Trên cổ tay tuyết trắng của Giản Hân Bồi, sợi lắc bạc vẫn loé lên ánh sáng. Tần Hàm Lạc kéo tay nàng qua, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô gục đầu xuống, cảm xúc gần như không khống chế được đã dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng vì từ đêm qua tới giờ không hề nghỉ ngơi một giây, phải nhận đủ kích thích và đả kích, càng bi thương quá độ, cả người và đầu choáng váng đau nhức, mắt cay xè, từ tinh thần đến thân thể khó chịu dị thường, cô cắn răng chống chọi, không nói một câu. Trong phòng yên tĩnh, hai mắt Giản Hân Bồi chăm chú nhìn cô, tựa hồ không còn cảm giác được sự đau đớn trên trán, chỉ nguyện thời gian cứ lặng yên như thế.
Qua một thời gian, có y tá vào tháo bình truyền dịch xuống, rút kim cho nàng, dặn nàng nghỉ ngơi một lát, chiều còn phải truyền dịch lần nữa, sau đó xoay người đi. Tần Hàm Lạc sửa lại chăn cho Giản Hân Bồi, nàng nhìn đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt tiều tuỵ của cô, nhìn chiếc giường khác trong phòng bệnh, rốt cuộc nhịn không được nói: "Hàm Lạc, cậu đi nghỉ ngơi một lát được không?" "Mình không mệt." Tần Hàm Lạc lắc đầu, thanh âm nghèn nghẹn. "Đã vậy rồi còn không mệt?" Giản Hân Bồi nhíu mày, dịu dàng khuyên: "Đi nghỉ ngơi một lát đi, bác sĩ nói mình còn cần phải ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi, cậu không giữ tinh thần cho tốt thì sao có thể chăm sóc mình được." Tần Hàm Lạc nghe nàng nói thế, mà bản thân cô cũng có cảm giác không chống đỡ nổi nữa, liền gật gật đầu, im lặng đi qua bên kia, cởi giày nằm xuống, khẽ nói: "Có chuyện gì thì gọi mình." Giản Hân Bồi gật gật đầu: "Ừ", lúc này cô mới chịu nhắm mắt lại. Tần Hàm Lạc thật sự mỏi mệt, từ đêm qua đến giờ gần như hao hết tất cả tinh thần và thể lực, ngay cả vì bình thường thích vận động chơi thể thao, thường xuyên rèn luyện thân thể thì giờ phút này cũng hoàn toàn khác với vẻ khoẻ mạnh hoạt bát ngày xưa. Đầu cô nằm lên gối, chẳng bao lâu liền ngủ. Giản Hân Bồi nằm trên giường đối diện, tắt tiếng di động của cả hai, nàng không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy thời gian hiếm hoi các nàng ở bên cạnh nhau. Nàng nghiêng người nhìn Tần Hàm Lạc từ xa, nhớ lại ánh mắt hoảng sợ của cô khi nàng bị thương, rồi bộ dáng khóc lóc, còn có bàn tay nắm chặt nàng mà thân thể run rẩy không ngừng, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Khoảnh khắc này, nàng cự tuyệt ý nghĩ Tần Hàm Lạc đã có người yêu khác, cũng không muốn nghĩ việc mình đã kết hôn, Triệu Văn Bác là người chồng trên danh nghĩa của nàng, hiện tại, chỉ có nàng và Tần Hàm Lạc, không có ai khác, đây là thế giới của riêng hai người họ. Một giờ trôi qua, rồi hai giờ trôi qua...Trong phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, nơi nơi