Lục Tiêu Tiêu lại xoay cổ tay một lần nữa, miệng Hòa Thái Đầu liền khép lại, òng ọc òng ọc, “ cục nước mũi ” kia chạy thẳng một đường xuyên qua cuống họng hắn, nháy mắt sau, gương mặt Hòa Thái Đầu từ màu đen hóa thành trắng, trắng sang vàng, vàng đến tím và… ngất xỉu.
Suốt một ngày vất cả học tập, thể lực và tinh lực đều cạn kiệt nghiêm trọng, vậy mà đến lúc này còn bị tra tấn như thế, nên không chịu đựng nổi mà tự động ngất xỉu cũng là chuyện bình thường, phản ứng tự nhiên.
Lục Tiêu Tiêu nhướng mày, tức giận nói:
- Thật vô dụng.
Nói xong, cô lại búng tay một cái, lúc này Hoắc Vũ Hạo mới có thể hoạt động trở lại, trong sự mệt mỏi, hắn không kiềm được mà giận dữ nói:
- Cô có giỏi thì ăn thứ này đi, đây có phải là thức ăn dành cho con người đâu?
Dứt lời, hắn liền cầm cái chén nhỏ lên định ném đi.
Lục Tiêu Tiêu lại vung tay giữ lại, lạnh lùng nói:
- Ta rất muốn thử nhưng không thể. Món mật này mặc dù mùi vị đúng là không dễ nuốt nhưng có câu thuốc đắng dã tật, học viện ra lệnh ta làm cơm cho các ngươi, các ngươi nghĩ học viện sẽ hại các ngươi sao? Vì muốn bồi dưỡng các ngươi, học viện đã hao phí không biết bao nhiêu là tiền của, còn các ngươi? Chỉ có mỗi chuyện thức ăn có mùi vị khó nuốt đã không thể chịu được nổi? Ta không hiểu tại sao học viện lại chọn các ngươi làm tinh anh nữa. Ta không ép ngươi, nếu không ăn có thể cút. Nhưng sau này đừng nghĩ đến chuyện ta sẽ phối hợp thức ăn cho ngươi nữa. Bây giờ, ngươi có hai lựa chọn; một: ăn nó, hai: có ném thì ném vào mặt ta, ta cho ngươi cơ hội đấy.
Cô nói xong liền buông tay Hoắc Vũ Hạo ra, từng bước lui về sau.
Hoắc Vũ Hạo nhìn cái chén nhỏ, rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh tanh nhưng vô cùng bình tĩnh của Lục Tiêu Tiêu, hắn hít sâu một hơi, rồi múc cái “cục nước mũi” trong chén trà ra, đút vào miệng, nuốt xuống.
Tích tắc sau, trong miệng hắn đầy mùi hương vô cùng kinh khủng, sau đó, mùi hương khủng khiếp ấy không ngừng lan tỏa khắp cơ thể hắn, kích thích mỗi lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở to, cả người hắn không kiềm được mà run rẩy.
Hắn mím môi, cắn chặt răng, cố gắng không nhổ ra cái thứ kinh khủng kia. Sự chiến đấu này chỉ kéo dài chừng hai mươi giây, kế đó, mùi hương kinh khủng ấy hóa thành một dòng khí lành lạnh xông thẳng vào đầu hắn.
Đại não của hắn vốn vì cơ thể mệt mỏi mà hơi đờ đẫn nháy mắt như bị tạt một gáo nước đá, linh hồn của hắn rùng mình một cái, cảm giác tỉnh táo lập tức trở lại ở cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Cũng nhờ như thế mà cảm xúc đang đè nén trong người hắn đã được giải tỏa đi khá nhiều. Mà hắn còn phát hiện, Tinh Thần Lực trong Tinh Thần Hải thứ hai của hắn cũng tăng lên rõ rệt, sự mệt mỏi được xoa dịu đi rất nhiều. - Lục lão sự, đệ tử xin lỗi người, đệ tử sai rồi.
Hoắc Vũ Hạo cung kính hành lễ với Lục Tiêu Tiêu, đây không hẳn hoàn toàn vì tác dụng kỳ diệu của món mật ấy mà còn vì những lời ban nãy Lục Tiêu Tiêu đã nói.
Học viện vì bồi dưỡng bọn họ mà tốn nhiều công sức như thế, nếu chỉ mới có bấy nhiêu cực khổ, bọn họ cũng không chịu đựng được thì bọn họ thật không đáng để học viện phải làm như vậy.
Sau khi Hòa Thái Đầu được Lục Tiêu Tiêu gọi tỉnh dậy, hắn cũng cảm nhận được thay đổi trên cơ thể mình, cảm giác ghê tởm đến hôn mê cũng biến mất hoàn toàn. - Món thứ hai, Mẫu Đan Long Hà, món này cũng ăn sống, nhưng phải xử lý mới ăn được. Ta làm cho các ngươi ăn ngay lập tức.
