TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 57: Tới Thiến Vân

Nhìn theo ánh mắt Sở Dương, đại hán che mặt một mực vẫn ở bên cạnh hắn cười lên khoái chí... bắt đầu đắc ý nói: "Những... huynh đệ này của ta không tệ chứ?"

Ở trong đội ngũ này bởi vì thân phận đặc thù của hắn mà đến cả Cao lão đầu cùng Đỗ Thế Tình đối với hắn cũng không dám có chút vô lễ nào, duy chỉ có Sở Dương là đối với hắn không chút khách khí.

Nhưng hắn biết rất rõ mình tốt nhất là nên bám theo bên cạnh Sở Dương mới lành... nên dù một đường cùng Sở Dương nói chuyện qua lại tuy có thời điểm bị Sở Dương chọc tới giận sôi lên nhưng cũng tuyệt đối không tách tới gần người khác trong đoàn.

Hắn tinh tường biết rằng Sở Dương mặc dù đối với mình không khách khí nhưng trong cả đoàn thì lại là người duy nhất không muốn mình chết. Về phần mấy người còn lại kia thì tuy rất khách khí với mình nhưng cả một đám đều cực kỳ muốn làm thịt mình đấy.

Vạn nhất khi bọn hắn tới được nơi an toàn rồi chọc cho mình một đao... vậy cũng tuyệt đối chẳng phải là chuyện không thể nào!

Nhưng duy có Sở Dương là sẽ không làm vậy!

"Tinh binh!" Sở Dương đưa ánh mắt liếc qua phía đám người ngựa tựa dòng nước lũ đen kịt đang đi bên kia trầm giọng nói.

"Tất nhiên là tinh binh rồi!" Đại hán đắc ý khoe khoang: "Bằng không sao có thể trấn thủ Dương... Ách, chịt mẹ mày! Dám bẫy bố mày nói hớ hả?"

Sở Dương im lặng đảo trong mắt trợn trắng như ốc nhồi, vô cùng oan ức thanh minh: "Ngươi cảm thấy ta bỉ ổi như vậy sao? Không có việc gì làm đi gài ngươi nói hớ làm gì?!" Hắn xoay xoay cổ khinh thường nói: "Muốn biết cái gì từ ngươi, một bao xuân dược thì cái gì mà chả biết."

Đại hán bỗng rùng mình một cái, trợn mắt hốc mồm nhìn cái thằng thiếu niên trước mặt giống như đang nhìn cầm thú, phi thường sáng suốt không nói gì thêm. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới Sở Dương hôm trước đã từng nói qua:

"Bố mày đem mày lột sạch rồi quẳng vào giữa đàn ngựa, sau đó cho tất cả đám chiến mã ăn no nê xuân dược!"

Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên sởn hết cả gai ốc. Nếu quả thật bị như vậy, vậy chính mình quả thật có khả năng chịu khuất phục đi...

Sáng nay, đoàn người rốt cục chứng kiến một tòa thanh to lớn phía trước.

Đám Đỗ Thế Tình cùng Cao lão đầu đồng thời thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.

Đến đây tức là đã đi vào nội địa Thiết Vân quốc rồi, dân cư bắt đầu đông đúc, quan phủ nha lại cũng là liên tiếp nơi này tới nơi khác, trên cơ bản đến được đây thì đã không có tí khả năng nào bị ám sát nữa!

Bởi vì một khi Đỗ Thế Tình bị ám sát ở loại địa phương này, Thiết Bổ Thiên hẳn nhiên là sẽ vô cùng điên tiết! Quan viên chỗ đó cũng chỉ sợ sẽ không yên lành nổi. Cho nên, cả đám đều sẽ đem Đỗ Thế Tình săn sóc như cha mẹ ấy chứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Quả nhiên, nơi cửa thành tinh kỳ phấp phới, một đội nhân mã ra khỏi thành tiến tới. Hiển nhiên là đến nghênh đón Đỗ Thế Tình rồi!

Hơn một trăm người vẫn đi bên cạnh đồng thời quay đầu lại nhìn đoàn người, Cao lão đầu cũng bỗng nhiên quay qua, sát khí lộ ra trong mắt! Nếu ở đây mà giết vị đại hán này thì chỉ sợ hơn một trăm người kia của đối phương cũng không có bất kỳ biện pháp nào để liều với bọn họ nữa rồi!

Không khí giữa đôi bên bỗng trở nên khẩn trương một cách quỷ dị.

"Nên thả ta...", rõ ràng đại hán kia cũng phát hiện Cao lão đầu bọn người không có ý tốt... một câu này còn chưa nói hết thì chỉ thấy tay Sở Dương run lên giải trừ cấm chế trên người hắn, sau đó vung mạnh tay... thân thể hơn hai trăm cân của gã đại hán này vèo một cái đã mãnh liệt bay ra ngoài.

