TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 229: Ba năm?

Thanh sam văn sĩ như tỉnh mộng, mặt nhợt đi phát ra một đạo thanh sắc quang diễm, giáng vào đạo tử quang.

Đạo tử quang có ngoại hình như anh nhi, tím sẫm một màu, là "Tử ma anh" .

"Tử ma anh" dừng lại trên không, tránh khỏi hai đạo quang hoa của Hoa Vi Dung và thanh sam văn sĩ phát ra, va vào một vách khoang, định phá vách lao ra.

"Mau! Bắt lấy âm nguyên pháp bảo đó!"

Lục bào lão đầu kêu oai oái, Ngụy Tác lãnh tĩnh đích tế xuất Thanh tác ngân pháp trượng, đồng thời thi triển "Kim xà loạn vũ" .

Kim sắc lôi xà dày đặc cơ hồ lập tức bao trùm "Tử ma anh" sắp va vào sàn thuyền.

"Tử ma anh" tê dại, mắt trợn ngược đầy nhân tính hóa.

Một viên ngọc xanh có phù văn hình trúc xanh cổ kính xuất hiện trong tay Ngụy Tác, phất vào "Tử ma anh", thanh sắc trường kiếm do cương phong ngưng thành xẹt ra trong tích tắc.

"Tử ma anh" tựa hồ cảm giác được nguy cơ hủy diệt, tử quang rực lên, cứng đơ ngươi rồi tránh khỏi thanh sắc trường kiếm, lao vào vách thuyền.

"Xoạt!"

Cùng lúc một dải bạch quang băng hàn tột bậc men theo vách thuyền bắn ra, "Tử ma anh" va vào thì cứng người, bị phủ một lớp băng cứng!

Bạch quang là bạch sắc băng long do Cơ Nhã phát ra.

Ngụy Tác không hề ngần ngừ, lại kích phát Thanh cương phiến lấy được của Đổng Thanh Y, "Tử ma anh" run lên cầm cập, vừa chấn nứt lớp băng bên ngoài thì hai cây thanh sắc trường kiếm do cương phong ngưng thành xuyên qua.

Ma anh tan hết linh quang, từ không trung rớt xuống.

Cùng lúc đó, ánh máu đỏ sầm từ miệng ma anh phun vào Ngụy Tác.

Chát một tiếng, huyết quang đỏ sậm giáng lên Xích giáp thuẫn mà Ngụy Tác vừa thi triển. Pháp thuẫn vốn lỗ chỗ không có thêm vết thương nào nhưng hồng quang yêu dị lóe lên, Xích giáp thuẫn tan hết linh khí, chính thức vô hiệu.

Mấy bóng người từ ngoài cửa khoang lao vào, thấy "Tử ma anh" phun ra huyết quang, thì rớt phịch xuống đất, sắc mạt trắng nhợt.

"Quý đạo hữu, lần này gây ra đại họa rồi.” Hoa Vi Dung vốn không còn động dụng được bao nhiêu chân nguyên, ngực phập phồng, ánh mắt đầy kinh hoàng.

"Giết thì mỗ cũng giết rồi, có gì không ổn xin Hoa tiền bối nói rõ.” Ngụy Tác liếc thi thể Kỳ Tử Vũ còn đứng sừng sững, tỏ vẻ khinh bỉ. Chỉ cần để gã đánh lén, dù là tu sĩ Chu thiên cảnh ngũ trọng, không có bảo vật thần thức xung kích như Đổng Thanh Y thì chỉ còn nước bị gã hạ sát.

