TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thông Thiên Chi Lộ
Chương 107: Nhân vật hàng đầu

Mộ Dung Thần cũng biết rõ Ngụy Tác có nhiều linh thạch linh thạch như thế và một con Phệ tâm trùng trưởng lão tất nhiên không phải là tu sĩ thông thường, nghe gã hỏi thì ông ta mới nhận ra gã là tu sĩ Chu thiên cảnh, chấn kinh một chút mỉm cười: "Quý huynh đến đúng lúc lắm, pháp khí đầu tiên đã luyện chế xong.”

"Vậy hả?" Ngụy Tác hưng phấn hẳn, "Mau lấy ra cho tại hạ xem.”

"Được, Quý huynh đợi chút.” Mộ Dung Thần đi vào gian trong, thoáng sau đi ra mang theo một vật trông như mũi dùi vào đưa cho Ngụy Tác.

Gã cực kỳ hớn hở mở ra.

Pháp khí luyện chế từ mũi nhọn ống hút của Phệ tâm trùng trưởng lão chỉ dài chừng bảy tấc, vừa nhỏ vừa rỗng ruột, Ngụy Tác thử đeo thì hóa ra có thể đeo lên ngón tay, không trông kỹ không khác gì cái đê mà nữ nhân thường đeo, có điều thò ra thêm một cái móng mảnh mai.

Mũi nhọn sắc bén dị thường, Ngụy Tác thầm tính nếu đâm vào một người thì máu sẽ chảy ồng ộc theo ống ra ngoài.

Ống nhọn gần như trong suốt, ánh lên màu trắng lợt, bên ngoài khắc phù văn nhỏ xíu, phát ra khí tức nhẹ nhàng. Bên trong có độn một lớp màu bạc mờ.

Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, lập tức gã hoan hỉ cực độ, mũi nhọn trở nên mông lung, cơ hồ tann biến trong không khí.

"Huynh đệ chú trọn đến tác dụng ẩn hình, chắc để đánh lén nên lão phu không cho thêm pháp trận mà chỉ khắc phong hệ pháp trận, nhằm đề thăng tốc độ, để khi nó bay ra không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.” Mộ Dung Thần giải thích với vẻ vừa ý: "Để tăng độ bền, trước khi khắc pháp trận, lão phu đã cho nó vào ngọc tủy dịch tôi luyện mười ngày, thành ra pháp khí này hiện có lực công kích bán linh giai nhưng chất liệu có thể chống đỡ một đòn của bán linh giai pháp khí mà không phá tổn.”

Ngụy Tác gật đầu cực kỳ vừa ý.

Uy lực bán linh khí nằm trong dự tính của gã và lục bào lão đầu. So với linh khí vô danh gã đang sở hữu thì uy lực của ống nhọn này kém xa. Nhưng hắc sắc tiểu tiễn là minh khí, ống nhọn là ám khí, dùng để lén lén lút lút đánh lén thì uy lực bán linh khí đã khá lắm rồi, quan trọng nhất là khi kích phát không hề phát ra thanh âm, phù hợp với yêu cầu càng âm hiểm càng tốt của gã.

"Bất quá vì chất liệu nên pháp khí này còn khuyết điểm.” Mộ Dung Thần bảo: "Ánh nắng mặt trời có ảnh hưởng nhất định, vật này không thể hoàn toàn ẩn hình dưới ánh nắng, nên lão phu dùng dầu Thụ cáp luyện một bình dược dịch, khi chuẩn bị đối địch thì bôi một lớp sẽ cách tuyệt được ánh nắng để ản hình.”

Ông ta ngừng lại một chút, lấy ra một cái lọ ngọc, tỏ vẻ hơi khó xử, bổ sung một câu, "Chỉ là sử dụng vào ban ngày hơi phiền hà, dầu Thụ cáp cũng không rẻ, lọ này là lão phu tặng huynh đệ. Nếu huynh đệ muốn luyện chế thêm, lão phu sẽ phải thu phí dụng.”

Ngụy Tác đón lấy lọ ngọc, nhất thời máy động, thản nhiên hỏi, "Dược dịch có hiệu quả như thế, nếu lúc luyện chế xong pháp y, tại hạ cũng bôi thêm một lớp bên ngoài thì liệu có sử dụng được vào ban ngày không?"

