TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trời Sinh Một Đôi
Chương 153: Chó ngáp phải ruồi

Edit: Hằng Nguyễn
Beta: Sakura

La Thiên Trình dừng lại hồi lâu rồi nói: “Thật có lỗi.”

Chân Diệu mắc cỡ cười, cúi đầu không nói gì.

Nói thật thì nàng cũng cảm thấy có lỗi, nhưng hết lần này tới lần khác không khống chế được nổi chính mình.

Nàng thầm nghĩ quả nhiên là mình đã đề cao năng lực thích ứng của bản thân rồi.

Thấy nàng không được tự nhiên, La Thiên Trình xuống giường, chỉnh lại y phục một tý rồi nói: “Ta đi trước thu xếp một lát, nàng cũng rửa mặt đi nha, đợi ăn sáng xong chúng ta cùng đi làm lễ gặp mặt.”

Thấy La Thiên Trình đi ra ngoài, Chân Diệu gọi người hầu vào phục vụ nàng rửa mặt.

A Loan cầm hai bộ quần áo đi tới, một bộ là áo hoa bối tử màu đỏ thêu hoa mẫu đơn màu vàng, kết hợp với chiếc váy lụa màu hồng, một bộ là áo dài màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo dài, kết hợp với chiếc váy dài màu hồng nhạt.

“Cô nương, hôm nay người mặc bộ nào ạ?”

Chân Diệu nhìn qua gương Lăng Hoa.

Có lẽ là do hôm qua mới còn mệt, thần sắc cũng không được tốt, liền chỉ bộ đồ màu trắng nhạt thêu hoa đào dọc vạt áo kia nói: ” Bộ này đi.”

A Loan và Bách Linh hầu hạ Chân Diệu mặc quần áo, Dạ Oanh cũng giúp Chân Diệu vấn lại tóc.

Tước nhi mở hộp trang sức ra, Dạ Oanh suy nghĩ một lát, lấy được cây trâm cài tóc nạm vàng khảm trân châu cài lên tóc Chân Diệu, sau đó quan sát một lát, hay là lấy trang sức khác, thế là Dạ Oanh lấy chiếc trâm hoa ở bên trong chiếc hộp từng được Triệu hoàng hậu ban thưởnglấy Triệu hoàng hậu đã từng phần thưởng cái hộp kia trâm hoa có đính kèm mấy đóa hoa đào nhỏ hồng nhạt ở bên trong chọn lấy mấy đóa nho nhỏ hồng nhạt cài vào xung quanh búi tóc của Chân Diệu, đến lúc này mới dừng tay.

“Cô nương, người thật đẹp!” Tước nhi cười hì hì vỗ tay.

Tử Tô và Bạch Thược cùng đi đến.

Tử Tô liếc nhìn bọn nha hoàn trong phòng nói: “Từ hôm nay trở đi, cô nương này không thể gọi như vậy được, phải gọi là phu nhân Thế tử hoặc là Đại nãi nãi.”

“Biết rồi ạ!” Mấy nha hoàn nhanh chóng đáp lời.

Mặt của Bạch Thược đã từng bị tổn thương, dưỡng hơn phân nửa năm, trên mặt dấu vết đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa hết, từ hôm qua đến giờ cũng không thấy lộ diện, tránh khỏi cho Chân Diệu mất mặt.

Hôm nay theo phong tục, bọn nha hoàn cầm không ít đồ đạc tới, nói: “Đại nãi nãi, lễ vật đều chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi.”

Chân Diệu nghe thấy cách gọi “Đại nãi nãi” có chút không được tự nhiên. Nhưng lại biết việc thay đổi cách xưng hô là phải, lập tức bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài kiểm tra lại một lần, đừng bỏ bớt thứ gì cả.”

“Đại nãi nãi yên tâm.”

Lúc này một nha hoàn mặc quần áo màu xanh lá đứng tại bên ngoài cửa, giọng nói dứt khoát: “Đại nãi nãi. Đồ ăn đến rồi, nô tỳ mang đến cho người ạ?”

Chân Diệu gật gật đầu.

Tử Tô liền nói: “Mang vào đi.”

Nha hoàn mặc quần áo màu xanh lá dẫn đầu, mấy nha hoàn khác kế tiếp nhau mà vào, mỗi người trên tay bưng một cái khay, không bao lâu đã bày đầy một bàn thức ăn.

