TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 198: Sở Ngự Tòa rít gào!

"Thì ra đây là Liệt hỏa đao tông!" Người mặc áo đen hừ lạnh một tiếng, trường đao khí thế không biến, xoát một tiếng, trực tiếp nghênh đón liệt hỏa, lại bị đao này bổ làm đôi! Sau đó, một đao này của hắn lại xoạt một tiếng chém thẳng xuống đất!

Nương theo mũi đao bắn ngược lại, người mặc áo đen kia lộn một vòng rồi bắn ngược lên trời cao.

Lúc này, mới có nhóm vũ tên đầu tiên như thác nước phóng tới.

Người mặc áo đen không kêu tiếng nào, trường đao trên không trung bay múa, xoạt một tiếng thân thể chuyển một phương hướng khác, dừng ở đầu tường tránh được vũ tên đầy trời, cũng không quay đầu lại, chợt lóe đã không thấy tăm hơi!

Cao Vị Thành vẫn giữ tư thế xuất đao như vậy, hai mắt hung hăng nhìn về phía trước, bên trong ngũ quan thất khiếu, vẫn không ngừng phun ra liệt hỏa…

Sau đó liệt hỏa đột nhiên biến mất mà không có chút dấu hiệu gì, ánh mắt của Cao Vị Thành dần dần tan rã, đối với người chạy tới hỏi hắn như mắt điếc tai ngơ, căn bản không có phản ứng.

Lập tức, từ trên trán hắn một dòng máu từ từ chảy xuống, dòng máu chậm rãi khuếch tán, sau đó xoát một tiếng liền phun ra, thân thể Cao Vị Thành đột nhiên chậm rãi chia làm hai nửa, giống như là một quả dưa hấu bị bổ làm hai, ngã ra trên mặt đất.

Toàn bộ thân thể y vẫn duy trì trạng thái cân bằng, láy một tỷ lệ cực kỳ đều nhau, từ đầu tới chân phân thành hai phần, hai phần thân thể, nhất tề bày thành hình chữ "nhất"!

Lục phủ ngũ tạng bày ra đất.

Bốn phía là những âm thanh kinh sợ, không ít quân sĩ sự tới mức làm rơi đao kiếm trong tay xuống đất, sau đó cả đám người quay mặt đi, thi nhau nôn mửa…

Thị vệ của Đỗ Thế Tình đều chết hết, Liệt hỏa đao tông Cao Vị Thành chết trận, một đời là thần y Đỗ Thế Tình mất tích!

Hơn nữa, sự châm chọc lớn nhất ở đây chính là, chuyện này lại xảy ra ngay trước cửa hoàng cung thành Thiết Vân. Thậm chí, chỉ cách đó chưa tới một trăm trượng!

Sự việc như vậy thực sự đã làm náo động cả thành Thiết Vân.

Hoàn toàn bùng nổ!

Thiết Bổ Thiên mất đi sự trấn định, giận tím mặt, hạ lệnh toàn thành điều tra!

Sở Diêm Vương mất đi âm trầm, giận tím mặt, hạ lệnh: Cho dù đem hang chuột của thành Thiết Vân cũng lật lên, cũng phải tìm ra Đỗ thần y!

Toàn bộ quan viên thành Thiết Vân giận tím mặt, tự phát tổ chức gia đinh thị vệ tham dự điều tra!

Thiết Long Thành tại tiền tuyến cũng giận tím mặt, hạ lệnh quân bộ, toàn lực điều tra!

Trong lúc nhất thời, thành Thiết Vân bị chấn động giống như trời sập đất nứt vậy.

Vừa mới bao vây tiễu trừ vương tọa thương vong quy mô lớn, hiện tại thành Thiết Vân đúng là họa vô đơn chí, náo loạn đến bước khó có thể hình dung…

Trong số này, người điên cuồng nhất chính là Sở Diêm Vương, Sở Ngự Tòa.

