TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 911: Đi ra nói với lão phu một tiếng!

Trong mấy ngày nay, ân oán giữa Hoàng gia cùng Tiêu gia hình như là tạm thời buông xuống. Biến thành Dạ gia cùng Tiêu gia là kẻ thù.

Cho tới nay, thái độ của rất là ác liệt, mà Tiêu gia cảm thấy thật vô tội, không hiểu ra sao, đang muốn tìm cách giải thích hiểu lầm...

Nhưng ở một ngày nọ, sau khi Tiêu Thất tỉnh lại, thái độ của Tiêu gia thay đổi một trăm tám mươi độ!

Mẹ mày! Dạ gia các ngươi khinh người quá đáng rồi! Các ngươi xông tới lãnh địa của chúng ta, giết người của chúng ta, hiện tại lại còn vừa ăn cắp vừa la làng, đánh tới trước cửa nhà chúng ta?

Thật sự là có thể nén giận nhưng không có thể nhịn nhục!

Các ngươi thật sự cho rằng Tiêu gia được nặn từ bùn sao!

Sau khi thấy được thảm trạng của Tiêu Thất, toàn bộ từ trên xuống dưới của Tiêu gia đều giận dữ! Kết quả là đánh một trận hung hăng với Dạ gia. Từ đó trở đi, hai nhà biến thành giằng co lẫn nhau.

Mỗi một ngày đều có đều có sát thủ như u linh bay tới bay lui trong Hắc Tùng Lâm lớn như vậy để tìm cơ hội, không có giết được vài cái đại nhân vật, nhưng đám sát thủ cũng đã ác chiến với nhau vài trận.

Kẻ không buông tha cho là kẻ chiến thắng.

Vạn Nhân Kiệt đem tình thế trước mắt giải thích một lần, đôi mắt nhìn Sở Dương đầy mong đợi hỏi: "Tứ đệ, này, chúng ta động thủ như thế nào?”

Sở Dương vẻ mặt hắc tuyến: "Vị tổ tông là chí tôn cấp của Dạ gia có tên là gì? Dạ gia có những nhân vật nào có sức nặng? Những điều này các ngươi cũng chưa có nói, ta biết đâu mà tính cách?”

Vạn Nhân Kiệt vội vàng cười làm lành: "Có điểm sơ sót...”

Sở Dương trợn trắng mắt: Điều này cũng có thể sơ sót?

"Vị chí tôn này của Dạ gia chính là Dạ Võng Nhiên. Bất quá ta nhìn hắn cũng mới vừa tiến vào chí tôn nhất phẩm, sơ cấp, hơn nữa cảnh giới cũng không phải thực ổn." Thành Độc Ảnh bình luận: "Tất nhiên, so với cảnh giới của chúng ta phải ổn hơn.”

"Về phần những người khác, có đủ sức nặng đó là Dạ bát gia, Dạ Vô Trần; Dạ tứ gia Dạ Vô Thiên, đây là hai anh ruột của Dạ Vô Ba, nếu chúng ta muốn động thủ, liền lựa chọn hai người này...”

"Chậm đã!" Đột nhiên Sở Dương nghĩ ra ý tưởng: "Phải giết Dạ Vô Trần cùng Dạ Vô Thiên, đều ở dưới sự bảo vệ nghiêm mật, có chút khó khăn. Hơn nữa, vị chí tôn này cũng sẽ không cho phép bọn họ chết... Cho nên, có vẻ không dễ dàng; nhưng... Nếu chúng ta có thể trực tiếp giết Dạ Võng Nhiên... Việc này chẳng phải là càng hay?”

Giết Dạ Võng Nhiên?

Bốn người nhìn nhau!

Đời này đừng gặp Dạ Võng Nhiên, vừa thấy thì hồn phách cũng tàn.

Uy danh mấy năm nay của Dạ Võng Nhiên, cũng không phải là do ăn củ cải trắng lớn mà có. Người này có hung danh hiển hách, người khác đềuđang bế quan tiềm tu, chỉ có hắn hoạt động tích cực trong giang hồ, giết người cũng không nương tay. Tính cách hung tàn.