Nhìn xem trên bàn đầy đồ ăn, Chân Diệu lại càng cảm thấy kinh ngạc.

Bữa sáng của phủ Quốc Công thật là thịnh soạn àh nha, hơn nữa lại toàn thịt nữa chứ.

Bữa sáng mà thậm chí có hai cái chân giò, một con gà luộc. Cộng thêm một khay lớn toàn thịt bò, tiếp đó là một chậu bánh bao.

Chân Diệu ngửi qua một cái, đã biết rõ cái bánh bao kia là bánh nhân thịt.

“Đại nãi nãi, nô tỳ là Vân Liễu, về sau người có chuyện gì dặn dò nô tỳ là được rồi.” Nha hoàn mặc y phục màu xanh lá ấy dịu dàng hành lễ với nàng.

“Không cần đa lễ, mau đứng dậy đi.” Chân Diệu giơ tay ra hiệu.

Bách Linh đã sớm chuẩn bị xong xuôi cho tiền vào các phong bao rồi.

Vân Liễu hào phóng cũng không khước từ, cười nói: “Tạ đại nãi nãi thưởng cho.”

Sau đó nhanh chóng bố trí bát đũa.

Còn mấy nha hoàn kia thì quay người lui ra ngoài rồi, một lát lại vào, lúc này quả nhiên là chén đĩa nhỏ hơn chút ít, từng cái đặt lên bàn. vốn là không mang tới nhiều chén đĩa lắm nhưng trên bàn cũng không còn chỗ trống nữa rồi.

Thức ăn trên bàn có không ít món được trang trí hết sức đẹp mắt.

Có tơ bạc cuốn, cháo gạo tẻ cầu kỉ, bơ tùng nhương cuốn xốp giòn là những món ăn thường dùng trong những gia đình giàu có vào buổi sáng, còn có hai bát cháo tổ yến đường phèn.

Chân Diệu mắt trợn tròn lên.

Cái này, cái này cũng quá nhiều đi à nha!

Mặc dù nàng tham ăn, thích ăn, nhưng những thứ này đủ để cho nàng ăn trong hai ngày.

Chẳng lẽ mình trong lòng hắn, là hình tượng này sao?

Đang suy nghĩ thì La Thiên Trình gạt tấm mành cửa đi đến. Liếc nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy mấy nha hoàn còn ở lại trong phòng có chút không bằng lòng.

Phất phất tay nói: “Tất cả lui xuống hết đi.”

Những nha hoàn kia rõ ràng là đã quen rồi, lại gần La Thiên Trình và Chân Diệu cúi chào, cúi thấp đầu khom người lui ra ngoài.

Tử Tô liếc nhìn Chân Diệu một cái.

Chân Diệu liền gật đầu.

Tử Tô lúc này mới mang theo mấy nha hoàn kia lui ra ngoài.

La Thiên Trình bỗng nhiên mở miệng: “Ta không quen người khác hầu hạ ăn cơm, người nào từng hầu hạ nàng, ở lại cũng không sao đâu.”

Chân Diệu lắc đầu cười cười: “Không cần, thực ra tự mình làm thì thoải mái hơn. Thế tử, ngươi đi ra ngoài luyện công buổi sáng sao?”

La Thiên Trình từ bên ngoài bước vào, sắc mặt hồng hào, tinh thần xem ra vô cùng tốt. Chân Diệu nhìn thấy trước kia hàng ngày sau khi tập luyện xong, nét mặt nàng cũng không khác thế là mấy, liền thuận miệng hỏi một câu.

Ngược lại thì  La Thiên Trình hơi ngơ ngác một chút, mới nói: “Đúng, thói quen buổi sáng hàng ngày của ta là vận động tay chân một chút.”

Nhưng trong lòng hắn có chút tò mò, Chân Diệu làm sao nhìn ra được vậy, chỉ là hai người còn chưa tới tình trạng biết gì nói đấy, đương nhiên là không có truy hỏi nhau.

Phép tắc là khi ăn không được nói chuyện, hai người cầm lấy đũa yên lặng bắt đầu ăn.

Chân Diệu thấy tốc độ ăn của La ThiênTrình cực nhanh, ăn xong hai cái chân gà mà vẫn duy trì được cái tư thế tao nhã hiếm có , lại ăn hơn phân nửa con gà luộc mà còn chưa có ý định dừng lại, Chân Diệu há miệng đầy kinh ngạc.

