TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu La Đại Lục 2
Chương 430: Tuyết Vũ Cực Băng Vực

Hoắc Vũ Hạo nghe lão cười mà lạnh cả sống lưng, tủm tỉm đáp lại:

- Thái thúc thúc, ngài không lẽ ỷ mạnh hiếp yếu sao?

Thái Thản hiên ngang lẫm liệt nói:

- Ngươi ở trên chiến trường, có ai nể mặt ngươi không? Liệp sát hồn thú, hồn thú 10 vạn năm vì ngươi tuổi nhỏ mà tha cho về à? Muốn trở thành cường giả, phải đối mặt khó khăn. Đi!

Hào quang lam thẫm ở đâu đó hiện lên.....

Lại có ai đó hóa thàng băng cứng.....

Cô bé con thần tình đắc ý dào dạt bay ra khỏi đầu Hoắc Vũ Hạo, lơ lửng bám vào đầu tóc của hắn, nhìn qua tảng băng Thái Thản cười khúc khích.

Hoắc Vũ Hạo chưng hửng hết hồn, cố nén cười bỏ chạy.

Băng vỡ ra, Thái Thản gương mặt hầm hầm gào lên

- Tiểu nha đầu, ngươi đợi đó....

Hạo Thiên Phong, đỉnh núi.

Ở trong thành không biết gì là lạnh, nhưng vừa bước ra khỏi thành gió tới tấp ào ạt khiến người ta run rẩy như cầy sấy. Hạo Thiên Bảo này không biết dùng loại đá gì, gió sương ào ào phun cả ngày mà trong thành không hề biết đến rét lạnh hay ẩm ướt gì cả, ở trong thành cả ngày căn bản không cảm nhận rõ chuyện đó, nhưng khi bước một bước ra đây, bất giác lại muốn chạy ngược vào thành.

Dĩ nhiên, đối với hắn có cực hạn băng thì chẳng là gì, ngược lại càng thích ứng chiến đấu với hàn khí đậm đặc.

Ra khỏi thành, tiểu Tuyết Nữ mảy may biết lạnh, cơn gió buốt giá thấu xương chẳng làm khó được nàng, càng khiến hào quang màu cam thêm lóng lánh rõ ràng, ánh sáng dịu nhẹ khiến nàng càng thêm xinh xắn đáng yêu, bất kể ai ở đây cũng sẽ bị nàng thu hút.

Ngưu Thiên nói:

- Vũ Hạo, ngươi tấn công ta, dùng hết khả năng!

- Không được! Đại ca, ta lên.

Thái Thản lao lên giành chỗ, lão bị tiểu Tuyết Nữ đóng băng cả chục lần, trong bụng vốn đã nén đầy hỏa dược.

Ngưu Thiên liếc nhìn, nói:

- Ngươi cũng được, nhưng có điều kiện.... không thể vận dụng võ hồn. Chỉ bằng sức mạnh bản thân.

- ô..... kê.

Thái Thản không hề do dự đồng ý ngay tắp lự. Với tu vi của lão, dù không dùng võ hồn, cường giả Hồn Thánh, Hồn Đấu La cũng chỉ có ăn hành.

Ngưu Thiên nói với Hoắc Vũ Hạo:

- Ta nhớ tiểu Đông nói ngươi còn là một hồn đạo sư, chiến đấu với Thái Thản cứ thẳng tay hết mình, không cần lo hắn bị thương. Nhưng ngươi phải toàn lực ứng phó mới có thể kích phát toàn bộ tiềm năng của cô bé kia. Thái Thản cũng sẽ không đả thương ngươi, có ta ở đây giám sát hắn. - Vâng, cám ơn Ngưu thúc thúc.

Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không lo lắng, Ngưu Thiên và Thái Thản muốn hại hắn còn cần phải làm vậy sao? Trực tiếp bóp mũi là chết.

Thái Thản duỗi cái lưng to bè, ánh mắt nhìn Tuyết Nữ lơ lửng bên cạnh hắn, giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc khiêu khích nàng.

Tiểu Tuyết Nữ lại không tỏ ra nổi giận, mà lại le lưỡi mặc kệ lão.

Lần đầu tiên phối hợp chiến đấu cùng Tuyết Nữ, hắn không khẩn trương, chỉ hưng phấn. Hít thở thật sâu, khí chất chợt biến đổi.

Kim quang nhàn nhạt phóng ra bao trùm toàn thân, tinh khí thần tăng lên cực hạn.