im ắng, trong bầu không khí khiến người ta an tâm này, Giản Hân Bồi cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi, khoé miệng bỗng nở nụ cười ngọt ngào, dung nhan khi ngủ bình yên mà đằm thắm. Không biết khi nào, cánh cửa bị người dùng sức đẩy ra, phát ra tiếng vang thật lớn. Giản Hân Bồi ngủ rất nông, lập tức bừng tỉnh, nàng vội vàng bật dậy, kinh ngạc nhìn hai người đẩy cửa vào, một là Triệu Văn Bác vẻ mặt lo lắng, còn có Trương Tử Toàn bất ngờ cũng đi theo. Triệu Văn Bác thấy Giản Hân Bồi liền vội vàng chạy tới, run giọng hỏi: "Bồi Bồi, em không sao chứ? Làm anh sợ muốn chết! Em có làm sao không?" Trương Tử Toàn ngẩn người, miễn cưỡng cười với Giản Hân Bồi, xem như chào hỏi, rồi đi về phía giường Tần Hàm Lạc bên kia. "Văn Bác, anh nói khẽ một chút." Giản Hân Bồi nhìn Tần Hàm Lạc đang say ngủ ở giường bên kia, thấp giọng nói. Triệu Văn Bác lặng người, quay đầu qua nhìn, cảm thấy đau xót, không biết tư vị gì, ngậm chặt môi không nói. Giản Hân Bồi có chút áy náy cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Văn Bác, em không sao, chỉ là trán đụng bị thương, đã băng bó rồi." Bọn họ nói chuyện chung quy đánh thức Tần Hàm Lạc, cô mở mắt, có chút mờ mịt nhìn mấy người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt Trương Tử Toàn, cúi đầu khẽ gọi: "Tử Toàn, mày đến rồi à." Cánh mũi Trương Tử Toàn cay cay, ngồi xuống cạnh cô, nức nở nói: "Hàm Lạc, ông ngoại...ông ngoại..." Tần Hàm Lạc xoay người ngồi dậy, hai người giang tay ôm chặt nhau, mắt đầu nước. Ôm, chẳng phải là cách an ủi nỗi đau của nhau tốt nhất sao? Một lúc lâu sau, Tần Hàm Lạc buông Trương Tử Toàn ra, giãy dụa leo xuống giường. Cô nghỉ ngơi một lúc, tinh thần đã khá hơn, gật gật đầu với Triệu Văn Bác, nói: "Văn Bác, cảm ơn ông cho mượn xe." Sau đó đưa chìa khoá ra, quay đầu nói với Trương Tử Toàn: "Tử Toàn, tao dẫn mày tới chỗ chú tao bên kia trước." Nàng tựa hồ mới giật mình nhớ ra Triệu Văn Bác là chồng của Giản Hân Bồi, có hắn ở đây chăm sóc cho nàng thì cũng không cần lo lắng gì cả, các nàng có ở đây cũng bằng thừa. Trương Tử Toàn gật gật đầu, nói với Triệu Văn Bác: "Vậy Văn Bác, tôi đi với Hàm Lạc, ông chăm sóc...nàng cẩn thận nhé." Biệt danh cô đặt cho Giản Hân Bồi là "Giản công chúa", sau lại đổi định gọi "vợ ông", nhưng đã biết Giản Hân Bồi yêu Tần Hàm Lạc rồi, thế nào cũng không thể gọi ra lời xưng hô này, gọi "Giản Hân Bồi" thì có vẻ cứng ngắc quá, mà gọi "Bồi Bồi" thì quan hệ của họ cũng không thân thiết đến mức đó, dưới tình thế cấp bách chỉ nói "nàng". Giản Hân Bồi nhìn các nàng đã ra tới cửa, lòng hoảng hốt, nhịn không được kêu: "Hàm Lạc..."Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn đồng thời quay đầu, đã thấy mắt nàng rưng rưng lệ, vẻ mặt không nỡ, liền không khỏi ngẩn ngơ. Triệu Văn Bác bỗng nhìn Giản Hân Bồi, rồi lại nhìn Tần Hàm Lạc, bỗng nhiên cắn chặt răng, quát to: "Tần Hàm Lạc, bà không cần đi! Nên đi là tôi mới phải!" "Văn Bác, ông nói gì thế?" Tần Hàm Lạc không hiểu gì cả, khó hiểu cất lời. Triệu Văn Bác bỗng nhiên xông lên, đấm vào mặt Tần Hàm Lạc một cú thật mạnh. Hành động này của hắn ngoài dự kiến của mọi người, Giản Hân Bồi và Trương Tử Toàn đồng thời kinh hãi hét lên, sau đó quát: "Văn Bác, anh làm gì thế?" Tần Hàm Lạc lảo đảo, va thật mạnh lên cánh cửa. Cô đưa tay sờ sờ khoé miệng tràn máu, không hiểu ra sao nhìn Triệu Văn Bác, còn tưởng hắn nổi giận vì chuyện Giản Hân Bồi lái xe gặp tai nạn. Giản Hân Bồi xốc chăn lên muốn xuống dưới, Triệu Văn Bác đã quay mặt về phía nàng, quát: "Em nằm trên giường đừng nhúc nhích!" Trương Tử Toàn kêu: "Văn Bác, ông điên rồi à?!" "Đầu óc tôi đang rất tỉnh táo!" Triệu Văn Bác chỉ vào Tần Hàm Lạc, lớn tiếng: "Tôi cũng không đánh con gái, càng không đánh bạn thân của mình, nhưng bà có biết Bồi Bồi yêu bà biết bao nhiêu không? Nàng chịu bao nhiêu uỷ khuất vì bà, bà biết không?! Bây giờ nàng còn nằm trên giường bệnh, sao bà có thể cứ thế mà đi?!" "Cái gì? Ông nói gì? Nàng...nàng yêu tôi?" Vừa rồi cú đấm kia không nhẹ, má Tần Hàm Lạc đã hơi sưng lên, nhưng lúc này lại không cảm thấy đau đớn, vẻ mặt kinh ngạc không rõ. Triệu Văn Bác thấy vẻ mặt mờ mịt của cô, không thể nhịn được nữa: "Khốn kiếp! Cái gì bà cũng không biết! Bà không biết Bồi Bồi vẫn yêu mình! Tần Hàm Lạc, tôi nói cho bà biết, bà có biết lúc ấy vì sao Bồi Bồi rời khỏi bà để đến thành phố D không? Bởi vì tên súc sinh Cố Minh Kiệt đã biết chuyện hai người, hắn chụp ảnh hai người rồi gửi cho mẹ của Bồi Bồi, mẹ nàng đã ép nàng rời khỏi bà!" Trương Tử Toàn nghe đến đó, cúi đầu. Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn Giản Hân Bồi: "Sao Cố Minh Kiệt lại biết?" "Mình không biết." Giản Hân Bồi nghẹn ngào lắc đầu. "Dì Chu ép cậu rời khỏi mình? Vì sao lúc ấy cậu không nói cho mình biết?" Thì ra tất cả vốn không phải như cô nghĩ, thì ra Bồi Bồi rời đi ngày đó là có nguyên nhân. Văn Bác nói nàng vẫn yêu cô...Đầu Tần Hàm Lạc choáng váng. Giản Hân Bồi cầm nước mắt, nói: "Lúc ấy mẹ bắt mình rời bỏ cậu, mình rất sợ nên đã kéo cậu đến thành phố D. Ai ngờ cậu lại không ở nổi, muốn về, hơn nữa cậu không tin mình, khiến mình đau lòng, đúng lúc khi đó mẹ tìm được mình, bà nói nếu mình tiếp tục ở bên cậu, bà sẽ khiến cậu không học được nghiên cứu sinh, bà còn muốn khiến bác Tần phải rời khỏi Nhất Trung. Bà nói ông ngoại bị bệnh tim, nếu biết việc này thì sẽ không biết có hậu quả gì. Bà nói muốn khiến cả nhà cậu không thể sống yên ở thành phố A. Cho nên cuối cùng mình hạ quyết tâm rời khỏi cậu, mình không nói cho cậu là vì mình sợ cậu không chịu