"Ban nãy các hạ hỏi vị hiền đệ này, lão phu đã nhận ra không ổn nhưng không kịp ngăn cản.” Hoa Vi Dung liếc thanh sam văn sĩ, nhẹ giọng nói nhanh: "Y nói không sai, Vân Linh đại lục chỉ riêng Hỗn Nguyên tông có Nhất khí nguyên thần đăng có thể khiến tông môn biết địa điểm cụ thể đệ tử chết ở ngoài, nhưng 'Tử ma anh' có thể khiến tu sĩ lợi hại của Âm Thi tông phát hiện thứ giết chết bản môn đệ tử. 'Tử ma anh' này chỉ có tu sĩ Phân niệm cảnh tam trọng trở lên mới luyện chế được, do trưởng lão Âm Thi tông luyện thành, tưởng thưởng cho đệ tử tinh anh. Pháp bảo này là huyết luyện chi vật, có linh tính, không chỉ lúc đối địch có thể chủ nhân điều khiển âm nguyên pháp bảo, sau đó cũng có thể tự động quay về với chủ nhân đã luyện chế.”

Ngụy Tác nhíu mày: "Vậy thì 'Tử ma anh' không phải đã bị chúng ta giết rồi sao?"

"Quý đạo không biết đó thôi.” Hoa Vi Dung nhăn nhó: "Tử ma anh có thể phun ra 'Tà huyết tiễn', là đạo hồng sắc huyết quang vừa rồi. Cách luyện chế 'Tử ma anh' của Âm Thi tông không ai biết, nên không ai biết Tà huyết tiễn huyền diệu cỡ nào, nhưng Tà huyết tiễn có công hiệu phá hoại pháp khí của đối phương, còn tạo thành mùi tanh trên mình người công kích, rất lâu mới tan.”

Ngụy Tác hơi biến sắc, phát giác trên mình quả nhiên có mùi tanh.

"Tử ma anh khi có thể trốn thoát thì cố gắng chạy trốn, nó nhớ được khí tức của tu sĩ dã giết chủ nhân, sẽ đưa trưởng lão luyện chế ra nó đi báo thù. Lúc biết không thể thoát được, nó sẽ thi triển thuật này, công kích người giết chủ nhân, tu sĩ lợi hại của Âm Thi tông sẽ lần theo mùi tanh này.” Hoa Vi Dung nói tiếp, "Ban nãy mà 'Tử ma anh' đào thoát, trăm phần trăm huynh đệ sẽ bị tu sĩ lợi hại của Âm Thi tông bắt kịp. Giết 'Tử ma anh', tình hình chỉ hơn tí xíu. Mùi tanh này trong ba năm sẽ không tan, ở Vân Linh đại lục, hiếm người nào giết đệ tử Âm Thi tông có 'Tử ma anh' mà thoát khỏi bị truy sát.”

Nghe Hoa Vi Dung nói, không chỉ sắc mặt Cơ Nhã cắt không còn hột máu, ngay cả lục bào lão đầu cứ kêu gào cướp lấy 'Tử ma anh' cũng kinh hãi, "Không phải chứ?"

"Ba năm không tan?" Ngụy Tác hỏi, "Không có biện pháp phá giải sao?"

"Tuy khó giải nhưng cũng còn may là các vị đang ở trong Chập Khí hải.”

"Ở Chập Khí hải?" Ngụy Tác đảo mắt, "Hoa tiền bối nói vậy là sao?"

Hoa Vi Dung giải thích nhanh: "Tựa hồ người Âm Thi tông tuy không cách nào trực tiếp đuổi theo mùi tanh này nhưng chỉ cần đến gần phạm vi nhất định thì sẽ nhận ra. Đệ tử Âm Thi tông số lượng kinh nhân, không cần nói ở các thành bắc bộ Vân Linh đại lục mà ở hải vực ngoài Tịch Diệt hải đều rất đông, ở nơi khác mà giết đệ tử có 'Tử ma anh', triêm nhiễm mùi tanh này, e rằng sẽ lập tức bị Âm Thi tông vay giết. Cũng may Chập Khí hải không có nhiều tu sĩ, hiếm khí gặp đệ tử Âm Thi tông, chập khí của Chập Khí hải có tác dụng cách tuyệt phần nào mùi tanh. Lão phu nghe nói có một tu sĩ giết đệ tử tinh anh Âm Thi tông xong chạy vào Chập Khí hải trung đã đào thoát. Quý đạo hữu chỉ cần tìm một nơi ở Chập Khí hải trốn tránh ba năm, đến khí mùi tanh tan hết thì lo gì.”