Ngưu Thiên đứng gần đó thầm tấm tắc khen ngợi, tinh thần lực kết hợp hồn lực, chiến ý của thanh niên hơn mười tuổi(*) trước mặt siêu cấp cường giả Thái Thản vẫn viễn siêu thường nhân, không hề tỏ ra nhát sợ, lại vô cùng toàn vẹn, thật đáng khen. - Tới đây, tiểu tử!

Thái Thản ngoắc ngoắc tay với Hoắc Vũ Hạo, hai tay giơ ngang sườn, đôi mắt nâu nhạt toát ra chiến ý cường đại. Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại được hưởng thụ cảm giác khi vừa bước chân lên Hạo Thiên Bảo, dù cho Thái Thản không giải phóng võ hồn, nhưng uy áp tinh thần cường đại vẫn như phô thiên cái địa áp chế Hoắc Vũ Hạo.

Kim quang tỏa sáng, võ hồn Linh Mâu toàn diện giải phóng, trước mặt Ngưu Thiên và Thái Thản cũng không cần giấu gì cả. Một trắng, ba đen. Bốn hồn hoàn đồng thời hiện ra trước người.

Thu hút nhất đối với hai cường giả siêu cấp không phải là 3 hồn hoàn màu đen vạn năm, ngược lại là hồn hoàn trắng tinh như bạch ngọc. Với thực lực của bọn họ sao có thể không nhìn ra, hồn hoàn đó chắc chắn không phải mười năm. Nhưng cả hai cũng không rõ được nó có cấp bậc gì.

Một hồn hoàn màu cam của Tuyết Đế hồn linh đả đủ khiến kẻ khác giật mình, không người hắn còn có một hồn hoàn màu trắng kỳ dị như thế trên người.

Thái Thản bất giác sửng sốt, khí thế chùng xuống. Nhân dịp đó hắn phóng tới như tia chớp, vừa ra tay là toàn lực.

Nhớ kỹ lời Vương Đông dặn, Hoắc Vũ Hạo không dùng hồn đạo khí như Ngưu Thiên cho phép, dùng chính năng lực hồn sư để chiến đấu. Bóng người như báo săn mồi hung mãnh nhảy lên, trước người kim quang càng lúc càng thịnh, hữu quyền đưa ra sau, cả người như hóa thành một tinh cầu sáng rực.

Giây phút đó, hắn hoàn toàn phá tan uy áp tinh thần của Thái Thản, một viên cầu màu vàng như lưu tinh bắn tới.

- Tới hay lắm!

Thái Thản hét lớn.

Hoắc Vũ Hạo tung ra một quyền, đơn giản, trực tiếp, nhưng tràn ngập chân lý Quân Lâm Thiên Hạ. Đây chính là công kích toàn lực đầu tiên sau khi lột xác toàn diện, chính là chiến lực đỉnh phong của hắn. "Ầm"

Một quyền kinh tài tuyệt diễm (*) thế nhưng lại đánh vào bàn tay phải trước mặt Thái Thản.

Nắm tay oanh kích mang theo ánh kim rực rỡ hung hăng nện vào tay phải Thái Thản.

Mục tiêu hắn xác định là lồng ngực, nhưng không hiểu sao tay phải Thái Thản lại vừa vặn đợi ở đó.

Kim quang điên cuồng dâng lên, hóa thành hào quang dữ dội khuếch tán, khiến cho không khí chung quanh gợn sóng méo mó vài lần.

Nhưng hào quang đó không có một tia lan qua thân thể Thái Thản, lực bạo phát đến gần thân thể hùng tráng liền tán loạn.

Hoắc Vũ Hạo cảm thấy như quyền của mình đánh vào một quả núi khổng lồ, đánh hết sức, cũng chẳng thể vỡ ra một khối đá nhỏ.

Thái Thản nhếch miệng cười,

- Quyền hay, thú vị. Tiếp!

Vừa nói, cánh tay phải vung lên, Hoắc Vũ Hạo bị lão ném bay ra ngoài, nhưng không thương tổn gì.

Đang trong không trung, Hoắc Vũ Hạo cuộn mình lại, vững vàng hạ xuống đất. Nhìn Thái Thản, kim quang trên người trở nên nhạt dần, nhưng quang mang trong hai mắt lại càng cường thịnh.

Con mắt thứ ba mở ra, kim quang kỳ dị xẹt ra như điện, nhắm chuẩn vào mục tiêu Thái Thản.

Bất ngờ, Thái Thản hơi chấn động, ánh mắt cũng hơi hoảng sợ, một cái đầu lâu màu vàng hiện ra trên đỉnh đầu của lão.