nổi áp lực, sợ cậu bỏ mình, mình biết...cậu rất sợ bác Tần, khi đó cậu chưa biết mẹ mình đã biết chuyện của chúng ta mà đã không muốn ở lại thành phố D, nếu cậu biết rồi, mình sợ cậu càng..." Nàng không nói tiếp, nhưng Tần Hàm Lạc cũng hiểu được ý nàng. Cô nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi ở thành phố D, lòng không biết có cảm giác gì, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ sâu sắc. "Hàm Lạc, mình không phải thật sự muốn chia tay với cậu, mình chỉ là, nghĩ...muốn để mẹ mình thấy, muốn để bà cảm thấy mình đã hoàn toàn chặt đứt với cậu. Từ khi mẹ biết chuyện của hai đứa mình, mình vẫn sống dưới sự giám sát của bà." Giản Hân Bồi khóc, nói: "Rời xa cậu chỉ là kế hoãn binh, sau quãng thời gian ở thành phố D, mình hy vọng...hy vọng bản thân có thể độc lập về kinh tế, rồi sẽ lại đến tìm cậu. Mình cũng không muốn cậu lại lo lắng hãi hùng, cũng không muốn cậu phải chịu khổ như hồi ở thành phố D, muốn một mình chịu đựng áp lực. Nhưng mà...nhưng ngày đó khi mình đi, cậu tới tiễn mình, nhìn dáng vẻ thương tâm khổ sở của cậu, rốt cục mình nhịn không được, thừa dịp Trương Tử Toàn ở ngay gần, trong lúc xúc động nhất thời nên nhắn cậu ta chuyển lời cho cậu, nói cậu chờ mình." Nghe đến đó, Tần Hàm Lạc nhịn không được quay đầu nhìn Trương Tử Toàn, Trương Tử Toàn nhìn cô, thấp giọng nói: "Hàm Lạc, xin lỗi." Giản Hân Bồi gạt nước mắt, tiếp tục nói: "Khi mình ngồi vào xe, mình liền hối hận, mình không nên nói với cậu ta câu ấy. Mình sợ cậu nghe thế sẽ đến thành phố D hỏi rõ ràng, sẽ làm mẹ mình tức giận. Sau mình lại đoán Trương Tử Toàn không nói cho cậu, vì cậu không hề có động tĩnh gì, lòng mình lại bắt đầu cảm thấy có chút may mắn. Nhưng sau trở về thành phố A, mình lại rất hận cậu ta." Nói tới đây, nàng liếc Trương Tử Toàn một cái, trên mặt Trương Tử Toàn cũng tràn đầy áy náy, không dám nhìn mặt nàng. "Vậy...vì sao lúc cậu đi Cố Minh Kiệt lại đến tiễn?" Thanh âm Tần Hàm Lạc đã chua xót đắng chát. "Là do mẹ mình gọi Cố Minh Kiệt tới...Hắn là tên đê tiện nhất trên đời." Giản Hân Bồi nhắc tới cái tên này, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Còn Chu Hiểu Hàn, anh ta vẫn đi theo mình, nhưng mình chưa từng thích anh ta, là mẹ mình...mẹ mình cố tình nói với mọi người anh ta là chồng chưa cưới của mình." "Là thế sao? Thì ra là thế..." Tần Hàm Lạc có phần không chịu nổi đả kích sâu sắc như thế, nhìn bộ dáng thương tâm của Giản Hân Bồi, cô đau lòng, lại hốt hoảng, vậy là cô...cô vẫn luôn hiểu lầm Bồi Bồi, vậy cô và Tiểu Nhàn...cô không dám nghĩ tiếp nữa. "Như thế đã khiến bà giật mình rồi? Còn có chuyện bà càng không chịu nổi đâu!" Triệu Văn Bác lạnh lùng nhìn cô, phẫn nộ nói: "Những điều bà biết còn xa xa không đủ đâu! Bà còn nhớ có hôm rất khuya bà ở