Mặt khác, khiến nàng cảm động nhất chính là, Lăng Tiếu rõ ràng vì nữ nhân đầu tiên mình yêu ngàn dặm xa xôi tìm đến Thiên Vực, phần tình ý này, quả thực khiến nàng không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt nữa!
Nếu thế gian này có một người nam nhân vì nàng mà trả giá như vậy, nàng tình nguyện không cần thân phận người nối nghiệp công hội cũng muốn cùng nam nhân kia yêu nhau đến vĩnh viễn!
Ở thế giới dùng vũ lực lượng vi tôn này, ở thế giới luôn truy cầu cực chí, truy cầu vĩnh sinh này, rất nhiều người đều không tin tưởng sự tồn tại của tình yêu!
Rất nhiều lời thề non hẹn biển, rất nhiều lời thế sông cạn đá mòn!
Trong dòng thời gian buồn chán, lại có bao nhiêu người có thể giữ được phần tình cảm đó vẹn nguyên chứ.
Vì truy cầu lực lượng, vì đạt được các loại linh vật, bọn hắn có thể thư vứt bỏ tất cả mọi người, thậm chí còn có thể trở mặt thành thù!
Hỏi thế gian tình là chi?
Trên thế giới này lại có bao nhiêu người có thể đáp được chứ?
Trong con mắt của bọn họ chỉ có thực lực, chỉ sau khi vĩnh sinh mới có tư cách để yêu!
Bằng không, một khi người với người cách xa nhau, bất luận tình nghĩa gì đều chỉ là mây khói thôi.
Yên Điệp Kiều vừa nghĩ tới Lăng Tiếu đã từng nếm qua nhiều đau khổ như vậy, lại nghĩ tới bản tính Lăng Tiếu tuy có phong lưu, nhưng quá quá nặng tình, đa nghĩa, vì người yêu có thể trả giá tất cả, nước mắt của nàng không khỏi chảy xuống.
Cánh tay nàng run run đưa tới Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu cũng không né tránh, hắn biết rõ có một số việc quả thật phải giải quyết từ căn bản.
Bàn tay kiều nộn kia khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn cương nghị của hắn, một loại tình ý dâng trào!
- Thì ra ngươi khổ như vậy!
Yên Điệp Kiều ôn nhu nói.
Đều nói nữ nhân là thủy tố, Yên Điệp Kiều mặc dù được gọi là thần nữ, nhưng cũng là nữ nhân, cũng rất dễ dàng bị cảm động.
Lăng Tiếu nhẹ nắm lấy tay Yên Điệp Kiều phi thường chân thành nói:
- Kiều sư tỷ, ngươi là một nữ nhân xinh đẹp phi thường khéo hiểu lòng người, bất kỳ một cái nào nam nhân đều phải động tâm vì ngươi, ta cũng không ngoại lệ, nhưng nổi khổ tâm riêng của ta ngươi cũng đã hiểu, cho nên... Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên bảo trì quan hệ bạn tốt như hiện giờ thì hơn, dù sao ta cũng là trưởng lão công hội, ngày sau có rảnh sẽ tới thăm ngươi, ta vẫn chờ ngày ngươi trở thành Dược Thần đấy!
Yên Điệp Kiều bị Lăng Tiếu nắm chặt tay như vậy tâm hồn thiếu nữ nhảy lên kịch liệt, một cổ cảm giác điềm mật, ngọt ngào tự nhiên sinh ra.
Thế nhưng nghe xong câu kế tiếp của Lăng Tiếu lại cảm thấy một hồi khó chịu!
Nàng lập tức giãy khỏi tay Lăng Tiếu, đứng lên trừng mắt nói với Lăng Tiếu nói:
- Ngươi là một tên lừa gạt, ta hận ngươi một đời một kiếp!
Yên Điệp Kiều quay người chạy đi, , giữa không trung chỉ còn lại những hạt nước lóng lánh tung bay
Lăng Tiếu tiếp nước mắt vào tay, nhìn nó tan trên lòng bàn tay mình, trái tim sắt đá kia cũng như mềm nhũn xuống!
Thiên Nguyên Địa Vực bao la vô biên, thế lực trải rộng các nơi, nhân khẩu cũng nhiều hơn địa vực khác không ít
Đây là một phúc địa cho Luyện Dược Sư, nơi có Luyện Dược Sư dĩ nhiên sẽ có không ít võ giả.
Từ Thượng Cổ đến nay các địa vực khác vẫn luôn có người chuyển đến sống ở đây.
Bọn họ đều là vì muốn kết giao Luyện Dược Sư, trợ bọn hắn nâng cao cảnh giới võ đạo, khiến con đường của bản thân tiến xa thêm một chút.
Nơi nào có người sẽ có giang hồ, chuyện vào nhà cướp của, đốt giết đánh cướp tùy thời đều xảy ra, nhất là trong sơn lĩnh có xuất hiện linh vật, thánh tài thì loại chuyện này càng không hiếm gặp.
