TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 614: Trực giác của Dương Nhược Lan!

Lan Mai Tiên mỉm cười nói: "Yên tâm... Sư phụ biết nặng nhẹ! Sẽ không truyền ra ngoài đâu!"

"Bất luận kẻ nào cũng không thể!" Thiết Bổ Thiên chém đinh chặt sắt, trịnh trọng nói: "Chỉ cần sư phụ đáp ứng, đồ nhi lập tức dùng đan dược! Nhưng nếu sư phụ nói ra ngoài, cho dù chỉ nói cho một người biết... Đồ nhi cũng chỉ có thể lập tức tìm đường chết...."

Lan Mai Tiên bước đi thong thả hai bước, trầm ngâm nói: "Chỉ cần người đáp ứng ta, tu luyện Băng Tâm Triệt Ngọc Cốt tới tuyệt đỉnh... ta sẽ đáp ứng ngươi!"

"Được!"

Thiết Bổ Thiên không chút do dự, mở bình tử tinh, lấy đan dược ra, cũng không thèm nhìn một cái, lập tức cho vào trong miệng, ánh mắt sáng ngời: "Sư phụ, không nên quên lời hứa của ngươi!"

"Đứa nhỏ này! Vi sư còn có thể nói không giữ lời hay sao?" Lan Mai Tiên còn chưa ý thức được, vì sao đồ đệ mình lại bắt mình hứa như vậy, lập tức nâng Thiết Bổ Thiên dậy, một tay đặt ở sau lưng, một tay đặt trên thiên linh cái nàng, nói: "Bài trừ tạp niệm, vận công tiêu hóa dược lực, đừng nghĩ tới cái gì cả."

Thiết Bổ Thiên vừa muốn lên tiếng đã thấy một cỗ nhiệt khí từ trong đan điền vọt lên, trong phút chốc, đau đớn toàn than không ngờ đã biến mất vô tung vô ảnh trong nháy mắt, sau đó, tứ chi bách hải đều truyền tới một cảm giác sảng khoái cực hạn...

Đồng thời, sau lưng, một cỗ linh lực mãnh liệt tràn vào, xuyên vào đan điền, sau đó cùng đạo linh khí kia xoay tròn mà lên. Trên thiên linh cái, lại một cỗ linh lực tràn xuống, ba cỗ kình khí vừa chạm, lập tức hóa thành hàng ngàn hàng vạn tia linh khí...

Thiết Bổ Thiên lập tức cảm thấy, toàn thân mình giống như đang xuất hiện những biến hóa nhỏ bé, sau đó tất cả biến hóa cùng hội tụ lại với nhau, rốt cuộc biến thành long trời lở đất..

Thật lâu sau đó, Lan Mai Tiên mới bịch một tiếng, ngã ngửa ra phía sau, hôn mê bất tỉnh!

Lần này giúp Thiết Bổ Thiên thay đổi thể chất, không ngờ lại tiêu hao sạch sẽ công lực của nàng! Nếu không có cả tháng tĩnh tu, căn bản không thể khôi phục được.

Thiết Bổ Thiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên người tràn đầy chất bẩn, không biết là bài tiết ra thứ gì, không ngờ cảm thấy thân thể hoàn toàn khôi phục, toàn thân nhẹ bẫng như muốn bay lên... Hơn nữa, trong não hải, tựa hồ còn có rất nhiều cảm ngộ huyền ảo...

Nàng chống tay đứng dậy, lại phát hiện mình đã không hề gì.

Vừa vặn vì chuẩn bị sinh hài tử, cần rất nhiều nước ấm, lập tức truyền lệnh đem vào, tắm rửa thân thể thật sạch sẽ. Đứng dậy, lập tức cảm giác được bản thân thay đổi rất lớn...

Lan Mai Tiên từ từ tỉnh lại, thân thể suy yếu, nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng. Cầm lấy tay Thiết Bổ Thiên kiểm tra một phen, vui mừng cười lớn nói: "Tốt tốt! Tốt! Lan Mai Tiên ta rốt cuộc cũng có y bát truyền nhân, trăm mạch đều thông, đan điền bích hải, Linh Lung Băng Tâm, Băng Cơ Ngọc Cốt... tụ lại một thân!"