Cao lão đầu chậm một bước, không khỏi trừng mắt Sở Dương cả giận gầm lên: "Ngươi!"

Chợt vù một tiếng, thân thể đại hán đã bay ra xa bảy tám trượng, hắn hô lên một tiếng thì một con ngựa cấp tốc vọt tới, võ sĩ trên ngựa khẽ vươn tay đã túm được đại hán này... liền đó trong khi con ngựa đang chạy như điên mà thân hình đại hán nọ chỉ vắt hai chân một cái đã an an ổn ổn ngồi vững chãi trên lưng ngựa.

Hơn 100 tên hắc y nhân bịt mặt đồng thời hoan hô vang dậy, đột nhiên đại hán này ra lệnh một tiếng, hơn một trăm người đồng thời ghìm ngựa khựng lại, sau đó đánh một vòng tròn qua mặt đám người Đỗ Thế Tình, sau từng chiếc khăn bịt mặt là những cặp con ngươi dày đặc sát cơ, xem qua khắp cả người đều phát lạnh.

Cả đội kỵ sĩ đánh một vòng trầm trọng xong thì gã đại hán nọ cười dài một tiếng, kêu lên: "Thằng nhóc khốn khiếp kia, chúng ta sẽ còn gặp mặt đấy! Đợi tới lần sau bố mày sẽ lột sạch mày rồi ném vào giữa đàn ngựa ăn xuân dược đó!" Hắn hò hét dương dương đắc ý, tựa hồ đối với việc mình bị bắt làm con tin không cho là nhục mà lại còn cho rằng rất quang vinh nữa.

Sở Dương không khỏi có chút ngạc nhiên, đối với độ dày da mặt của thằng này cảm thấy cực kỳ mặc cảm.

"Đi!"

Nói xong, đôi mắt nheo nheo lại liếc liếc một cách khiêu khích về phía đám người Cao lão đầu, vung tay lên, quay đầu hai chân thúc ngựa dẫn đầu phi như bay đi. Đám kỵ sĩ sau lưng cũng cực kỳ có kỷ luật chăm chú bám sát, rầm rập tạo thành một cơn hồng thủy đen nhánh trên đường lớn!

Đoàn kỵ sĩ cuồn cuộn phóng ngựa phi như bay dần khuất xa phía chân trời, chỉ bỏ lại một đám bụi vàng cuồn cuộn bốc lên như một con rồng giận dữ rạch trời vút lên cao. Nơi xa còn liên tiếp vọng lại tiếng cười sang sảng phóng khoáng của gã đại hán nọ: "Con mẹ nó chứ, các con đã chuẩn bị thật tốt rượu ngon cho bố chưa thế? Bố mày mấy bữa nay xem như bị thằng kia ngược đãi hung ác rồi... Mấy ngày liền không dám gỡ khăn bịt, mẹ nó chứ da mặt cũng sắp trắng nhởn ra giống đám công tử bột rồi..."

Một hồi cười rộ dậy lên, tiếp sau đó là từng tràng tiếng huýt sáo, hò hét hoặc cười khanh khách liên tiếp không ngừng vang lên, cực kỳ hỗn loạn. Hiển nhiên, đám người này từ trên xuống dưới cũng không coi lần bị bắt này là sỉ nhục gì. Mà đối với việc không có ám sát thành công Đỗ Thế Tình cũng không để trong lòng mấy.

Tựa hồ chỉ cần gã đại hán kia có thể an toàn trở về đã là chuyện may mắn nhất trong cả thiên hạ rồi thì phải! Nhiệm vụ hoàn thành hay không thành... cũng chẳng cần để ý cho mệt bụng.

"Vì sao để cho hắn chạy?" Cao lão đầu ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào Sở Dương.

"Không giữ chữ tín sao dám hành tẩu giang hồ!" Sở Dương lạnh lùng nhìn trả, không chút nhượng bộ nói: "Nói cho cùng, là Đỗ tiên sinh đối với ta có ân nên ta vì hộ tống Đỗ tiên sinh mà đến, cùng các ngươi không có bất cứ quan hệ nào!"

Sở Dương trầm ngâm như cân nhắc cái gì đó một lúc rồi khinh thường nói: "Nếu các ngươi có thể liều lĩnh ra tay giết hắn ngay khi ta vừa bắt được thì ta cũng sẽ không có gì để nói, thậm chí còn có thể khen các ngươi một câu nghĩa khí sâu nặng. Cùng lắm thì mọi người cùng nhau chạy trốn tới đâu hay tới đó mà thôi. Nhưng các ngươi cho tới giờ này biết mình an toàn mới muốn giết người trả hận, ha ha ha... Cao lão, cái tên Liệt Hỏa Đao tông kia của ngài không phải đến từ những hành động kiểu đó chứ?"

Bị hắn nói như vậy, bốn gã kỵ sĩ còn lại lập tức mặt đỏ tía tai, ấp úng không thể nói nên lời.