Trong sự động viên Bổ Thiên Các, ánh mắt của Sở Diêm Vương dưới mặt nạ trở thành màu đỏ, hung hăng nhìn chằm chằm hơn hai trăm thuộc hạ phía dưới, nghiến răng nói từng chữ từng chữ một: "Đỗ Thế Tình Đỗ tiên sinh, chính là một thần y, lại càng có ân với bổn tọa".

"Lần này, ta mặc kệ là ai bắt đi Đỗ tiên sinh, tóm lại, ta nhất định phải làm cho hắn trả một cái giá không thể thừa nhận! Ta muốn làm cho tặc nhân to gan lớn mật này biết, có một số việc, là không thể làm! Có một số người, là không thể chọc!"

"Hiện tại, hiềm nghi lớn nhất chính là dư nghiệt của Kim Mã Kỵ Sĩ đường trong thành! Đám khốn kiếp này, chắc là chó cùng rứt giậu, mới làm ra chuyện người người oán hận như vậy".

"Hiện tại, ta hạ lệnh!".

"Thành Tử Ngang!" Sở Ngự Tòa một tiếng bạo rống chấn động toàn bộ Bổ Thiên Các, trên nóc đều tuôn rơi xuống bụi đất.

"Có thuộc hạ!" Thành đường chủ vết thương còn chưa lành bước lên một bước.

"Ta ra lệnh!" Sở Diêm Vương ánh mắt điên cuồng lóe ra sự tức giận cùng sát khí không thể che dấu, làm cho toàn bộ mọi người thấy đều giật mình rùng mình vài cái: "Liệt Huyết đường đình chỉ mọi việc, mọi người đều xuất động! Nếu là tìm không thấy Đỗ tiên sinh… Thành Tử Ngang! Chính ngươi suy nghĩ cái hậu quả này!"

"Vâng!" Trên khuôn mặt gầy gò của Thành Tử Ngang toát ra mồ hôi lạnh bằng hạt đậu.

"Trần Vũ Đồng!" Sở Ngự Tòa lại là một tiếng bạo rống, toàn bộ đại điện cũng rung lên ba lần.

"Có thuộc hạ!" Trần Vũ Đồng nơm nớp lo sợ đi ra.

"Ta hạ lệnh! Thiên Cơ Đường tạm thời ngừng mọi việc, huy động toàn bộ lực lượng. Toàn bộ mạng lưới tình báo cũng xuất động hết! Toàn bộ quan hệ, toàn bộ lợi dụng, toàn bộ cái gì có thì dùng cái đó! Toàn bộ dùng…" Sở Diêm Vương kích động vỗ bàn: "Ngươi đã hiểu chưa?"

"Ta…" Trần Vũ Đồng đã muốn hôn mê, đại đường chủ thật sự rất muốn hỏi một câu: Ngự Tòa, toàn bộ cái gì… rốt cuộc là… cái gì?

Nhưng Trần đường chủ thật sự không có lá gan này, hai chân nghiêmlaij, thân người thẳng đứng, khí thế hừng hực nói: "Ngự Tòa! Thuộc hạ hoàn toàn rõ ràng!"

"Tốt! Nếu như làm không xong, chính ngươi tự suy nghĩ hậu quả" Sở Ngự Tòa tay phải chỉ: "Lập tức hành động!"

"Rõ!" Trần Vũ Đồng sắc mặt kiên định, bước chân cũng kiên định đi ra khỏi cửa, trong lòng nghĩ đợi lát nữa cơn thịnh nộ trong lòng Ngự Tòa nguôi xuống, ta còn phải đi vào một lần, hỏi một chút, rốt cuộc cái gì là cái gì…

Bằng không, ta đã là nói rõ ràng… một khi không thành, vậy lão tử có thể thật sự là… cái gì đó…

"Truyền lệnh của ta!" Trong đại điện lại truyền ra tiếng quát như lôi đình của Sở Diêm Vương: "Tất cả các nhân viên của Kinh thành hộ vệ xử, kinh thành thủ bị xử, kinh thành thủ vệ xử, kinh thành trị an nha môn, kinh thành đô quản nha môn, kinh thành Hình bộ; Toàn bộ kinh thành đều xuất động cho lão tử! Cho lũ khốn này biến thành con rệp, cũng đào ra cho lão tử, bầm thây vạn đoạn!"