Người như thế, lại có tu vi chí tôn hàng thật giá thật, thì giết như thế nào?

Bốn người đều tự cho mình rất cao, tu vi lại vừa tăng lên, nhưng cho dù là bọn họ hiện tại, cũng tự nhận không phải là đối thủ của Dạ Võng Nhiên.

Ngay cả liên thủ hợp kích cũng không được!

Bởi vì bốn người biết rõ: Chính hắn là chí tôn, chính là giả. Mạnh mẽ tăng tu vi lên tới trình độ chí tôn, nhưng cảnh giới tinh thần cùng cảnh giới thần hồn đều không đạt được, hơn nữa, cũng không có cảm ngộ của chí tôn!

Như vậy bốn người, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của một vị chí tôn.

Chỉ có đột nhiên có cảm ngộ, thừa nhận lễ rửa tội của thiên lôi, thì mới là chí tôn!

Hiện giờ, Sở Dương lại có ý nghĩ kỳ lạ, muốn bằng lực lượng của bốn người giết chết Dạ Võng Nhiên?

"Ngươi xác định... Không phải để cho chúng ta đi chịu chết?" Ngụy Vô Nhan nói thật cẩn thận.

"Nói gì vậy?" Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã: "Cho dù đánh không chết hắn, nhưng nếu đánh cho tàn phế một vị chí tôn... Cũng là đả kích lớn đối với Dạ gia!”

"Tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng!" Bốn người cùng nói ra, thần sắc trịnh trọng: "Huynh đệ, chí tôn không thể so sánh tu vi, bất cứ đánh lén ám toán âm mưu quỷ kế, ở dưới thần niệm của chí tôn, đều giống như không có tác dụng. Nếu muốn đánh bại chí tôn, chỉ có đánh một cách đườngđường chính chính! Nếu không, vì sao khó có thể đạt tới chí tôn như thế? Là bởi vì chí tôn thần niệm, cùng thần niệm bình thường hoàn toàn khác biệt!”

"Thì ra là thế." Sở Dương đành phải thừa nhận chính mình thiếu hiểu biết.

"Một khi đã như vậy, như vậy cũng chỉ có một cách như thế này... Ta dẫn Dạ Võng Nhiên đi chỗ khác, các ngươi nhân cơ hội xuống tay. Bất kể là DạVô Trần hay là Dạ Vô Thiên, chỉ cần đánh giết một cái, hoặc là đánh cho tàn phế một cái, liền lập tức lui lại, đi đến chỗ tập hợp đã nói trước, chúng ta rời đi nagy lập tức.”

Sở Dương thâm trầm nói.

"Vậy không được! Tu vi của Dạ Võng Nhiên, ngươi cũng không có thể đối phó." Vạn Nhân Kiệt lắc lắc đầu: "Nói thật, cho dù là Dạ Võng Nhiên thổi một hơi, cũng có thể thổi chết ngươi...”

"Điểm này, ta tự có biện pháp ứng phó." Sở Dương cười ha hả: "Ta có một loại thần công, có thể bắt chước các loại hơi thở, cho dù là hơi thở của chí tôn, cũng có thể bắt chước được. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, chí tôn cao giai của Tiêu gia gồm những ai là được, ta chọn một người để giả mạo...”

Sở Dương chớp chớp mắt, đột nhiên khuôn mặt thay đổi, ánh mắt thay đổi, một cỗ hơi thở vô cùng uy nghiêm xuất hiện, tang thương nói: "Bốn vị tiểu hữu, các ngươi đi về nơi đâu?”

Thật sự là hơi thở của chí tôn. Hơn nữa thần niệm triển khai, che kín trời đất, trong phạm vi nhỏ như vậy, lại tràn đầy uy thế làm núi sập biển gầm.

Bốn người đồng thời hít một ngụm khí lạnh: "Quả là mạnh mẽ…”

"Ngụy huynh, từ một nơi bí mật gần đó, ngươi cõng Nhạc Nhi rồi cần thì giúp đỡ cho bọn hắn." Sở Dương nói với Ngụy Vô Nhan.