Cao lão đầu chậm rãi gật gật đầu, nói: "Tốt! Tốt! Tốt!"... Liên tục ba chữ tốt... Trong mắt vẻ tàn khốc càng ngày càng đậm.

Sở Dương hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Sao đây? Muốn qua sông đoạn cầu? Muốn ra tay với ân nhân cứu mạng sao?" Hắn hiện tại chỉ quan tâm tới mục đích cuối cùng của mình, còn đám người này nghĩ như thế nào thì Sở Dương cũng không thèm để ý.

Cao Vị Thành kinh ngạc, rốt cục sau một hồi nhìn hắn chòng chọc thì cũng xoay người đi chỗ khác.

Phía sau, Đỗ Thế Tình thở dài nói: "Cao lão, chuyện này Sở Dương làm cũng không có sai. Nam tử hán đại trượng phu, nên nói lời giữ lời mới phải."

Cao lão đầu đang đi ra xa, thân hình gù gù bỗng dừng thoáng một lúc, quay đầu lại nói: "Vâng, đại nhân dạy rất phải."

Sở Dương lập tức cực kỳ kinh ngạc!

Đây là lần đầu hắn thấy Cao lão đầu nói chuyện cùng Đỗ Thế Tình, thật không có ngờ Cao lão đầu lại cung kính với Đỗ Thế Tình đến vậy, loại thái độ này quả thực đã đến mức độ như giữa nô bộc với chủ nhân rồi.

Lấy Cao lão đầu lừng danh 'Liệt Hỏa Đao tông', việc này cũng quá không tầm thường một chút.

Trên mặt Sở Dương giả vờ trưng ra một bộ dáng tức giận bất bình, nhưng trong lòng thì đang không ngừng mà tự hỏi... Chẳng lẽ, cái này Đỗ Thế Tình... còn có chỗ đặc biệt gì sao?

Lại qua hai ngày nữa thì cuối cùng cũng đã tới Thiết Vân thành. Mấy cái châu huyện ven đường đoàn người Đỗ Thế Tình đi qua đều vô cùng nhiệt liệt tiếp đãi bọn họ.

Nhưng thái độ đám người Cao lão đầu đối với Sở Dương cũng ngày một lạnh lùng, về sau thì còn bắt đầu có chút chán ghét. Thời gian này Sở Dương lầm lũi cứ như một con sói bị cả bầy ruồng bỏ vậy.

Chuyện này thì Sở Dương cũng chẳng để ý gì mấy, hằng ngày hắn chỉ chăm chú cùng Đỗ Thế Tình thảo luận một số vấn đề về y học. Chuyện này không ngờ cũng làm hắn cảm thấy khá hứng thú. Sở Dương ngộ tính cực cao, hơn nữa có nhiều chỗ hắn còn đưa ra một số ý kiến mới mẻ tinh tế nên cũng khiến Đỗ Thế Tình có cảm giác hết sức thích thú. Bởi vậy hai người một đường đàm luận, không ngờ không hề cảm thấy nhàm chán.

Sở Dương cũng hết sức tận dụng cơ hội này để bù lại kiến thức về y học mà kiếp trước hắn thiếu hụt thầy giỏi chỉ dẫn. Dù bất kể là chinh chiến sa trường hay còn là lưu lạc giang hồ rộng lớn thì những tri thức chữa bệnh cứu người này đều cực kỳ hữu dụng rồi!

Hành trình của Đỗ Thế Tình cũng căn bản là một ngày ba báo cáo, dày đặc đưa về Thiết Vân thành. Nghe nói Thiết Vân thái tử Thiết Bổ Thiên còn muốn đích thân nghênh đón Đỗ Thế Tình vào thành. Lễ ngộ như vậy đã không thể nói là không long trọng nữa rồi!

Khoảng cách Thiết Vân thành còn có ba mươi dặm đường!

Trên đầu thành Thiết Vân thành tinh kỳ phấp phới, bỗng từ cửa thành xông ra một đội binh lính ăn mặc chỉnh tề từ cửa thành chia làm hai nhóm nghiêm chỉnh đứng hai bên, một mực kéo dài ra khoảng chừng năm sáu dặm đường. Sau đó ngay chính giữa vòm cổng lao ra một đội kỵ sĩ, rầm rập phóng ngựa chạy như điên trên đường lớn giữa hai hàng lính vừa rồi. Mãi tới hơn mười dặm thì đoàn kỵ sĩ này mới dừng lại.

Đội ngũ tách ra một chỗ trống, một thiếu niên áo choàng trắng phau thình lình xuất hiện. Một thân y phục trắng phau, áo bào tinh khôi như tuyết, cưỡi một con ngựa trắng không có một sợ lông tạp màu... tựa như trước cửa thành bỗng nhiên nở rộ lên một đóa hoa quỳnh giữa cánh đồng tuyết, tinh khôi không nhiễm bụi phàm trần, phong thái như ngọc, tư thế hiên ngang!