Sát khí này… khí thế này…

Trần Vũ Đồng lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh ra ngoài: Tốt nhất là tránh đi trước đã…

Thiết Bổ Thiên đang đi tới Bổ Thiên các.

Trực giác của Thiết Bổ Thiên nhận thấy, chuyện này có liên quan tới Sở Dương. Nhưng lại nói không ra là cái cảm giác gì…

Vừa tới ngoài cửa Bổ Thiên Các, vừa lúc nhìn thấy một đám người kinh sợ lau mồ hôi, từ bên trong nối đuôi nhau đi ra, mỗi người đều sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi.

"Có chuyện gì vậy?" Thái tử gia hỏi.

Lời còn chưa dứt thì liền nghe thấy âm thanh rầm rầm bên trong, vù một tiếng, một chiếc bàn rách nát bay ra, rơi xuống sân, tan tành.

Lập tức, chợt nghe thấy âm thanh nổi giận quát lên: "Vô liêm sỉ! Khốn kiếp! Thật đúng là chuyện cười cho thiên hạ. Phía trước Hoàng thành, thần y bị cướp! Một đám đều ăn cái gì? Quốc gia bổng lộc nuôi các ngươi một đám trắng béo, con mẹ nó liền chỉ nhận tiền mặc kệ mọi chuyện sao?! Cái Thiết Vân này, phải thanh lý cho tốt! Phải nghiêm túc chỉnh đốn!"

Mọi người chỉnh tề hoảng sợ!

Vẫn còn muốn thanh trừ chỉnh đốn sao? Ngươi đều muốn giết sạch cả rồi…

"Chuyện này xem ra Bổ Thiên Các, nhất định phải thanh trừ chỉnh đốn. một đám không cần! Bóp chết!" Thanh âm nổi giận của Sở Ngự Tòa không ngừng vang ra, cùng với đó là những âm thanh rầm rầm.

Mọi người run rẩy, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài…

Chỉnh đốn quan trường, không tính là nghiêm trọng thì phải giam vào đại lao, nhưng chỉnh đốn Bổ Thiên Các… lại chỉ có một con đường chết! Mau đi làm việc thôi…

"Cái thứ gì vậy! Con mẹ nó chứ!" Sở Diêm Vương vẫn còn mắng lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thiết Bổ Thiên bình tĩnh nghe xong một hồi, rốt cuộc đi vào.

"Ngự Tòa đại nhân; tạm thời bớt giận!"

"Thúi lắm! Ra chuyện bực này ta như thế nào bớt giận?! Tức chết người ngươi có biết hay không… A, Thái tử điện hạ?" Sở Ngự Tòa nổi giận rống lên một nửa, mới phát hiện đối tượng mình rống lại có thể là Thái tử đương triều, trong lúc nhất thời không khỏi xấu hổ nghẹn lời.

Thiết Bổ Thiên lẳng lặng đứng nhìn Sở Dương thật lâu, thật lâu sau, mới chậm rãi nói: "Ngự Tòa, ngươi đối với chuyện Đỗ thần y mất tích thấy thế nào?"

"Ta thực tức giận!" SỞ Dương nói: "Ở nơi quan trọng nhất của thành Thiết Vân xảy ra chuyện như vậy, quả thực làm cho người ta nghe mà sợ hãi" Sở Dương khẩu khí trầm trọng.

"Ừm, Đỗ tiên sinh nếu như không thể tìm được, chỉ sợ bệnh tình của Phụ hoàng ta cũng không còn hy vọng" Thiết Bổ Thiên thanh âm cực lực khống chế kích động, nhưng trong đó bi thống vô lực cũng là rõ ràng.