Ánh mắt nàng sáng ngời: "Điềm Điềm, phải dụng tâm tu luyện... Ngươi hiện tại, gần như đã không còn chướng ngại tu luyện, đứng ở khởi điểm tối cao của Băng Tâm Triệt Ngọc Cốt, tuyệt đối không nên cô phụ ân điển trời ban!"

Nàng dừng lại một chút, nói: "Chỉ cần ngươi cường đại lên... Ngươi mới có thể bảo vệ hài tử của ngươi! Hạ Tam Thiên mặc dù ngươi là hoàng đế... nhưng ngươi nên biết, Trung Tam Thiên... Cũng không bởi vì ngươi là hoàng đế mà chiếu cố nhi tử của ngươi đâu...."

Thiết Bổ Thiên trong lòng rùng mình, nói: "Đệ tử hiểu rồi."

Lan Mai Tiên vui mừng cười nói: "Chờ đến khi hài tử đầy tháng, ta sẽ mang theo Thiến Thiến đi Trung Tam Thiên trước. Ngươi phải dạy dỗ hài tử cho tốt, tu luyện cho tốt, tới thời điểm thích hợp, còn phải lên Thượng Tam Thiên. Đó mới là địa phương mà thiên tài chân chính các ngươi nên ở!"

Thiết Bổ Thiên chẳng nói đúng sai, ánh mắt có chút mê man...

Thật lâu sau đó, Thiết Bổ Thiên mới chậm rãi nói: "Ngài để Thiến Thiến vào đi, ta có chuyện muốn nói với Thiến Thiến."

Lan Mai Tiên gật đầu, đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, Ô Thiến Thiến đã nhẹ nhàng đi vào: "Ngươi tìm ta?"

Ánh mắt Thiết Bổ Thiên có chút phức tạo,nhìn nàng, sau một hồi lâu mới nói: "Ngươi quyết định rồi sao?"

Ô Thiến Thiến cúi đầu, thấp giọng nói: "Ừ!"

Thiết Bổ Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Tốt! Ngày mai ta sẽ ban bố thánh chỉ, hoàng hậu Ô Thiến Thiến khó sinh mà chết... cả nước chia buồn...."

Ô Thiến Thiến trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Ta không an tâm...."

Nàng thở dài, nói: "Đều không an tâm."

Thiết Bổ Thiên khẽ cười, nói: "Không an tâm... Ha ha... Thiến thiến, nếu như ngươi gặp được hắn, ngàn vạn lần đừng nói với hắn chuyện này...." Nói xong lời cuối cùng thần sắc nghiêm túc.

Ô Thiến Thiến cắm môi, cho đến khi môi trắng bệch, nói: "Được!"

Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Thiến Thiến, ngươi cảm thấy... Đứa bé này, giọ là Thiết Dương được không?"

"Thiết Dương?" Dương trong thái dương? Đây chẳng phải là trùng tên?"

"
Thiết Dương, dương trong Toản Thiên dương, Toản Thiên dương giống như cương thiết, không có cành nhánh, sinh trưởng thẳng tắp, tắm mình trong dương quang... Xông thẳng cửu tiêu!"

Thiết Bổ Thiên nặng nề, chậm rãi nói: "
Thiết Dương, chính là người thừa kế duy nhất của Thiết Vân đế quốc, thái tử trời định, bá chủ thiênhạ tương lai!"

Ánh mắt nàng chợt lóe, tỏa ra hào quang quân lâm thiên hạ, trầm giọn gnói: "
Ta sẽ vì nhi tử, mà đánh ra một giang sơn sắt thép! Thiên thu vạn tái!"

...

Bên ngoài, Dương Nhược Lan ôm tiểu hài nhi, yêu thích không nỡ buông tay, càng lúc càng có cảm giác ấm áp lẫn chua xót trong lòng. Một cảm giác huyết mạch tương liên, khiến cho nàng ôm lấy dứa nhỏ này, không ngờ không thể buông xuống được.