Đây quả thật là Thế tử phủ Quốc Công, không phải là quỷ đói sao?

Bỗng một cái tơ bạc cuốn rơi vào trong chén.

Chân Diệu kinh ngạc nhìn về phía La Thiên Trình.

La Thiên Trình có chút không được tự nhiên mà nói: “Là do ta sơ ý, nên mới chuẩn bị hơi ít đồ ăn thanh đạm như vậy. Cái tơ bạc cuốn  này cũng không tệ lắm, nàng nếm thử xem.”

Sau đó chiếc đũa duỗi ra, rồi quay trở lại món gà quay rồi.

Lập tức cái đùi gà kia cũng không còn nữa rồi, Chân Diệu nhanh tay lẹ mắt kẹp lấy một cái cánh gà.

La Thiên Trình có chút ngạc nhiên.

Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân trong phủ mới sáng sớm mà đã ăn thịt đấy, hình như bọn họ chỉ cần ăn một chén cháo tổ yến đường phèn là đã no rồi.

“Cái chân gà này nhìn xem cũng không tệ, ta nếm thử xem sao.” Chân Diệu mặt dày mày dạn cầm cái chân gà vừa kẹp được lên bắt đầu ăn.

Nàng cũng là người không được ăn thịt thì cảm thấy không vui àh, dựa vào cái gì mà hắn ăn xong chân giò, ăn gà luộc, mà nàng lại chỉ có thể ăn tơ bạc cuốn thôi chứ.

Hương vị gà luộc của phủ Trấn Quốc Công này khác với phủ Kiến An Bá, lần ăn đầu tiên này, Chân Diệu cảm thấy còn rất mới lạ, rất nhanh giải quyết xong cái cánh gà , sau đó bắt đầu ăn món cháo hầm thịt bò.

Mặc dù ăn chậm, nhưng lại  có thể ăn cùng lúc với La Thiên Trình từ đầu tới cuối mà không phải sớm buông đũa xuống.

Đúng là có người cùng ăn cơm cảm giác thật không tệ chút nào.

La Thiên Trình lặng lẽ đếm lấy, hình như hắn ăn nhiều hơn bình thường hai cái bánh bao thì phải.

Nhưng xem dáng vẻ của Chân Diệu khi ăn có vẻ rất hài lòng, nên không nhịn được nói: “Cái kia… Ăn ít một chút, tránh tẹo nữa lại nôn ra…”

“Khục khục!” Chân Diệu thiếu chút nữa nghẹn chết, sặc đến nỗi trong mắt rưng rưng trừng mắt nhìn La Thiên Trình.

Nói như vậy là sao, cái này hoàn toàn là xát muối vào vết thương lòng của người ta mà!

Nhưng nghĩ đến nguyên nhân mà La Thiên Trình đã hiểu lầm chuyện nàng nôn, Chân Diệu thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nàng còn không hiểu thấu nguyên nhân. Thật sự là không có cách nào nói cho người khác hiểu được.

Năm nay La Thiên Trình cũng đã hai mươi tuổi rồi, ở vào tuổi này của hắn mà một mực chưa thành thân, có mấy vị thông phòng là chuyện quá đỗi thường tình, cũng không có khuê tú nào so đo.

Chân Diệu luôn thuyết phục chính mình đừng để ý, nhưng chỉ cần tưởng tượng người nào đó như quả dưa chuột di động, bận chỗ này bận chỗ kia, mỗi ngày ở một phòng khác nhau sau đó lại trở về chỗ nàng thì cả người cảm thấy nổi da gà.

“Cảm ơn.” Chân Diệu đỡ lấy, xoa xoa khóe mắt.

“Là để cho nàng lau miệng, ngoài miệng đều là dầu ah.”

Chân Diệu…

La Thiên Trình hơi cong môi, để đũa xuống nói: “Nàng đã biết hết người trong phủ chưa?”

Chân Diệu gật gật đầu: “Biết một ít thôi.”

Sau khi hai người đính hôn, tình hình của đám người chủ tử của phủ Trấn Quốc Công  bên này và Kiến An bá phủ bên kia, Chân Diệu đều đã nghe qua.

Phủ Trấn Quốc Công tổng cộng có bốn phòng.

Lão Trấn Quốc Công còn khoẻ mạnh. Chỉ là do mấy năm trước từ khi bị ngã ngựa thì đầu óc ông ta xảy ra vấn đề, cho nên phó mặc mọi chuyện.