thành phố B, gọi điện thoại cho tôi kêu tôi đi tìm Bồi Bồi không? Lần đó bà không muốn dẫn Bồi Bồi cùng đến thành phố B, nàng dỗi, cho nên tối mới đồng ý đi bar cùng Cố Minh Kiệt. Đêm đó nàng còn gọi cho bà, nhưng bà không nghe, kết quả sau nàng say, tên súc sinh Cố Minh Kiệt không làm theo lời nàng nói, để Vương Nha Nha đón nàng, mà lại tắt di động nàng, đưa nàng vào khách sạn, sau đó...với nàng..." Hắn nói tới đây, mắt đỏ lên, từ kia dù thế nào cũng nói không ra lời, siết chặt tay giận dữ nói: "Dù sao đều là lỗi của bà!" "Văn Bác, anh đừng nói! Xin anh đừng nói!" Nghe đến đó, sắc mặt Giản Hân bồi trắng bệch, bỗng nhiên hét một tiếng chói tay, lấy tay dùng sức bịt chặt tai lại. Trương Tử Toàn cũng lộ vẻ khiếp sợ phẫn nộ, không khỏi nắm chặt tay. "Anh muốn nói!" Triệu Văn Bác cắn răng: "Em nguyện chịu thiệt thòi vì nó, anh nghe đến phát sợ!" "Trời ơi! Trời ơi!" Sắc mặt Tần Hàm Lạc trắng bệch, cô nhớ lại lần đó, mình thật sự có chút không muốn dẫn Giản Hân Bồi tới thành phố B, cũng nhớ rõ lúc ấy nàng thực sự giận, mà đêm đó, cô ngồi trông bên giường bệnh của ông, quả thật tắt cuộc gọi của Giản Hân Bồi. Cô bỗng nhiên ngồi sụp xuống, ôm đầu: "Trời ạ, tại sao có thể như thế? Sao có thể như vậy?!" Nghĩ đến nỗi khổ sở Giản Hân Bồi phải chịu đựng, lồng ngực cô như bị búa tạ hung hăng đập, đau đớn không nói nên lời. Giản Hân Bồi nhìn bọn họ, sớm đã khóc không thành tiếng. Trong mắt Triệu Văn Bác loé lên nước mắt, hung hăng nói: "Hàm Lạc! Tôi sẽ không tha thứ cho bà, không chỉ vì bà khiến Bồi Bồi tổn thương! Bà chưa từng coi tôi bà bạn, chuyện gì tôi cũng nói với bà, tôi nói với bà tôi thích Bồi Bồi, tôi khóc vì nàng, đau vì nàng, cả lúc chật vật khi bị nàng từ chối, toàn bộ bà đều thấy hết, nhưng bà còn giả mù sa mưa an ủi tôi, bà!" Nói tới đây, hắn chỉ vào Giản Hân Bồi và Trương Tử Toàn: "Còn có em! Bà nữa! Tất cả các người đều lừa gạt tôi! Trong mắt các người tôi chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi! Uổng công tôi như đào hết ruột gan ra đối xử với các người, mà các người đối với tôi lại không có nửa phần chân tình thật ý! Được rồi, giờ các người vui vẻ hạnh phúc rồi đó, cũng không phải chuyện của họ Triệu này, tôi từ đâu tới thì tự tôi sẽ cút về!" Nói xong, hắn rảo bước đẩy cửa ra ngoài. Trương Tử Toàn sốt ruột kêu: "Văn Bác! Ông đi đâu thế?" Lập tức liền đuổi theo. "Bồi Bồi, Bồi Bồi, xin lỗi, xin lỗi." Tần Hàm Lạc đứng lên, nâng đôi chân đã tê dại, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh nàng, máy móc lặp đi lặp lại những lời này, nước mắt rơi xuống như mưa. "Hàm Lạc." Giản Hân Bồi bổ nhào vào lòng cô, nghẹn ngào nói: "Đời này có một chuyện mình sai lầm nhất, đó là không nhận rõ tình cảm của mình với cậu, mình luôn có dục vọng chiếm hữu với cậu, đề