Sở Dương thở dài một tiếng, cúi đầu rồi lập tức ngẩng lên, hai mắt nhìn thẳng vào Thiết Bổ Thiên: "Đỗ tiên sinh mất tích, ta vô cùng tức giận. Nhưng nếu như nói đến bệnh tình của Hoàng thượng, xin Thái tử lượng thứ, ta có cái nhìn hoàn toàn khác".

Thiết Bổ Thiên trầm mặc, cũng không hề chớp mắt nhìn thẳng vào mắt Sở Dương nói: "Cái nhìn thế nào?"

"Mấy ngày này, Đỗ tiên sinh đã tới đây, ta cũng từng nói chuyện qua với ông ấy về bệnh tình của Hoàng thượng" Sở Dương thở dài: "Đỗ tiên sinh từng nói qua, bệnh tình Hoàng thượng hiện tại, thật sự là đã muốn đến bước dầu hết đèn tắt. Mỗi một hơi thở của người đều như bị tra tấn! Mà Đỗ tiên sinh chữa trị cho Hoàng thượng cơ bản đã không còn là chữa trị nữa rồi, mà là đang cố gắng hết sức kích thích cảm giác đau đớn của Hoàng thượng, để sự đau đớn này duy trì hơi thở của người không đứt, thần trí thanh tỉnh…"

Sở Dương thản nhiên nói: "Đỗ tiên sinh từng nói, lúc Hoàng thượng thần trí tỉnh táo đã từng không ít lần cầu xin Đỗ tiên sinh đừng trị liệu cho người nữa; Mà là làm cho người nhanh chết đi! Đến loại tình trạng này, sống thêm nữa, giống như là tra tấn lớn nhất trên thế gian! Loại thời điểm này, nếu là vì hiếu tâm, mà gắng giữ lại sinh mệnh của người, đã không phải là hiếu, mà là làm cho người muốn sống không được, muốn chết không xong!"

"Đừng nói nữa!" Thiết Bổ Thiên đột nhiên nhắm hai mắt lại, bén nhọn hét lớn một tiếng.

Lồng ngực hắn phập phồng, thật lâu sau, hai dòng nước mắt trong suốt từ hai khóe mắt hắn chảy ra, lướt qua hai má rơi xuống đất, nhưng hắn cũng không lau đi.

"Ngươi nói những lời này, ta làm sao không biết? Mỗi lần chứng kiến Phụ hoàng thống khổ giãy dụa, trong lòng ta bộ dễ chịu lắm sao?" Thiết Bổ Thiên lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta lại không biết hiện tại Phụ hoàng sống không bằng chết? Chẳng lẽ ta không biết người đang khát vọng lập tức có thể kết thúc tính mạng của mình?"

"Phụ hoàng vốn là anh hùng cái thế! Nhưng hiện giờ ngay cả lực lượng tự tay chấm dứt sinh mệnh của mình cũng không thể! Cái này đối với một vị anh hùng mà nói, lại là loại đáng buồn cỡ nào?" Thiết Bổ Thiên hung hăng lau nước mắt, đột nhiên nói lớn: "Nhưng các ngươi có nghĩ tới ta hay không?!"

"Ta phải làm sao? Mặc dù ta thân làm Thái tử nhưng cũng là đưa mắt không quen! Ta trước làm con của người, sau là thái tử của đất nước. Phụ hoàng vẫn còn hơi thở, vậy thì ta vẫn còn có phụ thân! Ta sẽ không phải là cô nhi!" Thiết Bổ Thiên nức nở nói: "Sao ta không biết, Phụ hoàng sống thêm một ngày chính là thêm một ngày đau khổ chứ? Nhưng ta thủy chung vãn ảo tưởng, hy vọng. Chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ có cơ hội. Hoặc là… kì tích nhất định sẽ xuất hiện… hoặc là Đỗ tiên sinh nghĩ ra cách gì đó… hoặc là đột nhiên có người phát hiện ra thiên tài địa bảo gì đó, có thể giúp Phụ hoàng một đêm phục hồi trở lại…"