Ngụy Tác nhíu mày, "Hoa tiền bối, ý tiền bối là bọn tại hạ đành ở lại Chập Khí hải trốn tránh ba năm?"

"Không còn lựa chọn nào khác là vượt Tịch Diệt hải, đến Tịch Hàn đại lục. Nhưng tuyệt đại bộ phận hải vực Tịch Diệt hải đều chưa được khám phá, cả tu sĩ Kim đơn kỳ cũng không dám vượt.” Hoa Vi Dung cười khổ, "Nếu là lão phu, chắc cũng chọn cách ở lại Tịch Diệt hải này ba năm.”

Ngụy Tác bình tĩnh gật đầu, không tỏ vẻ gì mà hỏi, "Chập khí mà các vị nói là bạch sắc linh vụ của Chập Khí hải?"

"Không sai. Hải vực nàycó tên Chập Khí hải, vì có một loại yêu thú là Bàn cổ cự chập. Bạch sắc chập khí này do chúng phun ra. Chúng được liệt vào thất giai, thể hình khổng lồ, là bá chủ hải vực này. Chập Khí hải không thiếu gì yêu thú ngũ lục cấp trở lên, bọn lão phu dám vào là vì 'Chập khí thuyền' này có Chập linh pháp trận, mỗi ngày hai lần kích phát sẽ mô phỏng khí tức của Bàn cổ cự chập, gặp yêu thú không đối phó nổi thì dọa được chúng bỏ chạy.” Hoa Vi Dung nhìn Ngụy Tác, do dự một chốc, rồi nghiến răng: "Tu sĩ Phân niệm cảnh lưỡng tam trọng đều không dễ dàng vào đây, đệ tử Âm Thi tông này chỉ có tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng mà dám đi lại nghênh ngang trong Chập Khí hải thì khẳng định có sư trưởng hoặc sư huynh đệ tu vi cao hơn nhiều đi cùng. Có thể người Âm Thi tông cách đây không xa. Mau Quý huynh mau rời thuyền.”

"Rời thuyền?" Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn Hoa Vi Dung: "Tình hình ban nãy các vị cũng đã thấy, các vị không dám ngăn cản nên mỗ đành giết hắn. Hiện tại bọn mỗ không hiểu gì về hải vực này, rời thuyền thì đi đâu?"

"Lão phu biết lời thỉnh cầu này không hợp đạo nghĩa, nhưng mong Quý huynh hiểu cho, bọn lão phu tuy không sợ chết, nhưng Âm Thi tông trút giận lên Hoa gia, Hoa gia khẳng định bị diệt môn.” Hoa Vi Dung cuống lên nói nói, "Thứ xác định phương vị trên thuyền chỉ có tinh thần đồng nhân cố định ở đầu thuyền, không cách nào cho Quý huynh, nhưng hải đồ Chập Khí hải thì bọn lão phu có thể tặng cho một tấm. Bằng vào đó, Quý huynh có thể hiểu về hải vực này. Chỉ cần Quý huynh hiểu cho nỗi khổ, Hoa gia sẽ nhớ ơn của Quý huynh hôm nay.”

"Được, đã vậy thì hắn do mỗ giết, các vị đưa hải đồ xong, mỗ sẽ rời thuyền.” Ngụy Tác gật đầu gọn ghẽ, sắc mặt thoáng âm hàn nói, "Tiếp đây mỗ phải thi thuật cứu trị đồng bạn, cần chút thời gian, ở lại trên thuyền một chốc. Mỗ không có đủ pháp khí và đơn dược, mong chư vị cùng giao dịch, mỗ đảm bảo không để các vị bị thiệt.”

"Được!" Hoa Vi Dung mắt ánh lên thần sắc cảm kích, nghiến răng gật đầu, dặn tu sĩ sau lưng: "Lui thuyền lại, đồng thời kích phát Chập linh pháp trận.”