Linh Hồn Ngưng Thị phiên bản tiến hóa.

Linh Hồn Ngưng Thị được Mục lão dặn không nên sử dụng, nhưng đối mặt trưởng bối nhà Vương Đông, hắn không có nhiều đề phòng như vậy, áp lực cường đại của Thái Thản khiến hắn phải dùng tới năng lực vận mệnh cường đại này.

Ngưu Thiên nhìn thấy biến có cũng kinh hải, liếc nhìn Thái Thản đều mơ hồ cảm giác được tia sáng kia là cái gì.

Linh Hồn Ngưng Thị ra trước, ngay sau đó là một tia bạch quang bắn theo, Quần Thể Suy Nhược phiên bản ngưng tụ tấn công đơn thể!

Tinh thần lực cường đại, khả năng khống chế hồn kỹ của hắn càng tăng cao. Đây là lần đầu tiên hắn thử khống chế một hồn kỹ quần thể chuyển hóa tấn công đơn thể, không ngờ một lần đã thành công. Với tinh thần lực và lực khống chế tinh thần của hắn, muốn dùng kỹ năng chuyển hóa đơn thể vẫn cần phải dùng tới Vận Mệnh Nhãn mới thành công. Nếu chỉ dùng võ hồn Linh Mâu thì hoàn toàn không thể.

Thái Thản vừa có một cái đầu lâu màu vàng lơ lửng trên đầu, vừa bị bao bọc trong một tầng sương lấp lánh, uy áp cường thịnh của lão cũng suy yếu đi, khí thế suy sụp mạnh.

Bất quá, nhị tông chủ Hạo Thiên Tông không hề để ý, khẽ nhếch miệng cười, lại ngoắc tay khiêu khích hắn.

Hoắc Vũ Hạo động thân. Võ hồn nháy mắt chuyển đổi, một đỏ bốn cam, năm hồn hoàn dâng lên, khí thế cũng đổi khác. Rét lạnh trên đỉnh núi đầy gió càng thêm lạnh, không phải gió mạnh hơn, mà nhiệt độ càng thấp hơn.

Thái Thản mở to hai mắt, quát lên

- Phá!

Không rõ động tác ra sao, hào quang màu trắng trên người lão tán loạn.

Chênh lệch thực lực tuyệt đối, dù không phóng thích võ hồn, Thái Thản vốn có hồn lực và tinh thần lực cường đại, cũng không phải đối thủ mà Hoắc Vũ Hạo có thể khống chế được. Kỹ năng quần thể ngưng tụ đơn thể, lại thông qua Vận Mệnh Nhãn không hề yếu, nhưng tu vi quá chênh lệch, vẫn không có tác dụng gì.

Nhưng Linh Hồn Ngưng Thị lại tỏ ra cường đại. Suy Nhược bị phá, nhưng khối kim khô lâu kia vẫn vững vàng trên đầu Thái Thản.

Hoắc Vũ Hạo lại vọt tới, hai tròng mắt đã hóa màu bích lục.

Băng tinh bao trùm toàn thân, Băng Hoàng Hộ Thể thi triển, Băng Đế Ngao đã sớm tung ra, cái lạnh cực hạn toát ra bên ngoài.

Chiến kỹ thuần túy không có uy hiếp, vậy thì nhất định phải thay đổi phương thức chiến đấu.

Chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên hư ảo. Thấy hắn thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung bộ, Thái Thản và Ngưu Thiên đều khẽ cười bí hiểm.

Trong những thân ảnh hư ảo, Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ quấn đến bên cạnh Thái Thản, nhảy lên, tay phải vồ đến.

Thái Thản cười khẩy, tùy ý hắn đánh tới, cánh tay trái quét ngang, cùng lúc đập về phía hắn. Nhìn kiểu cách của lão như có vẻ muốn đôi bên cùng tổn thương. Nhưng Hoắc Vũ Hạo biết rõ, thật sự thí chiêu, thì bị thương chỉ có thể là mình.

Nhưng hắn cũng đang chờ khoảnh khác áp sát này, hào quanh bích lục rực rỡ phóng ra, hàn ý cực lạnh khuếch tán, Vĩnh Đông Lĩnh Vực!

Ngay cả tu vi như Thái Thản, trúng phải hồn kỹ lĩnh vực cực hạn băng cũng rùng mình run rẩy. Trên tay phải Vũ Hạo, lưỡi dao ám kim sắc bén thò ra.