phòng tất cả những người thân với cậu, thậm chí đề phòng cả bạn bè của cậu, nhưng mình lại ngốc nghếch cho rằng đó là tình bạn. Chờ đến khi mình hiểu rõ trái tim mình, cũng đã làm sai rất nhiều. Hàm Lạc, lần đó giữa mình và Cố Minh Kiệt không phải mình tự nguyện, mình không yêu hắn, mình không nói cho...nói cho cậu biết chuyện đêm đó là sợ cậu tự trách, sợ cậu nhất thời xúc động sẽ đi tìm hắn gây phiền toái, mình chỉ muốn quên đi chuyện đó mà thôi. Mình cũng không yêu Chu Hiểu Hàn, cậu mới là người duy nhất mình yêu, cậu tin mình đi, được không?" Tần Hàm Lạc ngẩng đầu, nhắm chặt mắt, nước mắt lặng yên lăn dài: "Bồi Bồi, vì sao sau khi cậu trở về thành phố A lại không kể cho mình biết tất cả?" Giản Hân Bồi ngửa mặt nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, môi run run: "Bởi vì...bởi vì mình ngồi trong xe, nhìn thấy cậu thân mật với Mễ Tiểu Nhàn, bởi vì...bởi vì cậu nói cho mình biết, cậu yêu Mễ Tiểu Nhàn, cậu nói tuyệt đối không yêu mình. Mình cảm thấy nói ra những điều đó cũng vô nghĩa, còn gia tăng cảm giác tội lỗi trong lòng cậu. Lúc ấy, mình cảm thấy cuộc đời mình mất đi phương hướng, trong lúc thống khổ tuyệt vọng, mình liền lựa chọn gả cho Văn Bác. Dù sao không ở bên cậu thì ở bên ai đối với mình cũng vậy, hơn nữa, như vậy còn có thể khiến mẹ không làm phiền mình. Hàm Lạc, lúc trước mình nghĩ...nghĩ cậu sẽ chờ mình. Hàm Lạc, mình yêu cậu, nhưng cũng rất hận cậu, sao cậu có thể yêu người khác, sao cậu có thể bỏ mình..." Lòng Tần Hàm Lạc tràn ngập áy náy và hối hận, đau thấu tim. Cô nhìn khuôn mặt cắt không chút máu của Giản Hân Bồi, nghe những lời bộc lộ như than như khóc của nàng, cô không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Cô quả thực hận không thể lập tức chết đi, hoặc là lập tức biến mất khỏi thế giới này. Thật lâu thật lâu sau, cô mới thấp giọng nói: "Lúc mình khó khăn nhất, Tiểu Nhàn vẫn bên cạnh mình, em ấy...em ấy là một cô gái rất hấp dẫn, mình thừa nhận...sau đó mình thực lòng yêu em ấy. "Mỗi một lời cô nói đều rất chậm, tựa hồ cố hết sức mới nói ra được. "Không cho cậu nói, không cho cậu nói!" Giản Hân Bồi giơ tay che miệng cô, nước mắt thi nhau lăn dài. Nàng thấp giọng, cầu xin: "Hàm Lạc, đừng nói nữa..." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, tiếp tục nói: "Nhưng trước khi cậu kết hôn, mình cũng chưa có cách để hoàn toàn buông bỏ cậu, vì thế lòng mình rất rối loạn. Ngày cậu kết hôn, mình cũng rất đau khổ..." Giản Hân Bồi trợn to mắt, không thể tin được: "Vậy vì sao cậu nói cậu không còn yêu mình chút nào nữa?" "Cậu cho rằng...chỉ một mình cậu biết dỗi sao..." Trên mặt Tần Hàm Lạc hiện lên nụ cười cổ quái, lẩm bẩm: "Nhưng sau khi cậu kết hôn, mình đã hạ quyết tâm, dù thế nào cũng sẽ hoàn toàn chặt đứt hi vọng với