Nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, Mã Tiểu Đào trong lòng thầm nghĩ, đứa nhỏ này thật là đáng yêu mà. Khó trách các trưởng lão ở Hải Thần Các phải mở cả một cuộc họp vì nó. E là hôm nay Huyền lão xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên. Mã Tiểu Đào đứng dậy nói: _ - Vũ Hạo, tỷ rất vui khi em có tình cảm sâu đậm với học viện Sử Lai Khắc như vậy. Nhưng đệ phải nhớ, còn sống mới có thể thực hiện lý tưởng. Làm người không nên quá cố chấp, phải tùy cơ ứng biến mới là đại trượng phu. _ Cô nói xong liếc mắt nhìn Vương Đông rồi mới xoay người rời khỏi phòng. Vương Đông đi theo cô đến tận cửa, sau đó đóng cửa lại như muốn thị uy. Hoắc Vũ Hạo nói: _ - Vương Đông, ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta tìm ngươi sau. _ - Sao? Sợ à? Thật ra ta thấy cô ấy nói đúng, bảo vệ tính mạng của mình mới quan trọng, nếu Bản Thể Tông bắt được ngươi, ngươi cũng đừng có phản kháng. Vương Đông lo lắng nói. Hoắc Vũ Hạo có chút dở khóc dở cười: - Sợ gì? Có Huyền lão ở đây thì việc gì phải sợ? Ta căn bản không phải nghĩ chuyện của Bản Thể Tông. Tương lai ai đoán trước được gì? Chỉ là hôm nay sau khi xem trận đấu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ta nghĩ ra được một chút chuyện nên giờ cần cẩn thận sắp xếp lại, lát nữa mới tu luyện sau. Ngươi nghĩ nhiều quá rồi. - Vậy... Vương Đông có chút thẹn quá hóa giận nói: _ - Được, đúng là làm ơn mắc oán. Ngươi cứ ở đó từ từ mà nghĩ đi. _ Nói xong liền mở cửa ra về, lúc đóng cửa phòng hắn còn cố tình đập mạnh một cái. Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, căn bản không hiểu tại sao mình lại bị mắng. Vốn chuyện được về Tông Môn hắn có chút xúc đông nhưng đúng như những gì Mã Tiểu Đào nói, dù Bản Thể Tông có làm gì hắn cũng không sợ, bọn họ muốn dẫn hắn trở về chứ không muốn giết hay làm hắn bị thương. Vậy thì còn gì phải lo nữa? Mối quan tâm duy nhất chỉ là trận chung kết sắp tới mà thôi. Hôm nay sau khi thấy thực lực mạnh mẽ của Mã Như Long, hắn không thể không cảm thấy lo lắng. Hôm nay hắn mới thật sự hiểu nếu sử dụng đúng cách thì Hồn Đạo Khí sẽ đáng sợ như thế nào. Hắn đứng dậy, hai tròng mắt hóa thành màu vàng, hai cái Hồn Hoàn lặng lẽ từ dưới chân bay lên, một cái màu vàng ánh kim là Hồn Hoàn của Thiên Mộng Băng Tằm, một cái màu tím là Hồn Hoàn thứ hai có tác dụng Mô Phỏng. Trong khoảng thời gian này, cơ thể hắn không ngừng được cải tạo, mức độ chịu đựng Hồn Hoàn cũng theo đó tăng lên, mà Thiên Mộng Băng Tằm từng nói, thực lực mình càng tăng thì nó càng có thể giải phóng nhiều năng lượng đã phong ấn để tăng cường cường độ Hồn Hoàn. Hiện giờ Hồn Hoàn thứ hai của hắn đã đạt đến khoảng năm nghìn năm. _ - Tiếc là chỉ có hai Hồn Hoàn. _ Hoắc Vũ Hạo nắm chặt nắm tay. Hiện giờ cái hắn cần nhất chính là thời gian. Hắn cởi áo ngoài khoanh chân ngồi lên giường bắt đầu minh tưởng đồng thời cũng hồi tưởng lại quá trình chiến đấu ban nãy của Mã Như Long, hắn kết hợp sử dụng Hồn Đạo Khí ra sao, từng cái từng cái hiện lên trong đầu hắn, thông qua đó, hắn sẽ tìm được phương thức chiến đấu hợp với mình. Thành Tinh La, thủ đô đế quốc Tinh La là một trong những thành thị rộng lớn bậc nhất, nhưng vài ngày nay đã bắt đầu xuất hiện tình trạng "đất chật người đông" . Thậm chí ở một số ngã tư, lượng người qua lại nhiều đến mức ùng tắc liên tục. Cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã kết thúc vòng Bán Kết, đây là giờ phút mà bất cứ người nào cũng