Ngụy Vô Nhan gật đầu thật mạnh: "Yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể thương tổn Nhạc Nhi dù chỉ là một cọng lông!”

Sở Dương gật gật đầu: "Bắt đầu hành động.”

...

Dạ gia doanh địa, bị bóng tối bao phủ.

Tổng cộng ba cái doanh địa, xếp thành hình tam giác. Hơn nữa, tất cả cây cối ở bên cạnh, đều bị chặt sạch không còn. À, không phải, mà là tất cảcành lá cũng không trông thấy rồi, chỉ để lại thân cây trụi lủi.

Trong đêm tối om như thế này, thính lực của con người không bị lừa, nhưng lại có thể lừa gạt ánh mắt của con người. Cho nên, lá cây nơi này đều bịdọn sạch.

Lúc Sở Dương tiếp cận nơi này, đã được Kiếm Linh nhắc nhở, rốt cuộc mới hiểu được nguyên nhân của việc bằng thực lực của ba người Vạn Nhân Kiệt mà vẫn không thể ám sát.

Tại chung quanh doanh địa, tràn đầy thần niệm của chí tôn!

Một vòng một vòng từ trên xuống dưới, đều là thần niệm của chí tôn, quấn quít dày đặc giống như mạng nhện; chỉ cần động vào bất kì một cây chí tôn thần niệm vô hình nào, vị chí tôn bày ra thần niệm ở bên trong có thể phân biệt người này là địch hay bạn ngay lập tức, tiếp theo chính là công kích!

"Thì ra là thế!" Sở Dương dừng bước, xem khu vực tối om ở trước mắt, thở ra một luồng khí lạnh: "Cái này chính là thực lực của chí tôn chân chính sao?”

"Đúng vậy!" Kiếm Linh nói: "Chỉ có đạt tới loại cảnh giới này, mới có thể có tư cách được xưng là chí tôn!" Kiếm Linh cũng hít một hơi, nói: "Cho nên,đám người Ngụy Vô Nhan... Cũng không thể xem là chí tôn!”

"Chí tôn bắt đầu, đó là thần niệm như thiên là địa võng!" Kiếm Linh thản nhiên nói: "Hơn nữa triển khai loại thần niệm này, đối với chí tôn mà nói không tồn tại vấn đề tiêu hao, ngược lại chính là một loại tu luyện. Cho nên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chí tôn quá mệt mỏi.”

"Cái này chính là chí tôn!" Hai mắt Sở Dương tỏa ra ánh sáng, rạng rỡ chớp lên.

"Ở Thượng Tam Thiên, đây là vị chí tôn cao thủ đầu tiên mà ngươi tiếp xúc! Mặc dù chỉ là nhất phẩm chí tôn, mặc dù chỉ là sơ cấp! Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, năng lực của vị chí tôn này, ít nhất cũng là gấp ba của bốn người Ngụy Vô Nhan liên thủ! Cho nên nói, ngươi đưa ra ý tưởng đánh chết vị chí tôn này, Trên thực tế chính là chịu chết! Hơn nữa là chịu chết mà không có khả năng đánh trả. Bốn người bọn họ không đánh ngươi một trận ngay tại chỗ, đã là phi thường khách khí.”

Kiếm Linh nhìn Sở Dương có chút trêu tức.

Sở Dương có chút xấu hổ: Đúng là do ta sai, ta không biết tình huống. Sau ta sẽ hướng bọn họ nói rõ sai lầm lúc này, cũng sẽ xin lỗi.”

Kiếm Linh nhìn nhìn hắn, có chút kinh ngạc, nói: "Không tồi! Chẳng qua, ngươi nói rõ ràng là có thể, không cần phải xin lỗi.”

