TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 168: "Cứng rắn" chiến đấu

Theo lẽ thường, những cạm bẫy ác độc này chí ít cũng khiến cho bọn họ mất hai người, còn những người khác cũng sẽ bị thương tích đầy mình, nhưng hiện tại quả thật là một người cũng không bị trầy da nữa. Không thể không nói, sau khi trúng xuân dược, tuy người sẽ cảm thấy bức rức khó chịu nhưng độ nhanh nhạy của bản thân cũng được đề cao rất nhiều.

Hiện tại, bọn họ vẫn chưa đến giai đoạn "cậu nhỏ" sưng phồng đến nỗi nứt ra, nhưng xuân dược ngược lại góp phần tăng lên lực chiến đấu của bọn họ, dẫn đến việc bọn họ có thể an toàn vượt qua những cạm bẫy mà ngày thường không thể động tới.

Ngay tại đây, câu nói "Một người khỏe, hai người vui" đã được chứng minh cụ thể. Đích xác là khỏe đến kinh người, tuy nhiên không phải bọn họ chủ động uống mà là bị hít phải.

Sơ hở này là đến cả tên Sở Diêm Vương dụng tâm cố gắng thêm món xuân dược vào trong kế hoạch quả thật là có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Nếu Sở Diêm Vương ở đây thì chỉ sợ hắn cũng phải trợn ngược mắt thốt lên: "Cmn, cái thế giới này đúng là bựa quá! Mười một thằng đực rựa chiến đấu bằng cả ba chân, kỳ diệu nha! Đây mới đúng cái gọi là chiến đấu bằng toàn thân chứ!"

Quả là vậy, mười một tên cao thủ đang "giương cao nòng pháo", vượt qua trùng trùng nguy cơ với gương mặt đỏ rực, tinh thần phấn chấn đến mức lông tóc dựng ngược, miệng thì hò hét liên tục: "Xông lên! Mục tiêu là nhà tù giam Đường Tâm Thánh!"

"Ầm!"

Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ cầm đầu tung ra một chưởng cực mạnh, đánh bay một tấm thép gắn đầy đinh độc. Cuối cùng cũng đến được nhà tù rồi! Nơi đó có một người co rúc trong một góc đang cố gắng ngóc đầu nhìn về phía này.

Hai gã Bảo Mã Kỵ Sĩ thấy thế không khỏi vui mừng cực độ.

Gương mặt người này giống y như trên bức họa Đường Tâm Thánh do Đệ Ngũ Khinh Nhu vẽ.

"Số Một! Tướng gia phái chúng tôi tới cứu ông đây!"

Đường Tâm Thánh nghe vậy thì liền vô cùng kích động, miệng y há to nhưng lại không thể thốt ra âm thanh, thân thể y cố giãy dụa nhưng dường như đã không đứng lên nổi rồi. Có lẽ y đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, có muốn cử động mạnh cũng không được nữa.

Quả nhiên Số Một đã phải nếm trải vô số cực hình!

Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ liền nhanh chóng quyết định, vung kiếm chém mạnh vào khóa sắt khiến nó vỡ thành nhiều mảnh, hắn tung cước đá văng ra rồi lao tới vung kiếm liên tục chém nát tất cả xiềng xích quanh người Đường Tâm Thánh, rồi ngồi xổm xuống vác Đường Tâm Thánh lên vai, quát lớn: "Thành công rồi, đi thôi!"

mười một người hưng phấn lao ra từ trong màn sương mờ đục.

Trong lòng bọn họ ai cũng chẳng hề vui mừng khi cứu được Số Một mà tất cả đang lo lắng rằng không biết kỹ viện gần nhất trong Thiết Vân Thành ở đâu!

Phía dưới sắp nổ tung rồi! (Bị nổ tiểu JJ mà chết!)

Bỗng từ xung quanh, đám cao thủ ở Bổ Thiên Các cùng những cao thủ từ phủ Thái Tử đồng loạt xông ra từ bốn phương tám hướng, nhào đến bọn họ thi nhau tay đấm chân đá.

Vừa xuất hiện thì cả đám đều phát ra từng tràng cười nhạo.

Đám người kia đều mặc trang phục dạ hành bó sát người, giờ đây phía dưới cả bọn đều đã dựng lên một túp liều to tướng bằng vải rồi! (Kiểu này là sắp xổ lồng rồi - DG)

"Này, Vương lão đại, ông nhìn xem, bọn chúng đang khoe hàng sao? Thế nào phía dưới lại căng phồng lên như thế nhỉ?" Có người vừa đánh nhau vừa liến thoắng, cố tình trêu chọc: "Cmn, sao của bọn chúng lớn như vậy nhỉ, không khéo phải đến nửa cân đó nha!"