Lúc này, ở một nơi gọi là Chấn Nhạc cổ sơn mạch, một người trẻ tuổi đang đi bộ giữa núi non, nhưng lại bị mười tên dong binh lưu khấu cho chặn đường.
Người trẻ tuổi này ăn mặc võ phục đơn giản, bộ dáng ngoại trừ đẹp trai một chút ra, dáng người lộ ra rắn chắc một chút ra, dường như cũng không có chỗ nào đặc biệt, không, trên mặt hắn còn treo móc dáng tươi cười cực kỳ bình tĩnh, khiến người có chút cảm giác tà mị.
Thực lực mười tên dong binh lưu khấu kia thực lực ngược lại cũng không tầm thường, dẫn đầu lại là một gã đỉnh phong Thánh Hoàng, những người còn lại có mấy người là Thánh Hoàng, còn lại là Thánh giả, mỗi người đều cưỡi thánh thú uy mãnh, cầm trong tay vũ khí dữ tợn, vây quanh lấy người trẻ tuổi, trên mặt đều treo dáng cười dữ tợn.
- Tiểu tử, tuổi còn trẻ đã dám chạy vào nơi rừng núi sâu thẳm nào, không thể không bội phục dũng khí của ngươi, lưu lại Không Gian Giới của ngươi đi, chúng ta tha cho ngươi một mạng!
Tên trang hán mặt sẹo cầm đầu cười khẩy nói, trên mặt hắn có một vết sẹo dài vô cùng dữ tợn.
Hắn cưỡi một đầu cửu giai cao giai tam đầu dịch thú, bao quát lấy người trẻ tuổi kia, trong mắt hắn thì tên trẻ tuổi lạc đàn này đã là cá nằm trên thớt rồi!
Đám bọn hắn chỉ là dong binh lưu khấu ở bên ngoài Chấn Nhạc cổ sơn mạch mà thôi, căn bản không phải đoàn đội dong binh cường đại gì cả, bọn hắn bình thường đều lựa chọn một ít võ giả thực lực không mạnh lắm hoặc lạc đàn để đánh cướp.
Như vậy nếu gặp phải người không quá mạnh mẽ sẽ không có quá nhiều phiền toái.
Như người trẻ tuối trước mắt này có một loại cảm giác ung dung cao quý, bọn hắn đã cảm thấy đây là đệ tử từ một tông môn hoặc đại gia tộc nào đó đi ra lịch luyện, loại người này bình thường đều là tiểu dê béo, là đối tượng bọn hắn thích đánh cướp nhất.
Chỉ tiếc, bọn hắn lần này đã chọn nhầm đối tượng rồi!
Người trẻ tuổi trước mắt này là tiểu dê béo không sai, nhưng tuyệt đối không phải là loại tiểu dê béo người nào cũng có thể làm thịt!
Người trẻ tuổi kia lộ ra thần sắc không cho là đúng, trong Long mục hiện lên vẻ ác liệt:
- Đám các ngươi đánh cướp như vậy tuy thu nhập nhanh, nhưng mạng nhỏ cũng sớm mất, phải suy nghĩ cho kĩ đấy!
Sau khi người trẻ tuổi kia nói ra, tất cả mọi người đều phá lên cười.
- Ha ha, ngươi nghĩ rằng chúng ta người nào cũng cướp sao? Lãng đầu thanh như ngươi, chúng ta một năm cướp trên trăm đến lần cũng không xảy ra chuyện gì!
Đỉnh phong Thánh Hoàng dẫn đầu cười to nói.
Tiếp theo hắn ý bảo người bên cạnh, để người tiến đến bắt lấy người trẻ tuổi kia.
Một gã cao giai Thánh giả ra khỏi hàng, hắn cưỡi một đầu bát giai đỉnh phong đầu sư tử mã, vung vẩy lấy Lưu Tinh Chùy đi về phía người trẻ tuổi kia.
- Người trẻ tuổi rượu mời không uống thích uống rượu phạt, cái mạng nhỏ của ngươi để lão tử để chấm dứt đi!
Cao giai Thánh giả kia cười lạnh một tiếng, Lưu Tinh Chùy trong tay đã nện tới mặt người trẻ tuổi.
Những người này bình thường đều là loại giết người không chớp mắt, vừa ra tay đã muốn đẩy người vào tử địa.
Một chùy này, người thực lực dưới Thánh Hoàng rất khó tiếp được, không gian lực lượng kia càng không ngừng đè ép về phía người trẻ tuổi
Người trẻ tuổi kia rõ ràng như không sợ hãi vậy, vậy mà không tránh không né, lúc chùy sắp nện đến trước mặt, hắn mới giơ tay lên, dựng lên một ngón tay điểm tới Lưu Tinh Chùy.