiểu nha đầu này làm gì vậy? Có ai nhận bừa cha nuôi như vậy sao?
Đường Kim cũng buồn bực, hắn nhìn chằm chằm bốn tiểu cô nương:
- Anh biết anh rất tuấn tú, nhưng mấy đứa cũng không thể tùy tiện tìm trai đẹp để gọi cha nuôi chứ? Anh mới mười sáu tuổi, mấy đứa thấy anh giống bố trẻ con lắm hả?
- Cha nuôi!
Cô bé đầu tiên tiếp lời.
- Mặc dù cha chỉ có mười sáu tuổi...
Tiểu cô nương thứ hai nói tiếp.
- Nhưng cha vẫn có tấm lòng người cha mà!
Đến phiên tiểu cô nương thứ ba.
Đến lượt tiểu cô nương cuối cùng tổng kết:
- Chúng con ủng hộ cha!
Đường Kim sắp ngất, Kiều An An kiếm đâu ra bốn con bé tinh linh cổ quái như vậy chứ?
- Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ, bốn con đừng đùa.
Kiều An An cuối cùng cũng mở miệng, chẳng qua khuôn mặt lại thật bất đắc dĩ, hiển nhiên cũng hết cách với bốn tiểu nha đầu này.
- Mẹ nuôi!
- Con cảm thấy cha nuôi không thích mẹ!
- Mẹ nên chia tay với cha đi!
- Chúng con tìm anh khác đẹp trai cho mẹ!
Bốn tiểu cô nương lại mỗi người một câu, nối lại thành một đoạn đầy đủ.
- Bạn nhỏ à, đừng có nói lung tung, nếu không sẽ bị người lớn đánh đòn.
Đường Kim nhìn chằm chằm bốn tiểu cô nương, nhất thời thật sự rất muốn đánh các nàng. Bốn tiểu nha đầu này đúng là qua cầu rút ván, vừa rồi còn gọi hắn cha nuôi, bây giờ đã lo tìm bạn trai khác cho Kiều An An, quá cần đánh đòn!
- Cha nuôi!
- Ngược đãi trẻ em là không đúng!
- Hôm nay ngược đãi trẻ em, sau này sẽ ngược đãi vợ!
- Vậy thì mẹ nuôi sẽ không thích cha đâu!
Bốn tiểu cô nương bắt đầu giáo dục Đường Kim. Cái bộ dạng và tư thế kia... thật là giống hệt người lớn dạy dỗ trẻ con.
Đường Kim nhất thời buồn bực không thôi, hắn lại bị bốn tiểu nha đầu bắt nạt!
- Tiểu nha đầu, lại đây, chúng ta nói chuyện riêng một chút!
Đường Kim ngoắc ngoắc tay với bốn tiểu cô nương.
Bốn tiểu cô nương chẳng sợ chút nào, cười khanh khách nhảy lên ghế dài mà hắn đang ngồi, sau đó ghé sát vào hai bên, hạ giọng nói.
- Cha nuôi!
- Thật ra bọn con cũng muốn nói chuyện riêng với cha!
- Cha muốn cua mẹ nuôi không?
- Chỉ cần lo ăn lo uống lo của hồi môn, bọn con sẽ giúp cha cua được mẹ nuôi, cho cha làm cha nuôi chân chính!
Đường Kim đang định lén lút chỉnh bốn tiểu nha đầu này một chút, vừa nghe nói thế, hắn lại thấy động tâm:
- Mấy đứa nói thật?
- Còn thật hơn trân châu!
Bốn tiểu cô nương trăm miệng một lời.
- Lo ăn lo uống lo của hồi môn là sao?
Đường Kim nhìn Kiều An An cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi.
- Cha nuôi ngốc thật, thế cũng không hiểu!
- Chính là sau này bọn con ăn của cha, ở của cha, sau này lớn đi lấy chồng, cha cũng phải cho của hồi môn!
- Nhưng cha nuôi cũng đừng lo lắng, bọn con ăn ít lắm, mỗi ngày chỉ cần một ly kem thôi!
- Bọn con cũng không yêu cầu cao về chỗ ở, tốt hơn gầm cầu một chút là được.
- Bọn con lớn lên cũng chưa chắc gả đi, vậy thì cha nuôi cũng không cần cho của hồi môn nữa.
- Nếu cha nuôi đối xử tốt với bọn con, nói không chừng lớn lên bọn con sẽ làm vợ nhỏ của cha. Vậy thì cha cũng không cần gả đi nữa!
Lần này bốn tiểu cô nương không phải mỗi người một câu, mà là vài câu. Nhưng các nàng chẳng hỗn loạn chút nào, nghe chẳng khác gì một người nói chuyện. Điều này cũng làm Đường Kim bắt đầu ngạc nhiên, bốn tiểu nha đầu này, chẳng lẽ tâm linh tương thông lẫn nhau?