cậu." Nói tới đây, cô liếc Giản Hân Bồi một cái. "Không!" Giản Hân Bồi hét một tiếng, ôm chặt cô, vừa khóc vừa lắc đầu: "Hàm Lạc, mình biết mình sai rồi! Chúng ta vì sao lại phải tra tấn nhau như thế? Mình không muốn như vậy! Mình không muốn cậu hoàn toàn chết cảm giác với mình!" Tần Hàm Lạc ôm nàng, tay nhẹ nhàng vỗ vễ mái tóc dài trên lưng nàng, rớt nước mắt nói: "Cậu không sai, là mình có lỗi với cậu, Văn Bác nói đúng, mình là đứa khốn nạn! Mình thực hận bản thân!" "Hàm Lạc, đừng rời xa mình, vĩnh viễn cũng đừng rời xa mình, được không? Được không?" Giản Hân Bồi ôm chặt cổ cô, nức nở. "Không rời xa cậu, mình không đi..." Trái tim Tần Hàm Lạc như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, hung hăng xé nát. Ông ngoại qua đời, sự thật có liên quan đến cái chết của mẹ, sự thật lúc Bồi Bồi rời đi, tất cả đều rất tàn nhẫn, khiến trái tim cô bể nát thành vô số mảnh nhỏ, cô còn có khả năng nói gì? Lại nhẫn tâm nói gì đây? Giản Hân Bồi nghe được câu trả lời của cô, dần dần ngừng khóc, nàng bỗng nhiên chậm rãi rời khỏi vòng tay Tần Hàm Lạc, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, sau đó ôm mặt cô, hôn lên mắt, dịu dàng hôn lên môi cô. Tần Hàm Lạc vẫn không nhúc nhích, như một con rối gỗ đã mất đi sinh khí, mặc nàng làm gì tuỳ ý, nước mắt lại vẫn rơi như mưa. Tâm tình Giản Hân Bồi lại như trời âm u lâu ngày nay đột nhiên gặp được ánh mặt trời, nàng thì thào: "Hàm Lạc, mình yêu cậu, mình không cho phép cậu quên mình, không cho phép trong lòng cậu không có mình..." Nàng cẩn thận vuốt ve khuôn mặt cô, không biết mỏi mệt hôn cô, kể ra tình yêu của nàng. Bên ngoài từ xa đến gần truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng hai người trong phòng đều không chú ý. Giản Hân Bồi nhắm mắt lại, đôi mi cong dài hơi rung rung, dịu dàng liếm nước mắt trên mặt Tần Hàm Lạc, một lần lại một lần mút lấy môi cô. Cảm giác mềm mại ấm áp quen thuộc kia, vẫn khiến nàng si mê quyến luyến như trước. Cánh cửa bị đẩy ra cái "rầm", người đầu tiên lao vào là một người phụ nữ trung niên khí chất cao nhã, tóc búi cao. Bà thấy một màn trước mặt, tức giận đến tay phát run, phong thái mất hết, bỗng nhiên xông lên, một tay kéo Tần Hàm Lạc tách ra, sau đó tay phải vung lên liên tiếp, "chát chát". Theo hai tiếng thanh thuý vang lên, hai má trái phải của Tần Hàm Lạc đã thêm hai dấu tay rõ ràng. "Mẹ!" Giản Hân Bồi phát ra một tiếng hét thê lương. Tần Hàm Lạc như vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong trạng thái chết lặng, cô có chút mờ mịt nhìn bộ mặt vặn vẹo của Chu Vân Tố, lại theo bản năng nhìn ra phía cửa, liền thấy một khuôn mặt lạnh lùng xanh mét, cô run lên, không khỏi rùng mình, đó là khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ — khuôn mặt của Tần Trọng.