La Thiên Trình là trưởng tử đại phòng, cũng là chủ tử duy nhất, khi còn bé đã ở ngôi vị Thế tử. Nhưng nhiều năm qua mọi chuyện trong phủ đều là do nhị phòng cai quản.

Nhị phòng đông con nhất, Điền thị sinh ra ba đứa con trai, một gái, lại thêm một thứ nữ, tổng cộng có năm người cháu.

Còn Tam phòng, Tam lão gia là người không màng thế tục,  theo đuổi sự phong nhã, có một trai một gái.

Tứ Phòng là đặc biệt nhất. Tứ lão gia mấy năm trước đi nơi khác làm ăn, bặt vô âm tín, chuyện này đã từng khiến cho người trong kinh thành quan tâm tới.

Đáng tiếc là phủ Trấn quốc công cử rất nhiều người đi tìm kiếm mà vẫn chưa hay tung tích của Tứ lão gia, mọi người cũng cho rằng vị Tứ lão gia này có thể đã chết ở đâu đó rồi.

Chỉ để lại một đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, bây giờ mới bốn tuổi.

Chân Diệu biết rõ những chuyện này là vì để chuẩn bị cho tốt quà tặng để đến khi gặp mặt không bỏ sót một vị chủ tử nào, đỡ bị làm trò cười rồi.

Nghe Chân Diệu giải thích xong, La Thiên Trình không nói gì nữa, chỉ là nhớ tới chuyện này, sắc mặt có chút xấu hổ, dáng vẻ có chút khó có thể mở miệng.

“Thế tử, làm sao vậy?”

Cùng nhau ăn sáng, Chân Diệu đột nhiên cảm giác được vị này khẩu vị vô cùng lớn, mức độ thân thiết cũng tăng lên.

Người tham ăn thì tâm nhãn sẽ không quá nhiều àh.

Tâm nhãn ít thì không âm người, nàng  không cần lúc nào cũng phải lo âu.

Nếu La Thiên Trình biết được cách nghĩ của Chân Diệu, nói không chừng lại muốn ói máu mất.

Ăn nhiều như vậy hoàn toàn là do sức lực của hắn ta quá lớn, hơn nữa ngày ngày luyện công, nên phải ăn lượng thịt lớn mới có thể đáp ứng được, cái này và tâm tư hoàn toàn không liên quan đến nhau được chứ!

May mà La Thiên Trình không biết, do dự một chút nói: “Chuyện kia, ta sẽ thưa với tổ mẫu, quỷ thủy của nàng chưa tới.”

“Ah?” Chân Diệu sửng sốt.

La Thiên Trình nhíu mày: “Bằng không thì nàng  giải thích thế nào chuyện chiếc khăn trắng kia?”

Chân Diệu ngơ ngác khoa tay múa chân thoáng hồi: “Lấy từ ngón tay chích ra không được sao? Nếu ngươi sợ đau thì dùng của ta cũng được!”

Đây đều là cái gì và cái gì!

La Thiên Trình tự nói với bản thân phải trấn tĩnh lại, hít thở sâu, bình tĩnh trở lại rồi mới nói: ” Nàng tưởng rằng trên khăn chỉ cần có dính máu là được sao?”

Nàng hoàn toàn phải coi người từng trải thành kẻ ngốc chắc!

“Bằng không thì làm sao?” Chân Diệu càng cảm thấy hoài nghi.

Rất nhiều sách chẳng phải cũng đều ghi như vậy sao?

Thấy dáng vẻ ngu ngơ của nàng, La Thiên Trình vừa bực mình vừa buồn cười: “Tóm lại, về sau nàng sẽ hiểu thôi, chỉ là mang cái khăn dính máu kiểu này không lừa nổi người đâu.”

La Thiên Trình nói đến đây cũng mặt đỏ tía tai, nhưng lại không thể không nói tiếp: “Nhớ rõ nếu tổ mẫu hỏi, đừng nói gì dại dột, nhất định phải nói là nàng chưa có quỳ thủy .”

Gia đình chú ý đến cổ lễ thường không viên phòng với nữ tử chưa có quỳ thủy.

Vì đó là bé gái chưa trưởng thành.

Chân Diệu nháy mắt mấy cái, có chút xấu hổ mà nói: “Thế tử, ta, ta  vốn dĩ chưa có quỳ thủy…”

Lần này đến phiên La Thiên Trình trợn tròn mắt.