- Mấy đứa bao tuổi?
Đường Kim đột nhiên không nhịn được hỏi câu này. Bốn tiểu cô nương này hình như còn biết được nhiều chuyện khác nữa.
- Cha nuôi, bọn con sáu tuổi.
- Cộng lại thì là hai mươi bốn tuổi.
- Chỉ số thông minh mỗi đứa là một trăm rưỡi.
- Cộng lại, chỉ số thông minh của bọn con là sáu trăm.
Bốn tiểu cô nương trả lời làm Đường Kim mém ngất xỉu, chỉ số thông minh mà cũng cộng được hay sao?
- Cha nuôi, chị gái xinh đẹp bên kia, cha cũng muốn cua sao?
- Cha nuôi, thật ra bọn con rất được chị gái xinh đẹp và cô dì xinh đẹp yêu thích.
- Cha nuôi, cha muốn tán gái, mang bọn con theo, đảm bảo mọi việc đều thuận lợi.
- Không sai, bọn con chính là thần khí tán gái khả ái lanh lợi không ai địch nổi. Cha nuôi, nhận nuôi bọn con đi, đảm bảo không hối hận.
Nhìn bốn tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu, Đường Kim phát hiện, bốn tiểu nha đầu này thật sự rất giỏi thuyết phục. Thật ra chỉ tính riêng mẹ nuôi xinh đẹp thất tiên nữ, hắn đã cảm thấy miễn cưỡng đáng giá nhận các nàng. Chẳng qua, mới mười sáu tuổi nhận bốn con gái nuôi... có phải hơi quỷ dị không? "Vì thất tiên nữ, quỷ dị cũng chiến." Đường Kim âm thầm nói. Sức hấp dẫn của Kiều An An với hắn rất là lớn. Hơn nữa, không phải chỉ quản ăn quản ở quản của hồi môn sao? Chuyện này rất đơn giản mà.
- Tốt, sau này anh chính là cha nuôi của mấy đứa. Mẹ nuôi mấy đứa cũng là người của anh.
Đường Kim rốt cục cũng đáp ứng.
- Yeee!
Bốn tiểu cô nương cùng nhau hoan hô, sau đó nhảy xuống băng ghế dài, chạy tới bên Kiều An An:
- Mẹ nuôi, cha nuôi nói, sau này cha sẽ lo ăn lo uống lo của hồi môn!
- Mẹ phải làm chứng cho bọn con.
- Nếu cha nuôi đổi ý, sau này mẹ đá cha luôn!
- Còn thuận tiện tát thêm hai cái nữa!
Nghe lời nói của bốn tiểu nha đầu, Kiều An An và Tần Thủy Dao đều sửng sốt.
- Ê, Đường Kim thúi, cậu nhận mấy đứa làm con gái nuôi thật hả?
Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.
- Không sai.
Đường Kim nghiêm trang gật đầu: truyện được lấy tại TruyenFull.vn - Thất tiên nữ là mẹ nuôi của chúng, dĩ nhiên tôi chính là cha nuôi rồi. Đây là trách nhiệm mà tôi không thể chối bỏ.
- Hì hì, cha nuôi nói thật hay!
Bốn tiểu cô nương cùng vỗ tay, nhìn qua đều thật cao hứng.
Kiều An An tới bên cạnh Đường Kim, ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Thất tiên nữ, chị nhìn đi, bây giờ chúng ta thật giống người một nhà a!
Đường Kim cười hì hì một tiếng.
- Cậu nguyện ý làm cha nuôi mấy đứa nó thật, hơn nữa còn lo ăn lo ở lo của hồi môn?
Kiều An An nhìn Đường Kim, vẻ mặt hơi trịnh trọng:
- Chuyện này không thể nói giỡn, mặc dù chúng rất nhỏ, nhưng cũng rất thông minh. Cậu không thể lừa gạt chúng được.
Dừng một chút, Kiều An An lại nói:
- Bốn cô bé tiêu xài tương đối nhiều, cậu chỉ là học sinh, gánh vác không nổi đâu. Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.
- Tôi không có nguyện ý làm cha nuôi bọn chúng, mà tôi đã là cha nuôi bọn chúng rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Chị là thất tiên nữ, tôi là Đổng Vĩnh. Chị là mẹ nuôi, vậy tất nhiên tôi là cha nuôi rồi.
- Đường Kim thúi, tôi đã từng nói với cậu, thất tiên nữ và Đổng Vĩnh không có kết quả tốt chưa?
Tần Thủy Dao bên kia không thể nhịn được nữa, tức giận nói.