Đối mặt Thái Thản, Hoắc Vũ Hạo căn bản không cần lo lắng đến chuyện nương tay. Do đó hắn vừa xuất thủ đã dùng Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh. Lần này, hắn đã súc lực thật lâu. Trảo sắc bén cắt ngang 10m, hào quang ám kim như cắt xé thiên địa.

Thái Thản hiển nhiên cũng kinh hãi, cuống quít. Lão chỉ kịp giơ tay phải lên chặn cánh tay trái của mình lại.

- Cẩn thận.

Hoắc Vũ Hạo cũng hô lớn. Đối chiến Thái Thản mục tiêu chỉ có một, dùng mọi cách bức vị Thái thúc thúc phải phóng ra võ hồn. Nhưng không ngờ tình huống lúc này lão cũng không giải phóng võ hồn, chỉ dùng thân thể ngăn cản tất sát kỹ vô cùng sắc bén của Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Nhưng tiếng cảnh báo của hắn nhanh chóng kẹt ở trong miệng, hào quang ám kim xoẹt qua, trên mặt đất tạo thành 5 cái rãnh sâu khá lớn, tiếng nổ ầm ầm khiến đỉnh núi cũng rung chuyển. Nhưng Thái Thản đâu? Lão hoàn toàn bình an vô sự đứng tai chỗ, có điều trên cánh tay, áo rách vài chỗ, rơi lả tả, cũng chỉ có quần áo.... - Hảo tiểu tử, đền áo cho ta!

Thái Thản cười to.

Hoắc Vũ Hạo thấy lão không hề hấn, như bản năng tiếp tục công kích. Bích lục lan tỏa toàn thân, bùng nổ lan ra, dùng uy thế Vĩnh Đông Lĩnh Vực, hấp thu toàn bộ cái rét lạnh gom lại một chỗ, oanh kích về phía Thái Thản.

Thái Thản hai chân loạng choạng một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Nhưng, Băng Hoàng Nộ cường đại vẫn không tạo thành thương tổn gì được, thậm chí hạn chế một chút cũng không nốt, lão vẫn như trước bình an vô sự.

Hoắc Vũ Hạo hơi bực bội, thủ đoạn hắn có đều đã thi triển. Linh Hồn trùng kích vố vô dụng, vì với chênh lệch tinh thần lực hiện tại, dùng đến nó chỉ khiến hắn chịu đòn.

Trừ phi sử dụng hồn đạo khí, nếu không hắn sẽ không có công kích mạnh mẽ để tiếp tục chiến đấu. Ngay lúc này hắn lại càng thêm biết rõ, trước mặt cường giả chân chính, ngay cả ý nghĩ kiêu ngạo cũng không có cơ hội. Dù cho hồn kỹ có tốt, tu vi cũng còn xa lắm mới đủ.

Nhưng không hẳn mọi thứ đều tệ, vì chiến đấu liên tục nãy giờ cũng khiến hắn thấy rõ biến hóa khi trở thành Hồn Vương. Hồn lực tiêu hao giảm đi, hiện tại chỉ mất đi khoảng 20% hồn lực, trong khi từ ban nãy đến giờ hắn đã sử dụng hết những bản lĩnh cường đại nhất của mình, lại còn vận dụng cả Vận Mệnh Nhãn. Trước kia e rằng phân nửa năng lực đó cũng khó mà thi triển hết, nhưng hiện tại lại không ảnh hưởng chút nào đến năng lực chiến đấu liên tục. - Tiểu tử, còn gì hay không?

Thái Thản phủi phủi vụn băng trên người, nhìn tay áo rách nát, trong lòng cũng tán thưởng. Dưới công kích liên hoàn của hắn, lão không hề hấn gì, cực hạn băng vẫn chưa uy hiếp được lão. Nhưng một quyền lúc trước kết hợp tinh thần lực, hồn lực và khí thế khiến lão rất ấn tượng. Với quyền đó, lão chắc chắn Vương Đông không phải đối thủ.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:

- Đối với ngài, ta kém quá xa.

- Y y a a!

Đúng lúc đó, tiểu Tuyết Nữ lên tiếng, nàng lơ lửng trước mặt Hoắc Vũ Hạo, bàn tay múp míp chỉ chỉ vào gương mặt không đồng ý của mình.

Hoắc Vũ Hạo bật cười:

- Còn có ngươi à? Vậy lúc nãy ngươi làm gì?

Tiểu Tuyết Nữ lại khiến Thái Thản nhìn mà ngứa ngáy, nàng cúi đầu hai ngón trỏ chỉ chỉ vào nhau, bộ dạng buồn bã như sắp khóc.

Hoắc Vũ Hạo vội vàng an ủi:

- Thôi thôi, chúng ta kém Thái thúc thúc quá xa, thua là bình thường.

- Y y a a!

Tiểu Tuyết Nữ lại lên tiếng, ngay cả Thái Thản cũng thấy rõ thanh âm không phục.

- Nàng nói gì?

Thái Thản tò mò.

Hoắc Vũ Hạo lại phải phiên dịch:

- Nàng nói thử lại lần nữa.

Thái Thản cười sang sảng:

- Tới đi, thử thì thử. À lúc nãy chỉ lo thử nghiệm năng lực của ngươi, quên phát vài roi cho hả giận.

Hoắc Vũ Hạo cũng bất giác mỉm cười. Thái thúc thúc bề ngoài tính tình có vẻ không tốt, nhưng thực tế, lại thẳng thắn đáng kính.

Hoắc Vũ Hạo thoáng nhìn qua tiểu Tuyết Nữ, nói:

- Vừa lòng rồi chứ?

- Y y a a!

Tiểu Tuyết Nữ đĩnh đạc ưỡn ngực, cái yếm trắng lất phất trong gió. Nếu ai không biết nàng là hồn linh, chắc chắn sẽ nghĩ nàng ở trên đỉnh núi này phải rất rất rất lạnh.

Hoắc Vũ Hạo nheo mắt, tinh thần dung hợp cùng Tuyết Nữ, cảm nhận rõ ràng ý tưởng của nàng.

Vẻ mặt hắn hiện rõ nét kinh ngạc, ngay lúc đó Tuyết Nữ giơ tay phải.

Hình dáng xinh xinh, tay phải giơ cao khá ngộ nghĩnh, nhất là giơ ngón tay không dài hơn sâu róm bao nhiêu chỉ vào không trung.(*) Đôi mắt lam thẫm tỏa ra thần sắc sung mãn, thần thái vô cùng đáng yêu.

Thái Thản cảm thấy mình và cô bé rất có duyên, bất kể nhìn nàng lúc nào cũng đều thích kinh khủng. Tiểu Tuyết Nữ càng trêu cợt hành hạ lão, lão lại càng yêu thích nàng nhiều hơn. - Y y a a!

Tiểu Tuyết Nữ kêu lên, bày ra một cảnh tượng thần kỳ.

Hào quang bích lục khuếch tán, Vĩnh Đông Lĩnh Vực lại phát động. Cùng lúc đó, tiểu Tuyết Nữ cũng tỏa ra hào quang màu cam rực rỡ, hồn hoàn màu cam thứ hai của Vũ Hạo tỏa sáng chói lọi.

Nhiệt độ không khí giảm đi cấp tốc, nháy mắt hạ xuống -200 độ, phạm vi ảnh hưởng là toàn bộ đỉnh Hạo Thiên Phong.

Trước đó chỉ là đỉnh núi gió thổi lạnh buốt, ngay lập tức hóa thành một đỉnh tuyết phong, thậm chí khiến cho thân ảnh ba người đang ở đỉnh núi cũng hoàn toàn mất tăm tích.

Cả Thái Thản và Ngưu Thiên cũng phải thúc giục hồn lực kháng cự lại hàn ý. Thái Thản giật mình phát hiện, lão hoàn toàn mất dấu Hoắc Vũ Hạo, không cách nào cảm nhận được vị trí của hắn.

Tới thực lực của lão, căn bản không cần nhìn cũng cảm thấy rõ ràng sự tồn tại của đối thủ, nhưng thình lình xuất hiện Bạo Tuyết Phong, lão không còn thấy hay nghe được gì khác, mọi thứ đều bị bao bọc bên trong Bạo Tuyết Phong.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo hiểu rõ sự hữu dụng nhất của Tuyết Nữ hồn linh: hỗ trợ.

Tuyết Nữ không chỉ cho hắn hồn kỹ, mà nàng còn dùng hồn kỹ của mình qua năng lực của hắn để tạo ra hiệu quả hỗ trợ.

Nội viện cũng có vài bí thuật, có thể phối hợp vài hồn kỹ của bản thân, nhưng hiệu quả chồng chồng như thế này, Tuyết Nữ hỗ trợ Hoắc Vũ Hạo hiệu quả sẽ là cấp số nhân.