Dĩ nhiên bọn họ đã dùng giải dược nên không sợ gì cả.

"Đúng vậy, đúng vậy, có vẻ bọn chúng đang rất khó chịu!" Có người lại nói chen vào: "Nhưng vì sao lại khó chịu nhỉ?"

"Nhảm nhí, Ngự Tọa dùng hai mươi cân xuân dược cơ mà, bọn hắn lại không nỡ lãng phí nên đã dùng cả! Nếu là ngươi, ngươi có khó chịu không? Trong khi nơi này lại không có cả heo nái, bọn họ không khó chịu mới lạ đó! Quả thật giờ ta mới biết xuân dược cũng có thể tính theo cân á!"

Tuy võ công của đại đa số bọn họ không bằng những kẻ bịt mặt, hầu như ai cũng đã thương tích đầy mình nhưng bọn họ vẫn không ngừng châm chọc.

"Kỳ thật bọn họ có thể vừa giải quyết vừa xông ra mà, việc gì phải khó chịu như vậy chứ nhỉ?" Một người vừa bị đánh phun huyết nói, chính vì những lời nói này mà đối thủ của y phân tâm, chậm lại tiết tấu: "Có thể vừa giải quyết vừa xông ra ngoài sao? Làm như thế nào vậy?"

"Làm sao giải quyết được chứ, đây là xuân dược đó!" Một thanh âm khác vang lên: "Không có hai người sao có thể giải quyết được?"

"Cái này đơn giản lắm!" Gã kia tiếp tục nói: "Chỉ cần bọn họ cởi quần, mà không, chỉ cần dùng nguyên khí đánh thủng một lỗ thôi là được rồi, sau đó gã đầu tiên hi sinh bản thân là những kẻ đằng sau sẽ không khó chịu nữa!"

"Vì sao?"

"Ngươi nghĩ xem, chỉ cần gã đầu tiên chổng mông lên là người đằng sau có chỗ giải quyết rồi! Sau đó một người nối tiếp một người như chơi trò rồng rắn lên mây ấy! Bọn họ lại là cao thủ, chỉ cần một lúc là có thể ra, hơn nữa bọn họ còn thừa hai tay cầm đao kiếm chiến đấu với chúng ta nữa nha!"

Miệng gã này thật sự bẩn đến không chịu nổi, tuy bị đánh phun huyết nhưng vẫn cười sằng sặc: "Đoạn đường này cũng không dài, chỉ cần chạy nhanh một chút liền ra được rồi! Khặc khặc, võ công cao cường đúng là làm được nhiều việc nha! Các ngươi thấy không, đấy mới gọi là đồng tâm hiệp lực đó!"

Lời nói của gã lập tức dấy lên một tràng cười hô hố: "Không tệ, không tệ! Ha ha, một người nối tiếp một người, quả thật là thơ mộng đó! Có khi sau này bọn họ khi ăn xương hút tủy lại nhớ đến cảnh đó, đâm ra nghiện nhau cũng nên! Há há há!"

"Có lẽ giờ chúng ta không cần phải đánh với bọn họ! Chỉ cần bọn họ lên đỉnh rồi chúng ta lại lao tới, khi đó hồn vía bọn họ đang còn trên mây, thì mặc sức chúng ta xử lý nha! Ối, ta lại bị thương rồi! Cmn, ỷ hàng to là giỏi hả?" (Đẹp trai, khoai to, không lo chết đói!)

Lời nói của tên này khiến cả đám cao thủ Kim Mã Kỵ Sĩ Đường phẫn nộ, tất cả đều nhằm hắn tấn công, càng ngày hắn càng thê thảm, đến lúc cảm thấy khó giữ được tính mạng nữa, hắn còn cười quỷ dị: "Bằng hữu, đề nghị của ta không tệ đâu, các ngươi cứ thử xem nhá!"

"Thử cái thằng bố mày!" Lời hắn còn chưa dứt thì một cao thủ Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đâm một kiếm vào ngực, vậy mà hắn vẫn còn kịp cười ha ha hai tiếng rồi mới chịu đoạn khí.

Những cao thủ mà Sở Dương mai phục ở đây tuy nhiều nhưng chất lượng không thể so được với Kim Mã Kỵ Sĩ được. Sau một hồi đại chiến, mười một cao thủ bên kia đã tới được cửa ra mà chỉ có một nửa bị thương.

Thời điểm bọn hắn sắp được hội họp được với những tên bên ngoài cũng chính là lúc xuân dược phát huy hiệu quả lớn nhất, mắt cả đám đều vằn lên tia máu, miệng thở hồng hộc.

