- Đồng thời còn có một loại phương thức kích thích đặc thù. Có thể chủ động kích phát trận pháp ở hạt nhân, trở thành một cái Vô Địch Hộ Tráo liên tục trong mười giây. Lực phòng ngự đạt gấp ba tu vi người sử dụng. Nó có thể trở thành Hồn Đạo Khí cấp Chín cũng là nhờ có năng lực Vô Địch Hộ Tráo này. Nhưng loại kích thích đặc thù này sử dụng một lần rồi liền cần phải bổ sung năng lượng, cũng không cần chủ động bổ sung trong lúc người sử dụng tu luyện thì dần dần nó sẻ tự động hấp thu Hồn Lực bổ sung, quá trình này cần thời gian khoảng trên dưới ba ngày. Đương nhiên người sử dụng cũng có thể chủ động bổ sung, như vậy thời gian cần khoảng chừng một ngày đêm không ngừng đem Hồn lực rót vào trong đó.
Nghe Kính Hồng Trần giới thiệu xong, Huyền lão âm thầm hít sâu một hơi. Lão hiểu được vì sao tuy tu vi của Kính Hồng Trần chỉ ở cấp 93, nhưng lai tự tin có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà có khả năng toàn thân trở ra. Khó trách hắn lại có gan đột nhập vào bên trong học viện Sử Lai Khắc.
Mục Lão gật đầu, Kính Hồng Trần cảm thấy trên tay chợt nhẹ đi, Hồng Trần Tí Hữu liền đã đến trước mặt Mục lão. Hai mắt Mục lão híp lại đưa tay cầm lấy, nói: - Co được giãn được, khó trách Minh Đức Đường dưới sự dẫn dắt của ngươi không ngừng phát triển. Ngươi có thể đi. Lần sau nếu muốn không hỏi mà vào thì hi vọng ngươi có thể nắm chắc một chút. Nói không phí vào cửa không chỉ là một món Hồn Đạo Khí cấp Chín.
Trên mặt Kính Hồng Trần cũng hiện lên nụ cười, tuy là gượng cười nhưng cũng chứa một phần cố chấp, khom người về phía Mục lão xoay người rời đi.
Ra khỏi Hải Thần Các, hắn lập tức phóng người lên cao, một đôi cánh vàng nhạt hiện lên từ sau lưng, trong nháy mắt hắn liền biến mất không thấy gì nữa. Bây giờ hắn không hề muốn ở lại học viện Sử Lai Khắc này thêm một giây phút nào nữa.
Cái gì gọi là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang? Hồn Đạo Khí cấp Tám Thẩm Phán Chi Kiếm không thể lấy về lại mất thêm một cái Hồn Đạo Khí cấp Chín nữa. Có thể bản thân học viện Sử Lai Khắc cũng không hề có Hồn Đạo Khí cấp Chín như thế này. Dù là ở đế quốc Nhật Nguyệt, thì Hồn Đạo Khí cấp Chín cũng rất hiếm. Tuy kiện Hồn Đạo Khí Kính Hồng Trần lấy ra không phải là loại tốt nhất, nhưng cũng không hề kém cỏi, sở dĩ hắn lựa chọn Hồng Trần Tí Hữu chủ yếu là vì nó không có bất kì tính công kích nào, hơn nữa trận pháp hạch tâm cũng không dễ dàng bị khám phá.
Có điều không hẳn là Kính Hồng Trần không hề có chút thu hoạch nào, nhìn thấy Mục lão, cảm nhận được nội tình của Sử Lai Khắc, đây chính là thu hoạch lớn nhất của hắn. Huống chi hắn cũng còn có một vài bố trí khác. Thất bại là mẹ thành công, bị áp chế một lần cũng không đáng sợ. Tuy trong lòng Kính Hồng Trần rất bực bội nhưng cũng có nhiều ý nghĩ khác.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nhìn thấy những Hồn Đạo Khí mình bố trí lúc trước thì thiếu chút nữa phun máu ra.
Trước khi đi vào học viện Sử Lai Khắc, Kính Hồng Tràn đã bố trí tám cái Định Trang Hồn Đạo khí cách học viện chừng mấy ngàn thước, trong đó có bốn cái cấp Chín, bốn cái cấp Tám. Chỉ cần hắn ra tín hiệu thì lập tức có thể phát động công kích về học viện và thành Sử Lai Khắc. Những cao thủ cường đại dưới tình huống không chút chuẩn bị cũng không thể ngăn càng được đòn tấn công bất ngờ của những Hồn Đạo Khí cường đại như vậy. Và tất nhiên, những cường giả đứng đầu có thể sẽ phản ứng nhanh mà tránh kịp nhưng những Hồn Sư bình thường và những kiến trúc nhất định sẽ bị hủy diệt trong phạm vi lớn.