Tu vi hiện tại của hắn duy trì Vĩnh Đông Lĩnh Vực phạm vi vài chục mét, chỉ có thể trong chốc lát, tuyệt đối không thể bao trùm cả đỉnh núi, cũng không đạt được hiệu quả hạ nhiệt độ xuống thấp khủng bố như thế này. Đặc biệt dù hiệu quả kỹ năng kinh khủng nhưng tiêu hao hồn lực lại thấp hơn vô cùng nhiều so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo.

Núi non trùng điệp, mây mù phủ kín, hàn khí ở đây dường như đều trở thành lực lượng của hắn, gió tuyết lạnh lẽo, tuyết rơi sắc bén như đao.

Hắn đã chân chính cảm nhận rõ cảm giác thao túng băng tuyết.

Hồn kỹ thứ hai mà Tuyết Nữ tạo cho hắn, tên gọi Băng Tuyết Hàn Thiên Vũ, phối hợp với Vĩnh Đông Lĩnh Vực, tạo thành Tuyết Vũ Cực Băng Vực.

Hai lĩnh vực kết hợp tạo thành lĩnh vực hoàn toàn mới, uy lực lớn hơn, tiết kiệm hồn lực hơn, thực khiến Hoắc Vũ Hạo tưởng tượng không ra.

Lĩnh vực cường đại hạn chế đối phương, lại tăng cường hồn kỹ của võ hồn Băng Đế, lại có thể che giấu hành tung. Ngay cả siêu cấp cường giả như Thái Thản thân trong lĩnh vực cũng không tìm ra hắn, thì nói gì người thường.

Hoắc Vũ Hạo tính toán một chút, cường độ lĩnh vực này hắn có thể duy trì trong 10 phút, phạm vi bao trùm hơn 500m, lúc này mới chân chính xứng đáng với tên gọi hồn kỹ lĩnh vực a! Chỉ riêng một hồn kỹ phụ trợ này đã khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Bên trong phạm vi lĩnh vực cường đại này, thực lực của hắn đâu chỉ được tăng cường.

Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, Tuyết Vũ Cực Băng Vực sở dĩ có uy lực lớn như vậy, còn do nơi đây có điều kiện thời tiết đặc biệt.

Biển mây xung quanh hàm chứa nguyên tố thủy khổng lồ, là nguyên liệu tốt nhất cho lĩnh vực này. Nếu đổi lại là một nơi khô ráo, nóng bức thì Tuyết Vũ Cực Băng Vực sẽ có uy lực kém đi nhiều.

Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn dung hòa vào băng tuyết lĩnh vực.

- Y y a a

Tuyết Nữ khẽ gọi hắn ở trong lòng, nàng muốn hắn hành động theo năng lực của mình.

Tuyết Đế hồn linh tuy là sáng tạo đầu tiên, nhưng dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng có kinh nghiệm dung hợp võ hồn với Vương Đông, mà hồn linh này có vẻ như tương tự võ hồn dung hợp.

Tâm niệm khẽ động, Hoắc Vũ Hạo thả lỏng tâm thần, dựa theo ý tưởng của Tuyết Nữ. Hắn cũng muốn xem, Tuyết Nữ sẽ cho mình năng lực ra sao.

Tuyết Nữ động thân, mang theo thân thể hắn động. Trong phút chốc, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thân thể của mình tựa hồ đột nhiên trở nên nhẹ bỗng, giữa bão tuyết trắng xóa len lỏi dung hòa vào đó, quỹ đạo bay cũng tựa như bông tuyết đang rơi, trở thành một phần trong đó không tách rời.

Giữa thế giới tuyết trắng, hắn cảm giác như thiên nhân hợp nhất, một luồng năng lượng kỳ lạ tập trung nơi tay trái.

Cỗ lực lượng này không chỉ đến từ bên trong cơ thể, mà còn là tất cả hàn khí trong phạm vi Tuyết Vũ Cực Băng Vực bao phủ.

Bình thường Hoắc Vũ Hạo thi triển Huyền Ngọc Thủ, đôi tay trở nên sáng bóng như ngọc, nếu thi triển thêm Băng Đế Ngao, thì sẽ bọc thêm một tầng băng tinh. Nhưng lúc này cả Huyền Ngọc Thủ và Băng Đế Ngao đều tự khởi động, nhưng lại sinh ra một hình thái đặc biệt khác.

Tay trái chẳng những sáng như ngọc, lại trắng như tuyết, như bạch ngọc tạo thành.

Thái Thản đứng yên tại chỗ, phóng thích hồn lực chống cự hàn khí xâm nhập vào thân, yên lặng cảm nhận vị trí của Hoắc Vũ Hạo.

