Thứ ba, tiết học buổi chiều vừa kết thúc, Tần Hàm Lạc chào Trương Tử Toàn một tiếng rồi khẩn cấp lao ra khỏi lớp, vội vàng tới cổng trường, đón xe bus tới Bát Trung.
Dọc đường đi, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghĩ tới không biết lúc Mễ Tiểu Nhàn nhìn thấy nàng sẽ thế nào thì lòng không khỏi hưng phấn, ôm chặt hộp chocolate trong lòng. Kỳ thật chủ nhật vừa qua Mễ Tuyết Tuệ và Tần Trọng đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Mễ Tiểu Nhàn. Một nhà bốn người cùng tới một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A để ăn cơm, quà Mễ Tiểu Nhàn nhận được là hai bộ quần áo rất đẹp và một chiếc đồng hồ. Lúc ấy Tần Hàm Lạc đã thấp giọng hỏi em hôm thứ ba muốn cô tới Bát Trung lúc nào, là giữa trưa hay buổi chiều. Mễ Tiểu Nhàn nói giữa trưa Chung Thúy Nhi và một vài người bạn sẽ cùng em đi ăn ở tiệm cơm nhỏ trong trường, mấy người đó rất thích vui đùa ầm ỹ, cho nên buổi chiều cô hẵn tới. Xe chạy phi thường chậm, mỗi lần đến một bến, rất nhiều người lên xuống, Tần Hàm Lạc thầm sốt ruột, thỉnh thoảng giơ tay xem đồng hồ, cô nhất định phải tới Bát Trung trước giờ tự học buổi tối, nếu không chẳng những không thể ăn cơm tối với em, mà chỉ sợ ngay cả tặng quà cũng không kịp. Bát Trung tan học lúc năm rưỡi, bảy giờ là đến giờ tự học. Lúc tới Bát Trung, quả nhiên đã sáu giờ hai mươi phút. Tần Hàm Lạc thầm ảo não, sớm biết thế không bằng ngồi taxi tới đây. Xuống xe, đi tới cửa bảo vệ trình báo thẻ học sinh, sau đó đi cửa hông vào, cô cúi đầu nhìn thời gian, đang chuẩn bị chạy tới kí túc xá của Mễ Tiểu Nhàn thì lại cảm giác có một người đi tới trước mặt. Đầu tháng mười một thời tiết đã hơi se lạnh, Mễ Tiểu Nhàn đứng trước mặt mặc một thân quần áo thể thao màu trắng, duyên sáng yêu kiều, đôi mắt đẹp mang ý cười, có lẽ vì đứng hứng gió khá lâu nên hai má bị lạnh mà hơi ửng hồng. "Sao em ở đây? Đợi tôi à?" Tần Hàm Lạc vừa mừng vừa lo nói. Mễ Tiểu Nhàn mỉm cười, thoạt nhìn có vài phần ngượng ngùng: "Uhm, em sợ không đủ thời gian, đến ký túc xá cũng khó đi, không muốn chị mất công một chuyến." Tần Hàm Lạc cảm động, giữ chặt tay em, chỉ cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo, giọng nói của cô có vài phần thương tiếc: "Em đứng đây nhỡ trúng gió, cảm thì sao?" Liếc mắt lại nhìn thấy trong tay em có hai chiếc túi giấy, cũng không biết là cái gì, cô không khỏi có chút ngạc nhiên: "Ồ, em cầm gì thế?" "Đồ ăn thôi, chẳng qua đã nguội rồi." Mễ Tiểu Nhàn chu miệng, khẽ nhíu mày. "Món gì thế? Không đủ thời gian mất, mau lên, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm." "Thôi khỏi, đồ ăn trong trường ăn mãi cũng chán. Hôm nay em đã hối lộ ông cụ bảo vệ để em đi ra ngoài một chút, ở ngoài có cửa hàng bánh