Mộ Dung Thần hơi ngẩn người, rõ ràng không ngờ đến điểm này, nhưng vẫn gật đầu khẳng định, "Khẳng định có thể. Bất quá huynh đệ nên chú ý hiệu quả của dược dịch chỉ được hai canh giờ, sau đó sẽ phải bôi tiếp.”

"Vậy có thể cho thêm chất liệu để hấp thu khí vị, biến pháp khí và pháp y trở nên vô sắc vô vị?" Ngụy Tác tiếp tục bình thản hỏi.

Mộ Dung Thần hơi ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu, "Đương nhiên có thể, chỉ cần cho nguyên liệu như Hấp hương hồng quả vào là được, bất quá sau khi lão phu luyện chế thì những nguyên liệu đó không còn mùi vị gì, Quý huynh xác định là vẫn cho thêm? Những nguyên liệu đó khiến giá dược dịch cao hơn nhiều.”

Ngụy Tác gật đầu: "Một lọ dược dịch bôi lên pháp khí thì dùng được bao nhiêu lần? Nếu pháp y của tại hạ luyện chế thành công, thì sử dụng được bao nhiêu lần?"

"Pháp khí này của huynh đệ nhỏ, dùng hơn trăm lần không thành vấn đề. Nếu pháp y luyện chế thành công, chỉ dùng vài lần là hết.” Mộ Dung Thần cười khổ. Trước đây ông ta không nghĩ đến pháp y, giờ nghĩ đến việc luyện chế thành công thì có thể sử dụng vào ban ngày, mà tu sĩ Chu thiên cảnh đó lại ẩn hình được... Ai chạm vào y coi như phiền hà lớn.

Mộ Dung Thần hậm chí hoài nghi, không biết sau này Linh Nhạc thành có xuất hiện tin đồn về một ác ma ẩn hình hay không.

Ngụy Tác hỏi tiếp, "Nếu ủy thác lão bản luyện chế một bình dược dịch như thế cần bao nhiêu linh thạch?"

Mộ Dung Thần đấp: "Sáu mươi viên hạ phẩm linh thạch.”

"Vậy thì tại hạ cần trước hai mươi bình.” Ngụy Tác bảo: "Không hiểu Mộ Dung lão bản có thể luyện chế thay chăng.”

"Kiếm được linh thạch, lão phu đương nhiên sẽ luyện. Quý huynh đệ cần nhiều thế hả, vạn nhất pháp khí tổn hại thì dược dịch không còn tác dụng gì nữa. Tấm pháp y đó, lão phu cũng không dám chắc trăm phần trăm sẽ luyện chế thành công.” Mộ Dung nhăn nhó bảo.

Ngụy Tác mỉm cười: "Không thành vấn đề, hai mươi bình trước đã.”

"Hai mươi bình? Bình thường dùng để tắm cũng đủ.” Mộ Dung Thần tự nhủ.

Ông ta không rõ hiện tại Ngụy Tác đang nở hoa trong lòng.

Trong ngực áo gã có một quả Phệ tâm trùng noãn đã bị gã thi triển Khống linh thuật, gã cảm nhận được rõ ràng không đầy mấy hôm nữa, quả trứng này sẽ nở.

Lúc dùng Nhật quang bảo phù đối phó Phệ tâm trùng, gã biết chúng sẽ thế nào khi bị ánh mặt trời chiếu vào, nhưng bôi dược dịch thì Phệ tâm trùng thậm chí có thể xuất hiện vào ban ngày.

Bản thân Phệ tâm trùng có mùi vị lạ, dùng dược dịch trừ trừ đi thì nó sẽ như Phệ tâm trùng trưởng lão, đến hay đi đều vô hình, là bảo bối người cướp của.

"Phí dụng luyện chế pháp khí này là một nghìn viên hạ phẩm linh thạch.” Mộ Dung Thần lẩm bẩm mấy câu rồi tính toán tiền công với Ngụy Tác, "Lần trước huynh đệ cho người mang Lang đầu biên bức và sáu mươi mấy con Xích giáp trùng, lão phu đã xem qua, tổng cộng giá trị một nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch, nhĩ khán như hà?"