Khi trước đối với Hoắc Vũ Hạo, lão chỉ có tâm tán thưởng, nhưng bây giờ thì giật mình kinh ngạc. Linh thức của lão nếu đem ra xếp hạng phải đứng vào mười hạng đầu cả đại lục. Thế nhưng trong lĩnh vực của hắn lại hoàn toàn không có tác dụng. Dường như hắn đã đồng hóa bản thân vào thế giới băng tuyết này.

Bông tuyết mềm yếu kia đang phát huy công kích cường đại lại liên tục, hàn khí lạnh cực hạn bắn tới Thái Thản phát ra từng tia lửa do bị đốt cháy, có thể thấy nó uy lực cỡ nào.

Ngưu Thiên kinh ngạc không ít hơn Thái Thản, cả hai là huynh đệ nhiều năm, lại rất thân thiết. Ở trong phạm vi lĩnh vực, lão cũng không cách nào cảm nhận được vị trí Thái Thản, tuy nhiên biết trước vị trí lại khẳng định Thái Thản sẽ không di chuyển, mới tiến lên đến bên cạnh lão, mơ hồ nhìn thấy đã biết huynh đệ của mình.

Đột nhiên, tất cả cuồng phong bạo tuyết nháy mắt tạm dừng, dường như thời gian không gian đều ngưng đọng. Mỗi bông tuyết đều đứng yên giữa không trung, gió rét gào thét nháy mắt im lặng.

Biến cố đột ngột, Ngưu Thiên và Thái Thản đồng thời có thể cảm nhận thấy nhau rất rõ, bất giác rung động.

Không có tiếng động, tất cả bông tuyết nháy mắt nổ bung, uy áp trong khoảnh khắc biến mất, những mảnh bụi tuyết lại che phủ tầm mắt, cái lạnh cũng giảm đi, nhiệt độ tăng lên. - Cẩn thận, đây là Đại Hàn Vô Tuyết.

Ngưu Thiên trầm giọng quát.

Thái Thản rùng mình, có thể khiến đại ca phải nhắc nhở, hồn kỹ này e không bình thường, cảm giác của lão rất cường đại, cảm giác nguy hiểm chợt nổi lên, tay phải giơ ngang.

Không có chút tiếng động, Thái Thản chỉ cảm thấy tay phải hơi lạnh, gầm nhẹ một tiếng, cánh tay phải quét ngang, tầm mắt lại rõ ra một chút, nhìn thấy thân hình Hoắc Vũ Hạo bị đẩy ra. Nhưng ngay sau đó, tay phải của lão đã mất cảm giác.

Cực lạnh khiến Thái Thản cảm giác như lọt vào nhiệt độ tuyệt đối (-273 độ) , ngay cả tu vi hồn lực của lão cũng chỉ có thể chậm chạp phá giải băng tầng bao lấy cánh tay. Không chỉ huyết mạch bị đóng băng, thậm chí hồn lực và tinh thần lực cũng bị, cảm giác như cánh tay này đã không còn tồn tại.

Hoắc Vũ Hạo xuất hiện ngoài 20m, như ninja ẩn thân trong tuyết đột ngột bay ra.

Quang mang màu cam xuất hiện sau lưng hắn, màu cam trên cơ thể Tuyết Nữ cường thịnh hơn, nháy mắt trở thành một cô gái 17 tuổi.

Đôi mắt lam thẫm, dung nhan tuyệt mỹ của Tuyết Đế. Tuy so với trước kia ngây ngô non trẻ hơn, nhưng khí chất cao quý tao nhã của Băng Thiên Tuyết Nữ chưa hề giảm.

Biến hóa trong nháy mắt, khi Thái Thản còn bị Tuyết Nữ thu hút, Hoắc Vũ Hạo giơ cao tay phải.

Tuyết Đế cũng giơ tay phải lên, dung nhan tuyệt sắc nháy mắt dung hợp cùng Hoắc Vũ Hạo, trường kiếm màu lam thẫm từ bông tuyết ngưng tụ xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm vừa xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo đã trảm xuống, vẽ thành một đường cánh quạt màu lam thẫm. Kiếm khí khủng bố cắt qua, không khí như nứt ra, cứ như không khí bị đóng băng, sau đó lại bị chém đứt. - Đế Kiếm, Băng Cực Vô Song!

Ngưu Thiên thất thanh thốt ra.

Kiếm vừa trảm hết, Tuyết Nữ lại thoát ly cơ thể hắn, chỉ một ngón tay về phía Thái Thản, hắn cũng theo đà tấn công giơ tay trái lên, bất giác giật mình kinh hô - Tuyết Nữ không được..!!