nướng ngon lắm, em mất năm phút mua hai cái về đó. Đi, theo em tới chỗ này." Mễ Tiểu Nhàn vừa nói vừa kéo Tần Hàm Lạc đi. Em kéo Tần Hàm Lạc tới bãi cỏ bên cạnh sân thể dục, trên bãi cỏ có một vài tảng đá hình thù kì quái, nhìn qua bóng loáng sạch sẽ, em ngồi lên một khối trong đó, lại ra ý bảo Tần Hàm Lạc cũng ngồi xuống. Tần Hàm Lạc nhìn sân thể dục rộng lớn ở bên phải, lại nhìn một hàng cây cao lớn bên trái, nói: "Chỗ này thực không tệ, vì sao không thấy có ai ở đây?" Mễ Tiểu Nhàn cười đáp: "Giờ trời lạnh, ai còn đến đây nữa, lúc mới khai giảng có rất nhiều người đến đây vào giờ nghỉ." Tần Hàm Lạc gật gật đầu, trân trọng cầm trong tay hộp chocolate cùng quyển tư liệu ôn tập: "Sinh nhật vui vẻ! Mười tám tuổi, giờ không phải trẻ con nữa, là thiếu nữ rồi đó." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, mím môi cười, nhận lấy món quà, thấp giọng nói: "Cám ơn." "Em đưa tôi đến đây, chẳng lẽ không chuẩn bị mời tôi bữa cơm sao?" Tần Hàm Lạc nói đùa. "Có mà." Mễ Tiểu Nhàn khẽ cười. Em hơi lưỡng lự, đặt món quà của mình lên đầu gối, sau đó mới đưa tay mở túi giấy đang cầm ra, đưa một chiếc bánh nướng cho Tần Hàm Lạc, còn mình cũng cầm một chiếc. "Em mời tôi ăn cái này?" Một cơn gió thổi qua, Tần Hàm Lạc lạnh đến rụt cổ, biểu tình cũng thực khoa trương. "Sao chứ? Ăn ngon lắm mà." Mễ Tiểu Nhàn lẩm bẩm. "Cũng phải, một lát nữa em còn phải tự học, đi gọi vài món cũng không đủ thời gian. Có điều sinh nhật ăn cái này, tôi thì không sao cả, chỉ ủy khuất em thôi." Tần Hàm Lạc giơ chiếc bánh lên, cắn một miếng. Bánh nướng rất thơm, hẳn vốn ăn ngon lắm, nhưng giờ đã nguội lạnh nên hương vị bị giảm đi đôi chút. Mễ Tiểu Nhàn cắn một miếng, lại nhìn Tần Hàm Lạc: "Hình như, hình như ăn không ngon như mọi ngày." "Đâu có, ăn ngon lắm." Tần Hàm Lạc cắn từng miếng từng miếng, như thể đang ăn thứ gì ngon nhất trên đời vậy, vừa ăn vừa cười với Mễ Tiểu Nhàn. Nụ cười của cô như có sức cuốn hút kỳ dị, khiến Mễ Tiểu Nhàn có cảm giác kỳ quái, dường như chiếc bánh này ăn ngon hơn mọi lần nhiều lắm. Nhưng chỉ một lát sau, vẻ tươi cười trên mặt Tần Hàm Lạc liền chậm rãi cứng đờ. Chỉ đơn giản cảnh này bỗng nhiên khiến cô nhớ lại quãng thời gian học cấp 2. Những ngày ấy, mỗi khi tan học, cô và Giản Hân Bồi sẽ cùng góp số tiền tiêu vặt còn lại của mình đi mua thứ gì đó. Có một lần, trên người cả hai chỉ còn một đồng, sau đó hai người mua một cây mía, mỗi người một nửa, vừa ăn, vừa cười đùa. Thời gian ấy, cô và nàng đã từng vui vẻ như vậy, cho dù chỉ một cây mía cũng đủ đem đến niềm hạnh phúc lớn lao cho cả hai, nhưng hiện tại thì sao? Tần Hàm Lạc nghĩ đến đây, lòng trào dâng một cảm giác chua xót, đã bao lâu rồi chưa được vui vẻ như vậy? Mễ Tiểu Nhàn rõ ràng cảm giác