"Mộ Dung lão bản trả giá rất công đạo, không thành vấn đề.” Ngụy Tác mỉm cười, lại theo quy củ của Cửu Đỉnh trai, trả bốn trăm viên hạ phẩm linh thạch, cùng với hai trăm viên còn lại vừa đủ một nửa tiền trả trước cho hai mươi bình dược dịch.

"Pháp khí tiếp theo, dù thành công hay không thì hai mươi ngày sau mời Quý huynh đến lấy, khi đó lão phu mới có thời gian luyện chế dược dịch.” Mộ Dung Thần thu đặt cọc xong lại hỏi, "Không rõ Quý huynh đệ còn cần gì nữa chăng?"

"Yêu đơn Thanh giáp trùng, Kim linh đơn.” Ngụy Tác nhăn nhó, "Tại hạ còn cần một trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng, năm mươi viên Kim linh đơn.”

"Còn cần ngần ấy Kim linh đơn và yêu đơn Thanh giáp trùng?" Mộ Dung Thần hơi ngạc nhiên, nhưng đáp ngay: "Bản các vừa mua một lô yêu đơn Thanh giáp trùng và Kim linh đơn, năm mươi viên Kim linh đơn thì không thành vấn đề, bất quá yêu đơn Thanh giáp trùng chỉ còn hơn bảy mươi viên, số còn lại phải hai, ba ngày sau mới gom đủ.”

"Vậy số yêu đơn Thanh giáp trùng còn lại thì hai mươi sau tại hạ sẽ đến lấy.” Ngụy Tác lấy linh thạch đại ra trả, nhận yêu đơn Thanh giáp trùng và Kim linh đơn xong thì cáo từ rời khỏi Cửu Đỉnh trai.

Lúc đội nón che mặt lên quay về chỗ ở thiên cấp tẩu, Ngụy Tác nhận ra mình càng lúc càng nhớ Nam Cung Vũ Tinh.

Nhờ Mộ Dung Thần luyện chế hai mươi bình dược dịch gã chỉ còn lại một vạn tám nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Một trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng và năm mươi viên Kim linh đơn cũng tốn mất một vạn một nghìn linh thạch.

Toàn bộ linh thạch của gã còn lại không đầy bảy nghìn.

Như Nam Cung Vũ Tinh nói, linh thạch có lúc đến nhanh như đi còn nhanh hơn, chi dùng mỗi một viên đều phải tính toán. Ngụy Tác sau lần kiếm được của bọn hồng y tu sĩ một mớ, vì lười đổi chỗ ở nên lại thuê thêm một tháng thiên cấp. Không ngờ đột phá Chu thiên cảnh xong, gã lại sa vào cảnh eo hẹp linh thạch. Hơn nữa Phệ tâm trùng cũng tiêu tốn không ít linh thạch.

"Linh thạch, ta mà có một linh thạch khoáng mạch thì hay biết bao nhiêu!"

Nhìn linh thạch đại lép kẹp, Ngụy Tác quay về chỗ ở thiên cấp lại rên rỉ, rồi quên ngày quên đêm tu luyện và luyện chế yêu đơn Thanh giáp trùng.

Ba ngày sau, gã vốn gần như đủ khả năng độc lập luyện chế Bổ thiên đơn đã luyện xong hơn bảy mươi viên yêu đơn Thanh giáp trùng mua của Cửu Đỉnh trai, luyện thành bốn mươi sáu viên Bổ thiên đơn.

Luyện thành bốn mươi sáu viên Bổ thiên đơn, gã lại nghiến răng liên tục luyện hóa.

Luyện hóa ngần ấy Bổ thiên đơn mà không thể đề thăng Tử Huyền chân quyết đến địa cấp đê giai thì gã thật sự giận đến mức chửi cha mắng mẹ mất.

Cũng may lần này liên tục luyện hóa hơn hai mươi dư viên Bổ thiên đơn xong, chân nguyên trong thể nội gã phát ra tiếng lưu động như sông chảy, gã vừa đột phá đến Chu thiên cảnh đồng thời cũng đề thăng Tử Huyền chân quyết thành địa cấp công pháp.

"Tu sĩ Chu thiên cảnh và địa cấp công pháp, con bà nó chứ, tại Linh Nhạc thành sau cùng ta cũng được coi là nhân vật hàng đầu.”

Nghe chân nguyên lưu động tại thể nội thời phát ra tiếng như sông chảy, gã bật lên tiếng cảm thán