Dứt lời, Lục Tiêu Tiêu mở hai cái đồ đầy màu vàng, hé mở ra cái dĩa màu trắng, bên trên hai cái đều có một con tôm hùm đang giãy giụa điên cuồng, có điều không biết nó bị thứ năng lượng gì trói chặt lại nên có giãy cũng không bị rơi khỏi dĩa.
Không biết từ lúc nào trên tay Lục Tiêu Tiêu đã có một cái dao ăn màu bạc sáng loáng, sau đó, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu chỉ còn thấy lờ mờ những ảo ảnh vì động tác của cô quá nhanh.
Nháy mắt sau, con tôm hùm như tự tháo bỏ cái lớp vỏ của mình, từng miếng thịt được cắt ra đặt trên dĩa thức ăn trước mặt Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.
- Ăn đi, các ngươi sẽ biết mùi vị tuyệt vời nhất trên đời này là như thế nào.
Hoắc Vũ Hạo đã bị dạy dỗ một lần nên không chút do dự gắp miếng thịt tôm hùm lên cho vào miệng.
Miếng thịt đỏ hồng vừa vào miệng bỗng như tan ngay, mùi vị vừa ngon lại còn vô cùng hấp dẫn, sau khi nó tan chảy thành nước liền ào ào chảy vào bụng của hai người họ.
Nếu ban nãy món mật vô cùng khó nuốt thì miếng thịt tôm hùm này lại ngon vô cùng. Nương theo dòng nước vừa chảy vào bụng hai người, một luồng năng lượng ấm áp từ dạ dày không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, các lỗ chân lông trên người bọn họ lại mở ra một lần nữa. Cảm giác ban nãy khi ăn món mật là tỉnh táo cả người vậy thì lúc này là sảng khoái và hưng phấn, cảm giác mệt mỏi đã tan biến không còn chút nào.
Hòa Thái Đầu so vói Hoắc Vũ Hạo thì có hơi do dự, nhưng hắn vẫn quyết định ăn. Rất nhanh sau đó, cả hai không còn cảm thấy mệt mỏi gì nữa, hai miếng thịt tôm hùm đã hoàn toàn hóa thành chất dinh dưỡng bổ sung cho cơ thể họ. - Món mật kia chỉ có ở đế quốc Đấu Linh, nhưng không hẳn là nơi nào ở đế quốc này cũng có, nó chỉ xuất hiện duy nhất ở một vùng biển nhỏ gần bờ Đông Hải. Bản thân nó cũng không phải là Hồn Thú, nên nó là một món ăn ngon mà bất cứ Hồn Thú nào cũng tha thiết mong muốn. Hồn Thú nào may mắn có thể ăn được nó, không những có thể mở ra linh trí mà về mặt tu vi cũng tăng mạnh nữa. Có truyền thuyết nói rằng, chỉ cần Hồn Thú có thể ăn một trăm cái mật này thì trí tuệ của nó sẽ tương đương với Hồn Thú mười vạn năm. Còn với Hồn Sư chúng ta, món mật này có thể nuôi dưỡng linh hồn và tăng cường ngộ tính, nói một cách đơn giản chính là một thứ có thể giúp Tinh Thần Lực của các ngươi tăng lên, hơn nữa nó còn có tác dụng xua tan mệt mỏi, giúp các ngươi trở nên minh mẫn và thông minh hơn. - Mẫu Đan Linh Hà, nó có cái tên này cũng vì cái đuôi của nó khi mở ra trông giống như một đóa hoa mẫu đơn. Tuy nó là một nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhưng nếu so với món mật ấy lại kém một chút. Năng lượng ẩn bên trong nó là một chất dinh dưỡng vô cùng tinh khiết, có thể trực tiếp hấp thu. Nó không những giúp các ngươi khôi phục thể lực mà còn có thể tăng cường thể chất. Từ nay trở đi, mỗi ngày các ngươi có thể ăn một con. Còn món mật ấy, chúng ta chỉ còn mười con hàng dự trữ, nên có được ăn hay không phải xem vào vận khí của các ngươi.
Ngay khi Lục Tiêu Tiêu giải thích xong cũng là lúc hai tôm hùm được làm thịt xong xuôi. Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu vô cùng kinh ngạc khi trông thấy, hai con tôm hùm đã bị thái thành từng miếng thịt đặt trên dĩa của bọn họ, vậy mà lúc này cái xác của nó lại hợp lại, trở nên nguyên vẹn như lúc còn sống, trông rất sống động. Vị lão sư họ Lục này đúng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ mà! - Món ăn thứ ba!
Tiếp theo, cả bàn ăn ngon theo sự giải thích của Lục Tiêu Tiêu dần dần chui hết vào bụng hai người Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu. Lúc bắt đầu, cả hai vẫn còn hơi choáng và chưa thích ứng kịp, nhưng dần dần cũng quen. Không phải món nào cũng đều khó ăn nhưng đúng là số lượng ấy hơi bị nhiều.
