Thời gian trước đó sau khi Trương Tử Toàn uyển chuyển từ chối Trần Hải Dương, Trần Hải Dương đã miễn cưỡng đồng ý chỉ làm bạn, nhưng ý niệm trong đầu lại chưa tắt, mà sau đợt ồn ào huyên náo về xu hướng giới tính của Trương Tử Toàn, hắn đã bị đả kích, mấy lần muốn tìm Trương Tử Toàn để hỏi cho rõ ràng, nhưng khổ nỗi mỗi ngày Trương Tử Toàn lại trưng bộ mặt băng sương đi ra đi vào lớp học, không để ý tới bất luận kẻ nào, hắn muốn tìm cũng không tìm được cơ hội, ánh mắt cứ dõi theo Trương Tử Toàn ngày ngày, đến mức khó chịu vô cùng.
Hắn cũng không biết khi mình chú ý Trương Tử Toàn thì Ninh Sương đã thu hết vẻ mặt của hắn vào mắt. Hôm nay, hiếm có dịp lúc tan học Trương Tử Toàn lại cùng Tần Hàm Lạc nói nói cười cười, cho thấy tâm tình khá tốt, cho nên vừa tan học, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, hắn liền vội vàng đuổi theo, muốn mở lời mời Trương Tử Toàn ăn cơm, sau đó hai người sẽ từ từ nói chuyện, ai biết Ninh Sương lại thốt ra những lời khiến ai nấy hai mặt nhìn nhau thế này. Trần Hải Dương cũng xấu hổ, lại tức giận, quay đầu trừng mắt với Ninh Sương: "Cậu nói bậy bạ gì thế?!" Trương Tử Toàn cười lạnh một tiếng, đang muốn nói thì Tần Hàm Lạc đã quay lại, đi đến trước mặt Ninh Sương, sắc mặt dị thường bình tĩnh: "Cô vừa nói gì? Hả? Tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa xem." Ngữ khí cực kì bình thản, như một câu hỏi bình thường, Ninh Sương ngẩn ra, ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng khinh thường: "Tôi nói, bạn tốt của cô là đồ đồng tính, là theo trào lưu thôi! Sao hả? Cô ta làm được mà người khác lại không được nói à? Vốn dĩ đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì, nhưng chính cô ta cũng nên tự kiểm điểm lại mình đi, đừng đi gây họa cho các bạn nam của chúng ta..." Cô ả còn chưa nói xong, Tần Hàm Lạc đã vung tay lên, trái phải cho ngay hai cái tát. Ninh Sương không kịp đề phòng, kết quả bị trúng hai cái tát, trên mặt đau đớn bỏng rát, đến lúc phản ứng lại được, liền lập tức hét chói tai: "Cô đánh tôi? Cô dĩ nhiên lại dám đánh tôi?!" Nhào tới muốn đánh trả, nhưng vóc dáng Tần Hàm Lạc vốn cao hơn, liền tóm chặt tay ả. Ninh Sương nhấc chân muốn đá, Tần Hàm Lạc liền đẩy cô ta một cái, rồi lùi lại vài bước tránh ra, còn phủi phủi quần áo trên người. Thân thể Ninh Sương va vào bàn, bắt đầu gào khóc kêu: "Tần Hàm Lạc, tôi với cô chưa xong đâu!" Đang muốn xông lên tiếp, đã có vài bạn nam nữ tiến lại kéo cô ả ra xa, còn có vài người đứng ở giữa hai bên. Cô ả vừa giãy dụa, vừa kêu to: "Mấy người đừng kéo tôi! Đừng kéo tôi! Mấy người có ý gì hả? Tất cả đều giúp cô ta sao! Buông ra, buông ra!" "Quên đi quên đi, đừng đánh nhau trong lớp, có chuyện gì thì từ từ nói." Mọi người vội vã khuyên, ai cũng tức giận thái độ của Ninh Sương, mà Ninh Sương lại vẫn giãy dụa không thôi. "Đừng có nổi điên nữa! Muốn kinh động tới giáo sư chắc?!" Trần Hải Dương giữ lấy ả, mặt hoảng loạn. "Chậc chậc, mày nhìn xem bộ dạng này chẳng khác gì một mụ đàn bà chanh chua, còn đâu mặt mũi ĐH A nữa." Trương Tử Toàn đứng bên Tần Hàm Lạc, nhíu mày nói: "Hàm Lạc, chúng ta đi thôi." Tần Hàm Lạc nhìn Ninh Sương giãy dụa kêu khóc, tóc tai hỗn độn, lạnh lùng nói: "Cô đừng tưởng tôi không biết chuyện này đều do cô ở sau lưng giở trò quỷ. Tôi nói cho cô biết, nếu lần sau dám nhắc tới chuyện này trước mặt tôi một lần nữa thì cứ gặp một lần tôi đánh một lần, tôi đã nói thì nhất định làm được!" Nói xong liền kéo Trương Tử Toàn lướt qua mọi người, đi ra ngoài. Ninh Sương muốn đuổi theo lại bị Trần Hải Dương túm chặt lại, ả không khỏi lên tiếng khóc lớn: "Trần Hải Dương, đừng kéo nữa! Mau bỏ ra!" *** Lúc tối, Trương Tử Toàn nhớ tới việc này vẫn nhịn không được muốn cười: "Nhìn thấy Ninh Sương như vậy, tao thấy hả hê cực. Kỳ thật lúc Triệu ngu ngốc hỏi ra rõ ràng là do ả phát tán tin đó, tao đã muốn đánh cô ả." Tần Hàm Lạc vừa bưng đồ ăn đặt lên bàn vừa nói: "Tao nhìn ngứa mắt nhất loại con gái đấy, suốt ngày sinh sự không đâu, chuyên chõ mũi vào chuyện người khác, chính mình không theo đuổi được con trai thì lại đi oán trách người khác." Cô và Trương Tử Toàn ở nhà đã phân rõ nhiệm vụ, Trương Tử Toàn phụ trách làm đồ ăn, còn cô phụ trách bưng các món, dọn bàn và rửa chén bát. "Tao cũng không ngờ mày sẽ ra tay, hôm nay mày quả thực khiến tao nhìn với cặp mắt khác xưa những hai lần. Bất quá, Ninh Sương sẽ không bỏ qua việc này đâu, bị thầy chủ nhiệm biết cũng không tốt lắm, chúng ta vẫn nên gọi điện cho Triệu ngu ngốc, bảo hắn tìm mối quan hệ giúp giải quyết hậu quả đi." "Ừ, tao cũng nghĩ vậy, cứ để mày gọi cho hắn là được rồi." "Đúng rồi, sao không gọi Giản công chúa qua đây ăn cơm?" Trương Tử Toàn liếc nhìn nháy mắt: "Để có thể vừa vặn ngủ lại đây." Tần Hàm Lạc đang bưng bát ăn cơm, nghe xong lời này mặt hơi đỏ lên: "Tao không để cô ấy tới, giờ mày là bạn cùng phòng tao mà, tao là để ý tới cảm thụ của mày thôi." "Xì! Mày là sợ tao chế giễu thì có, mày yên tâm đi, tao và Giản công chúa cũng chẳng thân mấy, không ai lại đi cười mày đâu." "Ai nha, kỳ thật cũng không phải thế. Nếu cô ấy ở ký túc xá thì cứ ở đó đi, cũng miễn khiến bạn học nói linh tinh. Hai người ở bên nhau cũng không phải chỉ mới thời gian này, huống chi chuyện tối qua xảy ra cũng quá đột ngột, mọi người cũng cần thời gian để bình tĩnh lại một chút." "Tĩnh một chút? Tĩnh cái gì? Tuy đã trải qua một vài khó khăn, nhưng rốt cục cũng có được người con gái mà mình đã thích mười mấy năm trời, sao? Hiện tại tâm tư thế nào?" Sắc mặt Trương Tử Toàn bỗng trở nên đứng đắn. "Vui mừng, lại có chút lo lắng." Tần Hàm Lạc nuốt một miệng cơm, nhẹ giọng thở dài. "Vui cái gì? Lo cái gì?" "Vui vì có được, lo...không thể lâu dài." "Loại tâm tình này của mày tao cũng có thể lý giải." Trương Tử Toàn nhíu mày: "Nói thật, tao không hiểu được vì sao Giản công chúa vốn vẫn thích con trai lại đột nhiên đến với mày như vậy. Tao thế nào cũng cảm thấy giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, ừ, kì này vừa khai giảng tao đã cảm thấy sự kì quái giữa cả hai rồi." "Cô ấy...cô ấy nói trong lòng vẫn yêu tao, chỉ là...chỉ là căn bản không nghĩ tới khía cạnh này, cô ấy nói cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thích con gái." Tần Hàm Lạc ấp a ấp úng nói. Chuyện đã xảy ra hồi kì nghỉ đông, cô không thể nào nói được cho Trương Tử Toàn. "Ngất mất! Đây là lý do gì chứ? Có người ngu ngốc chậm hiểu đến vậy sao? Được rồi, khả năng này cũng có thể. Nhưng dù cho từ nhỏ đến lớn hai người vốn rất thân thiết, thân đến nỗi khó có thể phân rõ tình bạn và tình yêu, nhưng sao đột nhiên cô ấy lại hiểu ra được vậy? Dù sao cũng phải có chuyện gì đó kích thích cô ấy chứ? Chẳng lẽ là chuyện chia tay với Cố Minh Kiệt? Cô ấy bị một tên con trai làm tổn thương, sau đó mày thổ lộ, rồi cô ấy từ chối, sau hai ngày lại đột nhiên phát hiện ra cô ấy yêu mày?" Trương Tử Toàn cảm thấy không thể tin nổi. "Không phải, việc này nhất thời khó có thể nói rõ. Nhưng cô ấy cũng nói, cô ấy không thích con gái, mà thích chính là tao." Tần Hàm Lạc tựa vào sô pha, chuyện với Trầm Du, cô cũng không muốn nói với Trương Tử Toàn. Tóm lại, tâm tình phức tạp cùng cảm thụ về chuyện này cũng chỉ có chính mình hiểu được. "Vậy ý mày là, về sau cô ấy vẫn có thể thích con trai?" "Đúng vậy." Tần Hàm Lạc bình tĩnh nói. "Cho nên mày lo lắng không thể dài lâu, sợ cô ấy ngày nào đó lại rơi vào vòng tay của đứa con trai nào đó?" "Cũng không phải thế, tâm tình của tao, không có cách nào nói rõ với mày. Nhưng tao biết, hiện giờ cô ấy yêu tao, ánh mắt tao nhìn ra được, trái tim tao cảm nhận được." Đúng vậy, quả thực không có cách nào khác nói rõ, cô biết Giản Hân Bồi yêu mình, nhưng mà, cô cũng không cho rằng Giản Hân Bồi vẫn luôn yêu mình, vì dù sao nàng cũng từng nguyện ý dâng hiến hết thảy cho Cố Minh Kiệt. Trong lòng cô ẩn ẩn hoài nghi, có phải bởi vì lúc kỳ nghỉ đông Giản Hân Bồi thống khổ yếu đuối nhất, chính mình lại ở bên giúp nàng sưởi ấm, khiến cho tình thân cùng lòng cảm động chuyển hóa thành tình yêu. Vừa nghĩ đến đó, trái tim Tần Hàm Lạc liền ẩn ẩn nhức nhối, đương nhiên, những điều này cô không thể nói ra miệng, cô sẽ không động đến vết sẹo của Giản Hân Bồi. Mặc kệ thế nào, hiện tại các nàng là yêu nhau, cô sẽ quý trọng nàng hết mức có thể, nhưng mà, cô thực sự không nắm chắc hai người có thể bên nhau bao lâu, không chỉ bởi hai điều trên, mà còn bởi vì xã hội không tha, bởi vì quan hệ giữa hai nhà. Nếu cô biết nguyên nhân chân chính Giản Hân Bồi thất thân ngày đó, như vậy mọi nghi hoặc sẽ không tồn tại, cô sẽ chỉ thấy đau lòng cho người con gái yêu cô mà không tự nhận ra ấy, nhưng mà, cô sẽ biết sao? "Nếu tin tưởng cô ấy yêu mày, vậy thì cứ hảo hảo ở bên nhau đi. Đừng lo được mất gì cả, nghĩ nhiều cũng vô dụng." Trầm mặc trong chốc lát, Trương Tử Toàn nói. "Đúng vậy, tao không nghĩ nữa. Chưa bao giờ tao lại vui vẻ như lúc này, không phải sao?" Tần