được biến hóa của cô, tạm dừng việc nhai nuốt, nhẹ giọng hỏi: "Chị sao vậy?" "Không...không có gì." Tần Hàm Lạc nhớ tới hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em, liền vội vàng dứt bỏ tạp niệm, nặn ra nụ cười tươi. Còn năm phút nữa là đến bảy giờ, Tần Hàm Lạc đưa Mễ Tiểu Nhàn đến trước khu lớp học, Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô, vài lần muốn nói lại thôi. "Tốt lắm, mau đi đi." Tần Hàm Lạc thúc giục. Mễ Tiểu Nhàn vẫn không nhúc nhích, em giơ giơ hộp chocolate trong tay: "Em rất thích món quà này, bất quá tư liệu ôn tập thì thôi, em vừa nhìn đã thấy chóng mặt." "Cái này là Tử Toàn chọn." Tần Hàm Lạc gãi gãi mũi: "Tôi vốn định mua một tập thơ." Giờ cô rất không có nghĩa khí quy công lao về mình, còn lại đẩy cho Trương Tử Toàn. "Vậy vì sao không mua thơ?" "Aish, một lời khó nói hết." Tần Hàm Lạc nhớ tới luận điệu của Trương Tiểu Toàn ngày đó, không khỏi lắc đầu mỉm cười. Hai người đang nói, "reng reng reng", một tràng tiếng chuông dồn dập vang lên, theo đó là một vài học sinh cùng đi về phía khu lớp học. "Được rồi, mau đi đi." Tần Hàm Lạc vừa nghe tiếng chuông liền gấp gáp thúc giục Mễ Tiểu Nhàn lần nữa. Mễ Tiểu Nhàn cắn cắn môi, nhìn nhìn cô, bỗng nhiên tiến lên, bổ nhào vào lòng Tần Hàm Lạc, hai tay ôm lấy cô, vội nói thầm: "Cám ơn chị, đây là sinh nhật vui vẻ nhất trong suốt mười tám năm qua của em." Nói xong liền buông cô ra, xoay người chạy lên lầu. Tần Hàm Lạc vẫn còn đang dang hai tay, ngơ ngác đứng đó, cô chỉ cảm thấy một cơ thể mềm mại ghé sát lại mình, một làn hương bạc hà chui vào mũi, sau đó, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì vòng tay đã trống rỗng, tiếp đó là nhìn thân ảnh quen thuộc kia biến mất ở chỗ rẽ nơi cầu thang. Hồi lâu sau, cô buông thõng hai tay, ngửa mặt nhìn ánh đèn lớp học của Mễ Tiểu Nhàn ở tầng năm, sau đó khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: "Sinh nhật này thực quá vội vàng mà! Cô bé này, lại dễ dàng thỏa mãn như vậy." Vươn hai tay hít thở, sau đó đút tay vào túi, lại ngoái lại nhìn, sau đó mới lòng đầy cao hứng ra khỏi Bát Trung. *** "Bồi Bồi, thứ sáu là sinh nhật của một đứa bạn anh, đến lúc ấy em đi cùng anh tới chúc mừng được không?" Lúc ăn cơm tối, Cố Minh Kiệt đầy chờ mong hỏi Giản Hân Bồi. "Là ai vậy?" "Chính là Lí Sâm đó, bạn gái của hắn ở trong Hội học sinh, em cũng biết mà, không phải đã từng dẫn em đi gặp họ hai lần đó sao?" Giản Hân Bồi gật gật đầu: "Định đi đâu?" "Cùng ăn cơm tối, sau đó không phải KTV thì quán bar, đơn giản là mọi người cùng nhau vui vẻ thôi." Cố Minh Kiệt cười nói. "Uhm, em không hứng thú với mấy chỗ đó cho lắm." Giản Hân Bồi có chút khó xử. "Nhưng lần trước em đã bỏ mặc anh một lần rồi." Cố Minh Kiệt vẻ mặt