Vậy mà khi hắn tìm về trận địa mình bố trí thì phát hiện ở đây chỉ còn chút dấu vết. Tám cái Định Trang Hồn Đạo Khí cường đại đều đã mọc cánh bay mất. Không thể nghi ngờ, đây hẳn là tác phẩm của Mục lão. Lão phá hủy trận pháp điều khiển của mình thế nên mình mới không cảm ứng được gì. - Khốn kiếp, sớm biết thế này lão phu nên thêm vào trên những Hồn Đạo Khí kia một thiết bị tự bạo. Hay cho một Học Viện Sử Lai Khắc.
Kính Hồng Trần tức giận thở hổn hển, chửi ầm lên. Đâu còn chút phong độ như ở trong Hải Thần Các.
Nhưng mà, cơn giận của hắn đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Liếc nhìn lại học viện Sử Lai Khắc phía xa, trong mắt hắn hiện lên một tia âm độc, hừ lạnh một tiếng liền đứng dậy nhanh chóng rời đi. - Mục lão, đắc thủ rồi.
Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa vui mừng chạy đến Hải Thần Các báo tin vui với Mục lão.
Hồn Đạo Khi của Kính Hồng Trần rốt cuộc là đi đâu? Chính là bị bọn họ lấy đi! Mục lão giữ chân Kính Hồng Trần ở trong này chính là cho bọn họ tranh thủ chút thời gian.
Mục lão mỉm cười nói:
- Hi vọng lần này hệ Hồn Đạo sẽ có chút thu hoạch. Nhưng mà các ngươi cũng phải cẩn thận, Hồn Đạo Khí cường đại một khi phát nổ cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Tiên Lâm Nhi nói:
- Mục lão, ngài yên tâm. Chúng ta chỉ tiến hành nghiên cứu ở trận pháp hạch tâm. Nếu chưa sáng tỏ tuyệt sẽ không tùy tiện tháo ra, cho dù có tháo cũng sẽ không tiến hành bên trong học viện. Phàm Vũ đã mang về bắt đầu nghiên cứu rồi.
Hoắc Vũ Hạo ở một bên nghe cũng không hiểu gì cả, chỉ có mơ hồ hiểu là, dường như Mục lão bảo bọn họ đi thu hoạch một vài Hồn Đạo Khí cường đại.
Tiền Đa Đa nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo không khỏi cười nói:
- Tiểu Vũ Hạo, rất tò mò phải không. Nói cho các ngươi biết cũng không sao. Kính Hồng Trần – cái tên đại gia hỏa dám lẻn vào học viện chúng ta, Mục lão sau khi phát hiện liền cũng nhìn ra được những bố trí của hắn, bảo chúng ta đi thu thập Hồn Đạo Khí của Kính Hồng Trần bố trí. Chính là tám cái Định Trang Hồn Đạo Khí a, bốn cái cấp Chín, bốn cái cấp Tám. Dù cho Minh Đức Đường kia rất giàu có, nhưng bất nhiêu cũng đủ cho hắn đau lòng một thời gian.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, ở trên hội đấu giá hắn cũng đã biết qua giá cả của Hồn Đạo Khí cấp cao. Như vậy, tám cái Hồn Đạo Khí kia và Hồng Trần Tí Hữu Kính Hồng Trần lưu lại lúc nãy thật khiến cho Minh Đức Đường tổn thất thật lớn.
Mục lão đưa Hồng Trần Tí Hữu đang cầm trên tay cho Lâm Tiên Nhi, nói:
- Cái Hồn Đạo Khí này các cũng cũng cầm nghiên cứu đi, vừa rồi ta cũng có thử một chút, Kính Hồng Trần cũng không có nói dối. Nhưng mà các ngươi cũng không nên phá hư, ta còn có chỗ dùng. - Dạ
Tiên Lâm Nhi vội vàng nhận lấy, nhìn nàng tuổi cũng không nhỏ nhưng lúc này lại hưng phấn nhảy nhót như một tiểu cô nương.
Hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc từng ấy năm phát triển rất chậm chạp, lần này có thể nói là cơ hội hiếm có a! Hôm nay đoạt được những Hồn Đạo Khí này, nếu có thể nghiên cứu kĩ càng một phen thì có thể làm cho hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc tiến bộ rất nhanh. Sản phẩm Hồn Đạo Khí cao cấp của Minh Đức Đường cũng không dễ dàng có thể bắt chước.
Mục lão phất tay nói:
- Các ngươi đi đi. Vũ Hạo, Vương Đông, các con theo ta lên tầng ba. Tiêu Tiêu, con đi theo Huyền Tử học tập cho tốt. Huyền Tử sáng sớm ngày mai, ngươi hãy dẫn bọn chúng đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. - Vâng.
Huyền lão gật đầu đồng ý.