Hàm Lạc nở nụ cười, buông bát xuống, rút ra hai tờ giấy ăn, đưa một tờ cho Trương Tử Toàn. Di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, Tần Hàm Lạc cầm lấy, ấn phím nghe: "A lô." Cái tên hiện lên trên màn hình khiến thanh âm cô trở nên dịu dàng. Cô đứng lên, cầm di động đi vào phòng. "Hàm Lạc, mình nhớ cậu." Thanh âm ngọt ngào ngượng ngùng truyền tới từ đầu bên kia, trên mặt Tần Hàm Lạc nhanh chóng lan rộng một nụ cười ngọt ngào, đáy lòng nháy mắt liền trở nên mềm mại. Cửa phòng bị nhẹ nhàng đóng lại, Trương Tử Toàn nhìn cánh cửa kia, nhịn không được thở dài một hơi. Cô biết tính cách Tần Hàm Lạc, nếu yêu thương một người thì sẽ rất chân thành, muốn được dài lâu. Nhưng mà không biết vì lí do gì, trong lòng cô cũng không coi trọng đoạn tình cảm này, nhưng cô sẽ chúc phúc cho người bạn tốt nhất của mình. Dù sao, bất kì ai yêu thương một người mười mấy năm thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. *** Cuối tuần này thực ngọt ngào lãng mạn. Nắm tay nhau dạo phố, chọn lựa quần áo cho đối phương, ở trong rạp phim, uống chung một ly trà sữa, thừa lúc ngọn đèn hôn ám mà ngẫu nhiên tóc mai cùng vanh tai chạm nhau... Đối với Giản Hân Bồi mà nói, đây mới là mối tình đầu trong cuộc đời nàng. Lòng nàng mỗi ngày đều như chìm đắm trong mật ngọt, có đôi khi, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh Tần Hàm Lạc nàng cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn. Tối thứ sáu, Tần Hàm Lạc phá lệ ngủ lại nhà Giản Hân Bồi. Vừa khóa cửa phòng, Giản Hân Bồi liền vội vàng nhào vào lòng Tần Hàm Lạc, thì thầm nói nhỏ bên tai cô: "Hàm Lạc, mình rất nhớ cậu." "Mình cũng vậy." Tần Hàm Lạc thấp thỏm bất an nhìn cánh cửa: "Bất quá, đây là nhà cậu mà." "Mình đã khóa cửa rồi, yên tâm đi, lúc mình trong phòng mẹ rất ít khi tới quấy rầy." Thanh âm Giản Hân Bồi mềm mại dịu dàng, thân mình áp sát cô, nháy mắt máu trong người Tần Hàm Lạc như bốc cháy, liền cúi đầu hôn lên môi nàng. Giản Hần Bồi ôm lấy cổ cô, ôn nhu cùng hòa theo. Kết thúc nụ hôn kéo dài này, ánh mắt Giản Hân Bồi trở nên mơ hồ, nàng nhẹ giọng thở hổn hển: "Hàm Lạc, ôm mình vào phòng tắm, chúng ta tắm rửa trước đã được không." Quần áo từng phần từng phần bị cởi ra, hai người lõa thể đối diện nhau. Tần Hàm Lạc thật cẩn thận ôm Giản Hân Bồi vào bồn tắm, rồi chính mình cũng tiến vào nằm xuống. Bồn tắm cũng không lớn lắm, vừa vặn đủ cho thân thể các nàng. Hai người nghiêng người nhìn nhau, bàn tay Tần Hàm Lạc nhịn không được trượt theo đường cong thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt trở nên nóng rực như lửa. Giản Hân Bồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, sau đó sửa lại mái tóc ngắn bị nước làm ướt dính sát trên trán cô, chủ động ghé lại, một lần lại một lần hôn lên khuôn mặt cô. Hai người ôn tồn triền miên, sớm đã bỏ chuyện tắm rửa qua một bên. Nửa đêm, trong phòng mới an tĩnh lại. Giản Hân Bồi nép vào lòng Tần Hàm Lạc, lẳng lặng lắng nghe tiếng tim đập của cô, lòng an bình mà thỏa mãn, nét mặt tràn đầy ngọt ngào. "Hàm Lạc." Nàng dịu dàng gọi tên cô. "Ừ?" Không có thanh âm, hồi lâu, lại là một tiếng gọi. "Hàm Lạc." "Sao thế?" "Chỉ là muốn gọi thôi. Không biết vì sao, giờ cậu ở ngay bên mình mà mình vẫn còn nhớ cậu." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi của nàng, hôn lên mái tóc: "Ngốc." "Cậu nói xem, trước kia sao mình lại ngốc đến vậy nhỉ, vì cái gì không sớm nhận ra chúng mình thích nhau." Nàng nhắm mắt lại lẩm bẩm. "Giờ biết cũng không muộn mà." Tần Hàm Lạc xoay người, tinh tế hôn lên gương mặt nàng, mái tóc, cần cổ. Cô tham lam hít lấy hương chanh thơm ngát trên người Giản Hân Bồi, sau đó vùi mặt vào khỏa mềm mại trước mắt nàng. Thân mình Giản Hân Bồi khẽ run rẩy, ôm chặt lấy đầu cô. "Bồi Bồi, mình yêu cậu." Thanh âm của cô có chút mơ hồ không rõ, cô biết, Giản Hân Bồi lại nghĩ tới sự tình trước kia, cô chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt tình yêu của mình, chuyển dời lực chú ý của nàng. "Hàm Lạc, sau này đừng rời xa mình được không? Mình sợ về sau cậu sẽ rời bỏ mình." Giản Hân Bồi ôm chặt lấy cô. "Mình sẽ không rời xa cậu, trừ phi cậu rời bỏ mình." Lòng Tần Hàm Lạc bỗng nhiên chua xót. "Sẽ không đâu! Về sau mình muốn ngày ngày ở bên cậu, đặc biệt là cuối tuần. Ừ, ngày mai cậu ở nhà mình cả ngày nhé." "Chắc không được đâu, mai em mình ở nhà, con bé chỉ có nửa ngày nghỉ, mình muốn ở bên em." Tần Hàm Lạc cười ngẩng đầu: "Huống chi ngày nào cũng ở nhà cậu thì còn ra thể thống gì nữa." "Là cô bé lần trước mình gặp?" Giản Hân Bồi nhớ tới dáng vẻ Tần Hàm Lạc sánh vai đi cùng em ngày đó, lòng bỗng nhiên ẩn ẩn không thoải mái: "Cô bé thật xinh đẹp." "Đúng vậy, Tiểu Nhàn rất xinh, kỳ thật cô bé đó rất giống mẹ, dì Mễ nhìn cũng rất đẹp." Tần Hàm Lạc vô tư nói. Giản Hân Bồi không nên tiếng, hồi lâu sau bỗng nhiên đẩy Tần Hàm Lạc ra, xoay người đi. Tần Hàm Lạc nghiêng người, vòng tay qua eo nàng, buồn bực nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Giản Hân Bồi gạt tay cô ra, uể oải nói: "Mệt mỏi, muốn ngủ thôi." Tần Hàm Lạc ngẩn ra, thái độ nàng bỗng nhiên lạnh lùng cự nhân ngoài ngàn dặm khiến lòng cô cũng không thoải mái. Cô ngẫm nghĩ, không lên tiếng nữa, đắp chăn cho Giản Hân Bồi, sau đó mình cũng nhắm mắt ngủ. Giấc ngủ này đương nhiên không yên ổn, mọi cảm giác ngọt ngào hạnh phúc trong lòng đều hóa thành phiền não. Đây xem như là cuộc tình đầu tiên của Tần Hàm Lạc, cho nên phương diện tình cảm có chút ngô nghê, đối với thái độ thay đổi đột ngột của Giản Hân Bồi có phần không thích ứng được. Trong mắt cô, Mễ Tiểu Nhàn chỉ là một cô em gái bình thường mà thôi, cô nhất thời không thể ngờ được dĩ nhiên Giản Hân Bồi sẽ vì thế mà ghen. Vốn đang thân mật như thế, đột nhiên lại lãnh đạm vậy, khiến lòng cô buồn phiền không thôi. Nằm trằn trọc trên giường một lúc lâu, đúng lúc hết sức khó chịu thì một tiếng nức nở trầm thấp lại truyền tới từ bên cạnh. Hết chương 45