Tuyết Nữ khựng lại chần chờ, quay đầu nhìn hắn.

"Đùng đùng!"

Tiếng nổ kinh thiên từ chỗ Thái Thản truyền tới, thanh kiếm lam thẫm trong tay Hoắc Vũ Hạo biến mất.

Cơ thể Thái Thản đã bành trướng gấp đôi, lông đen bóng bẩy rậm rạp phủ lấy toàn thân, thân hình hùng tránh mạnh mẽ khủng bố toát ra khí tức nguy hiểm, cánh tay phải nhanh chóng tan băng.

Nhưng dù đã giải phóng võ hồn, khi bị băng kiếm chém trúng, cũng bị đóng băng, phải một giây sau mới thoát ra khỏi đó.

Một siêu cấp đấu la giải phóng võ hồn vẫn bị Hoắc Vũ Hạo và Tuyết Đế hồn linh liên thủ phóng thích kỹ năng khắc chế không thể cử động trong một giây!

- Thật lợi hại!

Thái Thản không tấn công hắn, tâm tư đánh đòn tiểu tử kia cũng đã tan biến, hai mắt tràn ngập khiếp đảm.

Tuyết Nữ đã nhỏ trở lại, cô bé lơ lửng bên cạnh hắn, gương mặt có vẻ mỏi mệt, bất mãn giơ tay phát vào đầu hắn một cái.

Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng chăm chăm, nói:

- Thái Thản thúc thúc không phải kẻ địch a! Sao lại tổn thương thúc thúc được?

Thái Thản vừa nghe thấy, suýt nữa tức hộc máu. Chuyện gì đây? Còn muốn tổn thương ta sao? Rốt cuộc ta là Phong Hào Đấu La, hay là hắn là Phong Hào Đấu La vậy a! - Tiểu tử, có bản lĩnh gì cứ đem ra hết đi!

Thái Thản bất mãn hét lớn.

- Đem cái gì mà đem ra, ngươi thua rồi.

Ngưu Thiên đá một phát vào mông Thái Thản khiến lão mất thăng bằng.

- Sao ta lại thua?

Thái Thản tròn mắt nhìn, nhưng nhanh chóng nhận ra vấn đề, nhất thời đỏ mặt

- À à, đó là do bản năng, là bản năng thôi mà...

Ngưu Thiên cả giận mắng:

- Luân bàn với hậu bối mà như thế không mất mặt sao? Thua là thua, không có lý do lý trấu gì ráo. Vả lại ngươi thua cũng không oan, lúc nãy ta cảm thấy nếu Tuyết Nữ tung ra một kích cuối cùng, nói không chừng thật sự ngươi sẽ bị thương. Nhất định ngươi cảm thấy nguy hiểm đó mới giải phóng võ hồn, đúng không? - Hình như là vậy.

Thái Thản cũng thành thật, không đến mức cứng đầu.

Ngưu Thiên nhìn Hoắc Vũ Hạo:

- Thế nào? Cảm giác ra sao? Nếu ta không lầm, hai ngươi còn có một hồn kỹ nữa chưa sử dụng.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu:

- Không hiểu sao, dường như Tuyết Nữ không thể phóng ra hồn kỹ thứ tư, nàng cũng không rõ chuyện gì xảy ra?

Ngưu Thiên ngoắc hắn bước qua. Lão chăm chú nhìn hắn, nói:

- Ta không thể không nói, Vũ Hạo, ngươi đã đủ năng lực đảm đương một mình. Thật hay cho Tuyết Đế Tam Tuyệt a! Thật không ngờ, ba tuyệt học thành danh của Tuyết Đế đều bị ngươi hoàn mỹ thu lấy. Dù chia làm bốn hồn hoàn, nhưng tu vi 70 vạn năm của Tuyết Đế hình thành hồn kỹ, đều phi thương hơn bất kỳ hồn kỹ 10 vạn năm nào đó. Huống gì nàng còn có thể hỗ trợ cùng ngươi thi triển. - Tuyết Đế Tam Tuyệt?

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt ngu ngơ nhìn Ngưu Thiên, những cái tên hồn kỹ mà khi nãy Ngưu Thiên thốt lên hắn cũng nghe thấy, lúc này cũng nên hỏi rõ.

- Ừ, xem ra học viện Sử Lai Khắc không có dạy ngươi đầy đủ những kiến thức về hồn thú 10 vạn năm và cao hơn.