"
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thích hài tử của người khác như vậy." Sở Phi Lăng mỉm cười nói.

"
Ngươi ôm thử xem." Dương Nhược Lan trong lòng chợt động, đột nhiên nói.

Sở Phi Lăng cực kỳ cẩn thận tiếp nhận lấy hài tử, ôm thân thể nho nhỏ mềm yếu vào trong lòng. Tiểu hài nhi tự hồ nhếch môi, nở một nụ cười khoái hoạt. Sở Phi Lăng gần như trong nháy mắt đã bị nụ cười này chinh phục, một loại cảm giác kỳ dị, giống như một đạo thiểm điện, đột nhiên xẹt qua trong lòng hắn!

Sở Phi Lăng cả người run lên, không khỏi lẩm bẩm: "Tiểu tử thật đáng yêu... Có cảm giác giống như là người của Sở gia ta...."

Dương Nhược Lan cả người run rẩy kịch liệt, mắt phượng mở lớn, run giọng nói: "
Ngươi... ngươi cũng có cảm giác này?"

Đúng lúc này, Lan Mai Tiên đi ra: "
Nhược Lan, lão thân phải đợi một tháng nữa mới có thể trở về. nếu ngươi và Phi Lăng Có chuyện, cứ về trước đi."

"
Không có việc gì không có việc gì. Sư phụ, một tháng sau chúng ta về cùng ngươi được mà." Dương Nhược Lan vội vàng nói.

"
Cũng được." Lan Mai Tiên gật đầu: "Ta nghỉ ngơi một chút, khôi phục nguyên lực. Hôm nay vi sư hao tổn sạch sẽ rồi..."

Nói xong liền đi luôn.

Trong lòng Dương Nhược Lan dâng lên từng đợt từng đợt cảm xúc mênh mông. Mình có loại cảm giác này, trượng phu cũng có loại cảm giác này... Rốt cuộc là chuyện gì?

Tại sao lại có cảm giác như vậy?

Vì sao?

Nàng ngây ngẩn mà đứng.

Thiết Bổ Thiên đi ra, tiếp lấy hài tử từ trong lòng Sở Phi Lăng, mỉm cười cảm tạ: "Đa tạ sư tỷ, lần này thật sự là phiền toái các ngươi."

"
Ngươi, tại sao hiện tại đã đi ra ngoài rồi?"

"
Không sao cả rồi." Thiết Bổ Thiên cười ha ha: "Sư tỷ và tỷ phu nếu như không có chuyện gì, không ngại ở lại chỗ ta vài ngày nhé?"

"Được!" Đối với yêu cầu, Dương Nhược Lan không đợi Sở Phi Lăng trả lời, đã lập tức đáp ứng.. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

....

Ngày hôm sau, Thiết Vân đế quốc cùng ban xuống hai đạo thánh chỉ, khiếp sợ thiên hạ!

Thiết Vân đế quốc thái tử gia ra đời. Hoàng đế bệ hạ đích thân ban tên Thiết Dương, khâm phong thái tử vị. Xác định người thừa kế Thiết Vân đế quốc! Đại xá thiên hạ, cả nước vui mừng!

Thiết Vân đế quốc hoàng hậu Ô Thiến Thiến khó sinh, hương vẫn ngọc tiêu. Truy phong làm Trung Hiếu Nhân Nghĩa Tiết Liệt Hiếu Võ hoàng hậu. Quốc mẫu duy nhất! Quốc tang bảy ngày, chôn cất đế lăng!

Hai tin tức một hỉ một bi, chân kính thiên hạ rồi!

Nửa tháng sau, Thiết Vân đế quốc lại truyền ra tin dữ.

Bổ Thiên các chi chủ, Sở diêm vương, vết thương cũ tái phát, vào đêm hôm trước, không trị mà chết! Truy phong đệ nhất vương gia khác họ! Cả nước cùng chia buồn!

....