Vừa nghe đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu lập tức sáng mắt lên, tu vi của bọn chúng đã đến bình cảnh cấp ba mươi, đi đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là một sự kiện quan trọng, chính là bọn họ có thể thu được Hồn Hoàn thứ ba a! Từ Đại Hồn Sư đến Hồn Tôn, đây chính là biến hóa về chất.
Sau khi đột phá cánh cửa cấp 30 này, Hồn Sư xem như đã tiến từ sơ cấp lên đến trung cấp.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cẩn thận đỡ Mục lão dậy, đi đến tầng ba Hải Thần Các. Dưới hướng dẫn của Mục lão, đi vào đường lát gạch bên trái, thẳng đến phòng cuối cùng.
Ánh sáng vàng kim chợt lóe lên, cửa phòng mở ra, hai người đi vào trong đó.
Phòng của Mục lão không lớn lắm, trên dưới ba mươi thước vuông, bên trong đơn giản chỉ có bàn gỗ, ghế, giường gỗ, còn có một chiếc giá sách chiếm trọn cả một mặt tường cùng với những đồ trang trí đơn giản mà thôi. Nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy được khung cảnh tuyệt sắc trên Hải Thần Đảo. - Mục …, sư phụ.
Bởi vì vừa mới bái sư nên có chút không quen, Hoắc Vũ Hạo thiếu chút nữa gọi sai.
- Tình hình của tỷ tỷ thế nào ạ? Có biện pháp gì chữa trị không? Vũ Hồn thứ hai của con là Cực Hạn Chi Băng, chỉ cần còn có thể làm được, người cứ sai bảo con nhất định phải chữa khỏi cho tỷ tỷ.
So với việc mình Hồn Hoàn mình tăng lên, Hoắc Vũ Hạo càng thêm quan tâm tình hình của Mã Tiểu Đào. Hắn và Mã Tiểu Đào vừa mới nhận chị em sau đó liền bị thương nặng, hắn vất vả lắm mới có được người thân a!
Mục lão nói:
- Con cũng không cần phải sốt ruột, trường hợp của Tiểu Đào rất đặc biệt, lần này của nó bị biến dị cũng không hẳn là chuyện xấu. Sau khi ta phong ấn, ngọn lửa Phượng Hoàng cũng bất đầu cải thiện thân thể của nó, phát triển theo phương hướng Cực Hạn Chi Hỏa. Nhưng mà khí tức hắc ám trong đó tựa như giòi trong xương, không phải dễ dàng trung hòa như vậy.
Hoắc Vũ Hạo hỏi tiếp:
- Vậy có biện pháp nào có thể làm cho khí tức hắc ám kia biến mất không?
Mục lão mỉm cười nói:
- Biện pháp thì ta cũng đã nghĩ đến, nhưng mà không phải lúc này. Nó cần phải ngủ say trong phong ấn của ta một thời gian, có thể là hai, ba năm hoặc cũng có thể là bốn, năm năm. Tương lai thế nào thì phải xem vận mệnh của nó. Đến lúc đó, nếu thật cần đến lực lượng của con thì con hãy nhớ những lời con vừa nói.
Hoắc Vũ Hạo kiên định nói:
- Chỉ cần con có thể làm thì sẽ không tiếc hết thảy cứu tỷ tỷ con.
Mục lão nói:
- Vũ Hạo, Vương Đông, ta hỏi các con, các con có biết vì sao hôm nay ta mang Kính Hồng Trần vào Hải Thần Các không?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng liếc nhìn nhau, Vương Đông nói:
- Là để chấn nhiếp học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư kế đó là chấn nhiếp đế quốc Nhật Nguyệt. Con nghe Vương lão sư nói Hồn Đạo Khí của đế quốc Nhật Nguyệt phát triển cực kỳ nhanh chóng, lại có xu hướng muốn phát động chiến tranh.
Mục lão cũng không nhận xét phân tích của Vương Đông, nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo nói:
- Con nói thử xem?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Suy nghĩ của con và Vương Đông cũng không khác là bao. Chỉ là con cảm thấy dường như sư phụ rất coi trọng chuyện giao lưu đệ tử giữa hai bên.
Mục lão gật đầu nói:
- Các con nói đều đúng cả. Chấn nhiếp, đe dọa, thu lợi ích. Những chuyện này đều là nguyên nhân ta để cho hắn đi vào. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là tranh thủ thời gian. Tranh thủ thời gian cho các con. - Tranh thủ thời gian cho chúng con?
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều sửng sốt.
Mục lão nói:
- Sự tồn tại của ta là bí mật lớn nhất của học viện Sử Lai Khắc, chỉ có những lão già lâu năm là được biết thôi. Sở dĩ ta ra mặt chính là để tranh thủ chút thời gian cho những người trẻ tuổi các con. Bởi vì, ta cũng không còn nhiều thời gian để bảo hộ cho Sử Lai Khắc rồi.