Quả thật không gì có thể lột tả hết được tình huống thảm hại hiện tại của bọn chúng.

Tên cửu phẩm Võ Tôn cùng với mấy tên thủ hạ đang chặn phía ngoài đang phải chật vật đối mặt với những đợt tấn công triền miên của đám binh sĩ, đã sắp không chống đỡ được nữa. Bỗng nhiên bọn hắn thấy đồng bọn đi ra, tất cả không nén được vui mừng quát lớns: "Nhanh! Ta đỡ không nổi rồi!"

Bỗng nhiên âm thanh lại hóa thành sự ngạc nhiên vô cùng: "Cái gì thế này, các ngươi bị sao thế?"

"Mụ nội nó! Bên trong đầy cả xuân dược!" Gã Võ Tôn Bảo Mã Kỵ Sĩ đang cõng Đường Tâm Thánh phẫn nộ rống lên. Gương mặt tức giận đến mức biến dạng: "Bọn tôi đều trúng chiêu cả rồi!"

"Phẹt!" Một gã Bảo Mã Kỵ Sĩ bên ngoài không nhịn được phun ra một bãi nước miếng mắng: "Mẹ nó! Cái này thật là...!" Nhìn những gương mặt của đồng bọn đều đã đỏ bừng, hắn biết sự tình đã không thể trễ hơn được nữa rồi!

Thấy một tên đang nhìn cái mông của mình say đắm, gã không khỏi run bắn người, không nhịn được thầm than: "Tên Sở Diêm Vương chết tiệt, hắn dùng bao nhiêu xuân dược đây?"

"Lao ra! Giết!" Biết sự tình đã không thể chậm thêm, ba tên Bảo Mã Kỵ Sĩ đồng thời ra lệnh mở đường máu.

Đúng vào lúc này, gã Bảo Mã Kỵ Sĩ đang vác Đường Tâm Thánh đột nhiên phát hiện sau lưng có điểm khác thường, không nhịn được quay đầu về phía sau. Hắn chợt thấy Đường Tâm Thánh trên lưng đang nở một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó phía dưới liền cảm thấy đau đớn.

"Á…!!!" Hai tên Bảo Mã Kỵ Sĩ kêu thảm thiết.

Rõ ràng hai tay của gã này túm lấy vật thể giữa háng hai tên Bảo Mã Kỵ Sĩ rồi vặn mạnh.

Lần xuất thủ này hoàn toàn bất ngờ, hai tên Bảo Mã Kỵ Sĩ hoàn toàn không kịp phản ứng, đồng thời cũng không thể tưởng tượng được Số Một hấp hối trên lưng lại có thể ra tay. Hơn nữa tốc độ không hề chậm hơn những cao thủ cửu phẩm Võ Tôn như bọn họ.

Ngoài ra hắn có nằm mơ cũng không nghĩ được vị trí đó lại bị công kích.

Chỗ đó vốn là địa phương yếu ớt nhất, tuy lúc này đang cứng rắn vô đối nhưng dù sao cũng không thể phòng ngừa được cao thủ toàn lực tập kích.

Lập tức trường thương liền quằn tà là vằn, nếu có người hiện đại nào thấy được nhất định sẽ bật thốt lên: "Oa, dài quá! Không khác gì một bó thép nha!"

Tiếc rằng thế giới này cũng có thép bó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Minh họa:

Gương mặt hai gã Bảo Mã Kỵ Sĩ lập tức biến dạng đến mức khó tin, hai mắt lồi ra, thân thể cong lại như con tôm, người thì giãy lên đành đạch.

"Oành…oành", Số Một nhanh chóng tung ra hai chưởng cực mạnh vào đầu hai gã, cả hai không kịp nói tiếng nào, ngã vật ra, thất khiếu đầm đìa máu tươi.

Sau đó gã Số Một này mạnh mẽ lướt tới, thân pháp như điện, tay đấm chân đá. Tất cả đều nhằm về phía "ngã ba đường tình" của những cao thủ Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đang chật vật khó chịu.

Do quá bất ngờ nên có tới bảy người bị trúng chiêu, phía dưới bị đập mạnh. Lập tức cả đám đều giữ chặt chỗ đó, cuộn mình gào lên đau đớn.

"Trúng kế rồi! Tên này không phải là Số Một! Đây mới là cạm bẫy nguy hiểm nhất!" Tên Bảo Mã Kỵ Sĩ còn lại lúc này mới kịp phản ứng, gào to: "Khốn kiếp! Ông băm thây mày!"