Đến khi hai người họ giải quyết sạch sẽ một bàn đầy ắp thức ăn, cả hai lại giật mình không ngờ bấy nhiêu mọn ăn mà bọn họ cũng có thể xử lý hết, ấy mà không hề cảm thấy khó chịu, tức bụng hay đại loại thế. Lúc này đừng nói là tinh thần được khôi phục, nó thậm chí còn muốn ở trạng thái tốt hơn cả lúc bọn họ sung sức nhất nữa.
Lục Tiêu Tiêu nói:
- Những nơi khác nhau sẽ có những loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau. Không hẳn bất cứ nguyên liệu hảo hạng nào cũng có giá trên trời. Học viện cho các ngươi nhiều mục tiêu nhưng sẽ dựa vào các món ăn ngon để giúp khác ngươi bổ sung thể lực. Ở thời gian này là lúc hấp thu dinh dưỡng tốt nhất. Các ngươi phải nhớ kỹ, được rồi, tối mai lại đến đây. - Cám ơn Lục lão sư.
Cảm giác phẫn nộ ban đầu nay đã chuyển thành tâm phục khẩu phục, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Hòa Thái Đầu tưởng như bản thân mình vừa mới bừng tỉnh.
Thực lực mạnh mẽ của lão sư tại học viện Sử Lai Khắc từng chút từng chút một bày ra trước mắt bọn họ.
Hai người vừa ra khỏi nhà ăn đã thấy Phàm Vũ đợi sẵn ở bên ngoài:
- Tinh lực đã khôi phục rồi thì tiếp tục đi theo ta học thêm một canh giờ, sau đó các ngươi có thể trở về để tự rút ra kinh nghiệm. Quên nói cho các ngươi biết, sau khi ăn nhiều thực vật thì rất khó nhập định, nên hãy dùng thời gian tinh lực nhiều mà tự đặt câu hỏi rồi trả lời mà rút ra đạo lí ngày hôm nay.
Sự thật chứng minh Phàm Vũ không có nói khoác. Tối hôm đó, sau khi Hoắc Vũ Hạo trở lại Hải Thần Các, hắn rất muốn tập trung tiến vào trạng thái tâm vô tạp niệm để tu luyện nhưng không thể nào tập trung được. Vì vậy, hắn phải ngoan ngoãn ngồi suy nghĩ hơn một canh giờ, mãi đến nửa đêm mới có thể bắt đầu tu luyện cùng Vương Đông.
Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên vô cùng phong phú. Mỗi ngày học tập với trạng thái vô cùng khẩn trương, tuy mỗi tuần chỉ cần ba ngày học tập kiến thức nhưng lượng kiến thức ấy lại không nhỏ chút nào. Hòa Thái Đầu còn thảm hơn hắn, cả tuần bảy ngày đều phải cặm cụi học tập tri thức.
Mà phương thức giảng dạy của Mục Lão lại khác hẳn. Mục Lão không bắt hắn phải nhớ cái gì, nhưng các vấn đề quan trọng đều bắt Hoắc Vũ Hạo phải suy nghĩ và tự tìm ra đáp án. Ý của Mục lão rất đơn giản, chỉ cần là chuyện do bản thân mình tự nghiệm ra thì sẽ nhớ mãi, vì nó đã thật sự đã thuộc về mình. Với kinh nghiệm và kiến thức được đúc kết từ hơn hai trăm năm tu luyện của mình, Mục lão không ngững dễ dàng hướng dẫn Hoắc Vũ Hạo tu luyện mà còn giúp bản thân hắn tự tăng thực lực của mình.
Học tâp căng thẳng, thời gian gấp rút, nhưng kết quả lại rất rõ rệt. Thực lực của Hoắc Vũ Hạo tăng mạnh trên mọi phương diện, ngay cả bản thân hắn cũng cảm nhận được sự tiến bộ từng ngày của mình.
Hệ Hồn Đạo mỗi tuần đều tổ chức thí nghiệm sát hạch với Hòa Thái Đầu. Thông qua đó bọn họ càng hiểu thêm về năng lực đối chiến, mục đích của sát hạch đối với bọn họ cũng chính là như thế. Mỗi buổi sát hạch đối với hai huynh đệ bọn họ thật giống như một trận tra tấn chết đi sống lại. Có điều, sau mỗi lần ấy, bọn họ lại càng hiểu thêm được nhiều thứ. Nếu bọn họ không tiếp tục cố gắng thì sẽ phụ lòng các sư phụ đã dạy dỗ họ.
Tốc độ phát triển nhanh nhất trong việc tu luyện của Hoắc Vũ Hạo là Tinh Thần Lực, từ ngày hắn có Tinh Thần Hải thứ hai thì Tinh Thần Hải thứ nhất càng ngày càng mở rộng, mà Tinh Thần Lực cũng cô đọng hơn trước đây rất nhiều. Quả cầu năng lượng được phong ấn đầu tiên của Thiên Mộng Băng Tằm rốt cuộc cũng được giải phóng hoàn toàn, lượng Tinh Thần Lực bên trong ấy đã được Hoắc Vũ Hạo hấp thu sạch sẽ.