Sở Dương thản nhiên nói: "Ta suýt chút nữa đưa bọn họ vào chỗ chết, làm sao có thể không xin lỗi? Huống chi, loại sai lầm này, dù chỉ có một lần đã là vô cùng nguy hiểm. Loại sai lầm này, đến từ việc ta thuận buồm xuôi gió, có thể nói là thói quen mà ra! Tương lai chắc gì sẽ không tái phạm; nếu trong tương lai lại tái phạm sai lầm như vậy, mà không có sửa đúng lúc, đó chính là hy sinh thật lớn! Xin lỗi có tổn hại danh dự, ta tự nhiên biết, nhưng chính vì lúc này đây bị hao tổn danh dự, ta mới có thể nhớ kỹ chuyện này!”

Kiếm Linh đã trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục thở dài một tiếng: "Sở dĩ ngươi có thể dùng thực lực mỏng manh đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, thực sự không phải là do may mắn. Mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân, ngươi thường xuyên làm đi phải không? Trước kia ngươi cũng không có nói ra, cho nên ta xem mỗi một lần ngươi thành công, có vẻ như có một phần may mắn... Nhưng hiện tại ta cũng hiểu được, đây không phải là may mắn. Mà là do ngươi tính toán như thần!”

Sở Dương nhẹ nhàng gật đầu: "Cho nên ta mới có hôm nay. Hơn nữa cùng tính cách đời trước hoàn toàn bất đồng. Bởi vì, mỗi một lần tính toán, sẽ làm tư tưởng của ta càng ngày càng linh mẫn và cẩn thận; thường xuyên đánh giá sai lầm của bản thân cùng tổng kết sau mỗi một lần mạo hiểm, sẽ giúp cho ta khi gặp chuyện tương tự, sẽ không cần lo lắng gì mà có thể tạo nên đối sách tốt nhất!”

Sở Dương cười ha hả: "Thật ra, ta dựa vào, cũng chính là cái này.”

"Có cái này, cũng đã là rất tốt!" Kiếm Linh khen từ tận đáy lòng: "Đây là thứ càng đáng sợ so với thần niện của chí tôn, bởi vì chí tôn chưa chắc sẽ phát hiện ra sai lầm của chính mình. Mà ngươi lại có thể lúc nào cũng phát hiện.”

"Đây là bởi vì ta đem chính mình làm làm kẻ địch!" Sở Dương hít thật sâu rồi nói: "Mà bọn họ không có.”

Kiếm Linh nghiền ngẫm ý tứ của câu nói kia, đột nhiên nhận ra sự hối hận thật sâu của Sở Dương ở trong câu nói kia!

Đem chính mình trở thành địch nhân! Từ trong những lời này, có thể nhìn ra được Sở Dương đối với hành động ở đời trước của mình, là hối hận như thế nào! Là oán hận như thế nào!

Ở trong đó, đâu chỉ có Mạc Khinh Vũ là nguyên nhân! Các nguyên nhân khác, cũng không phải là ít!

Tại lúc đang suy nghĩ, ý thức của Sở Dương đã chìm vào yên lặng. Kiếm Linh hít một hơi thật sâu, nhận lấy của thân thể Sở Dương, khởi động hết sức Thiên huyễn thần công,từ trí nhớ của mình, xây dựng ra một loại khí tràng của tam phẩm chí tôn, đem thần niệm sinh ra sau khi mình cùng Sở Dương dung hợp thu lại một phần, còn lại, giống như gió bão phóng ra ngoài.

Mọi người của Dạ gia đều ở trong lều vải, bên ngoài có hơn hai trăm tên cao thủ, cả đám đều đang ngồi xếp bằng luyện công. Tại thời điểm thần hồn nát thần tính như bây giờ, ai cũng không dám ngủ.

Đúng lúc này, đột nhiên mặt sắc mọi người đồng thời đại biến!

Phương xa, một cỗ khí thế chí cường, cuốn tới như một trận lũ. Đám mây đang trời từ từ trên trời, đột nhiên nát ra thành từng mảnh, tiêu tán vô hình!

Chí tôn cao thủ!

Ngay sau đó, một cỗ hơi thở tràn đầy tang thương bay lên, một thanh âm thê lương thản nhiên nói: "Dạ Võng Nhiên, đi ra nói với lão phu một lời. Như thế nào?”