đầy ủy khuất nói. "Được rồi, có đi hay không thì thứ sáu em sẽ nói với anh, sẽ cố gắng hết sức, được không?" Giản Hân Bồi cười đáp. "Bạn gái như em thật không đủ tư cách mà." Cố Minh Kiệt thở dài. "Được rồi, đừng giận mà, về sau sẽ càng ngày càng đủ tư cách." Giản Hân Bồi nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của hắn, lòng cũng có chút áy náy, nở nụ cười gắp một miếng thịt bò đặt vào bát hắn. Thịt bò, lại là thịt bò...Cố Minh Kiệt thầm cười khổ, hắn rõ ràng không thích ăn thịt bò, nhưng lần nào Giản Hân Bồi cũng đều rất tự nhiên gắp cho hắn, hắn cũng không tiện nói, chỉ đành đút vào miệng. Hắn vừa từ từ nhai nuốt, vừa nhìn Giản Hân Bồi, chỉ thấy nàng hai tay chống cằm, lúm đồng tiền như hoa, tâm tình vừa rồi không vui vì không nhận được câu trả lời chắc chắn lại lập tức sung sướng hẳn lên. Tối về đến ký túc xá, Giản Hân Bồi lấy di động ra, gọi cho Tần Hàm Lạc. Sau lần đó giảng hòa xong, thứ hai nào nàng và Tần Hàm Lạc cũng cùng nhau ăn bữa cơm ở căn tin, so với cục diện bế tắc lần trước thì quan hệ giữa hai người đã được cải thiện rất nhiều, chỉ là gặp nhau vẫn rất ít, hơn nữa khi ở cạnh nhau dường như đều có chút cẩn trọng. "A lô?" Điện thoại vang một hồi lâu mới nghe được thanh âm Tần Hàm Lạc truyền đến từ đầu bên kia. "Hàm Lạc, cuối tuần này cậu định làm gì?" "À...mình định đi thăm ông ngoại." Do dự một lát, Tần Hàm Lạc mới nhẹ giọng trả lời. "Ông ngoại?!" Thanh âm Giản Hân Bồi lập tức vui vẻ hẳn lên: "Đã lâu mình chưa gặp ông rồi, mình đi cùng cậu được không?" "Việc này...cuối tuần cậu không đi với bạn trai sao?" "Ngày nào mình cũng ở bên anh ấy rồi mà, cuối tuần không gặp cũng không sao, Minh Kiệt sẽ thuận theo mình, không phản đối đâu." Giản Hân Bồi vội nói. Đầu dây bên kia bỗng nhiên không có tiếng động gì, Giản Hân Bồi đợi một lát, sau đó liền nghe được một tràng tiếng cười vọng qua. "Hình như bên chỗ cậu có rất nhiều người. Trừ Trương Tử Toàn ra, còn có ai ở đó sao?" Giản Hân Bồi cảm thấy rất kỳ quái. "À, là một đàn em cùng học viện ở gần đây, em ấy đang đùa giỡn với Tử Toàn ấy mà." Tần Hàm Lạc hờ hững trả lời. Giản Hân Bồi miễn cưỡng kìm nén sự không vui trong lòng, lại hỏi: "Hàm Lạc, cậu không muốn dẫn mình đi thăm ông sao?" "Không phải, aish, cậu tới đi." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hết chương 26 ———————————- Có thể mọi ng ko nhớ lắm, nhưng hành động gắp thịt bò của Bồi Bồi hoàn toàn xuất phát từ bản năng tiềm thức, bởi Hàm Lạc thích ăn thịt bò và lần nào ăn cùng nàng cũng gắp cho HL. Aish, Bồi Bồi thật ngốc, tất cả mọi thứ lq tới HL đều đã khắc sâu trong tâm trí nàng, đến nỗi dù Cố Minh Kiệt ở bên lâu vậy cũng hoàn toàn ko để ý tới sở thích của hắn, mà chỉ toàn vô thức hđ như khi ở bên HL.