Khi đạo thánh chỉ thứ ba phát ra, không một ai biết, Thiết Bổ Thiên từng tay nâng ngọc tỷ, ngơ ngác nồi trước thánh chỉ cả buổi sáng, không thể hạ xuống....

Đợi đến khi đại ấn mạnh mẽ hạ xuống, từ trong mắt Thiết Bổ Thiên, đã chảy ra hai dòng nước mắt...

,,,,

Từng ngày từng ngày qua đi, da thịt hài tử đã hoàn toàn căng nhẵn, cả người trắng trẻo, trong trắng lộ hồng, khiến người ta cực kỳ yêu mến.

Dương Nhược Lan gần như mỗi ngày đều tới đây thăm mấy lần, càng nhìn trong lòng càng rung động, không thể áp chế!

Sau khi diện mạo hài tử hoàn toàn lộ rõ, Dương Nhược Lan càng nhìn càng thấy trùng khớp với hài tử trong trí nhớ của mình. Những năm gần đây, mỗi ngày đều nhớ tới nhiều lần, đêm khuya cũng nằm mơ tới, tựa hồ nhi tử vẫn đang nằm trong lòng mình. Trí nhớ đó há có thể không khắc sâu?

Hôm nay, Dương Nhược Lan chợt lóe linh quang trong lòng, nhớ tới vị Sở diêm vương mà mình từng giáo huấn ở Trung Tam Thiên. Ẩn ước cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.

Rốt cuộc, hôm đó...

Dương Nhược Lan lẩm bẩm: "Nghe sư muội nói... Đây là hài tử của Sở diêm vương, chỉ là lần trước, ta từng gặp qua Sở diêm vương, diện mạo của hắn và đứa bé này hoàn toàn không giống...."

"
Không giống?" Sở Phi Lăng đang xem thư bên cạnh, không nhịn được hỏi một câu.

Nhưng Dương Nhược Lan lại đứng phắt dậy, khiến cho Sở Phi Lăng sợ nhảy dựng lên,ngẩng đầu chỉ thấy thê tử đang trợn trừng hai mắt, lẩm bẩm: "
Không giống? Vì sao không giống? Diện mạo đứa bé này tuy kế thừa đặc điểm của mẫu thân, nhưng mày kiếm mũi long, bộ dáng khí chất dương cương, tuyệt đối là từ phụ thân nó!"

"
Chỉ là... vì sao lại không giống?" Dương Nhược Lan toàn thân đều run rẩy: "Vì sao không giống? Vì sao?"

Sở Phi Lăng bên cạnh hử một tiếng, nằm ở trên ghế, thầm nghĩ, Nhược Lan lại nhớ nhi tử tới có chút nổi điên lên rồi. Nhi tử người ta không giống... có liên quan gì tới chúng ta...

Nhưng Dương Nhược Lan đã đứng lên: "
Ta đi tìm sư muội."

"
Này... Bây giờ là đêm khuya!" Sở Phi Lăng vội vàng ngăn cản, nhưng Dương Nhược Lan lại mắt điếc tai ngơ, đi xa mất rồi. Sở Phi Lăng cười khổ một tiếng, nhìn ánh nến bập bùng, thầm nghĩ, lần này trở về nhất định phải gia tăng tìm kiếm mới được. Nếu không... nhìn thê tử như vậy, thật khiến người ta lo lắng.

Buổi tối hôm đó, Thiết Bổ Thiên cho con bú, dỗ dành nó ngủ xong thì nghe báo Dương Nhược Lan tới, vội vàng tiếp kiến.

Hài tử hoàng gia vốn đều là vú em nuôi nấng, nhưng Thiết Bổ Thiên lại rất kiên quyết cự tuyệt, tự mình nuôi nấng. Quyết định này, khiến Dương Nhược Lan rất đồng tình.

"Điềm Điềm... ta... có thẻ hỏi ngươi một chuyện hay không?" Dương Nhược Lan lại tới đây, nhìn hải từ ngủ say, trong lòng tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy môi phát khô, có chút lo lắng hỏi.....