mong chờ. Có người thậm chí đã đứng trước cổng Quảng Trường xếp hàng chờ suốt hai ngày hai đêm. Có thể tận mắt xem một trận chung kết của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì cái giá này cũng chả đáng là gì, bởi vì chỉ cần được trải nghiệm qua cũng đủ để mỗi người tự hào cả đời. Huống thi trận chung kết có đến ba trận đấu, ba trận này lại còn lần lượt diễn ra trong cùng một ngày. Đây là sự kiện đặc sắc đến nhường nào, vì nó, vất vả một chút cũng xứng đáng. Vì để duy trì trật tự, đế quốc Tinh La đã điều động đến một vạn binh lính, tất cả các cửa hàng đều mở cửa buôn bán suốt ngày đêm để phục vụ nhu cầu mua sắm tăng đột biến nay, nhờ thế thành Tinh La chỉ trong vài ngày mà kinh tế đã tăng đến mức trước nay chưa từng có. Rõ ràng, đây là hiệu quả và lợi ích cụ thể nhất mà cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mang đến cho những đế quốc đứng ra đăng cai. Khó cách các đại đế quốc lần nào cũng tranh giành không chịu nhượng bộ, cuối cùng mới quyết định luân phiên tổ chức. Trận chung kết là cuộc đối đầu giữa học viện Sử Lai Khắc và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, rõ ràng đây là trận tranh tài giữa hai thế lực đứng đầu đại lục. Diễn biến của nó đáng mong chờ đến mức nào chỉ cần nghĩ là biết. Có điều vì đội hình của học viện Sử Lai Khắc không được đầy đủ nên tỷ lệ đặt cược ở chợ đen giảm mạnh, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư ngược lại chiếm ưu thế hơn, bọn họ chiếm 65% còn học viện Sử Lai Khắc chỉ chiếm 35% mà thôi. Nhưng dù là ai cũng không dám bảo rằng lần này học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư sẽ chiến thắng dễ dàng, cho dù là đệ tử học viện bọn họ cũng vậy. Dù sao học viện Sử Lai Khắc tuy chỉ có mười người nhưng không ai không là thiên tài. Sức chiến đấu của bọn họ trong từng trận đấu đều vô cùng xuất sắc, tình hình cụ thể còn lắm biến số nên kết quả khó nói trước lắm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trong các trận đấu trước, bọn họ không chỉ một lần khiêu chiến vượt bậc. Cuối cùng học viện Sử Lai Khắc sẽ làm gì ở trận chung kết bọn họ chưa thể đoán được nhưng chắc chắn đây sẽ là cuộc chiến toàn lực giữa hai học viện, cho nên, hươu chết về tay ai cũng chưa biết được. Hôm nay, thời tiết không được tốt lắm, sắc trời âm u thậm chí còn phủ một màng sương mù quanh quẩn trên bầu trời thành Tinh La, thỉnh thoảng xuất hiện vài cơn mưa phùn lất phất bay bay. Tuy vậy, nó cũng không thể nhấn chìm sự hưng phấn của các khán giả bên trong thành Tinh La. Vì trận Chung Kết này cũng là trận đấu mà bọn họ mong chờ nhất. Lúc này, hai đội ngũ chuẩn bị thi đấu đều đang trên đường đến Quảng Trường Tinh La. Ven đường binh lính đứng thành một hàng rào ngăn cản dân chúng phấn khích đứng bên ngoài cổ vũ. Vì có quá nhiều người không thể vào bên trong xem nên những người ấy đều tụ hội ở ven đường tận dụng cơ hội ngắm nhìn hai đội ngũ dự thi một lần cũng thỏa mãn. Lăng Lạc Thần đi ở giữa đoàn người, cô ngẩng đầu nhìn thời tiết hôm nay, vẻ mặt vô cùng hài lòng. Cô là Hồn Sư khống chế Băng, thời tiết càng ẩm ướt và rét lạnh thì càng có lợi. Huống chi cô còn có Hoắc Vũ Hạo trợ giúp nữa. Hôm qua, Vương Ngôn đã sắp xếp một số chiến thuật, mà với thời tiết sáng hôm nay nên đến sát giờ thi đấu lai có chút thay đổi. Cả đội không ai cảm thấy quá hồi hộp với trận Chung Kết này, vì kết quả thế nào cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi, không còn cách nào tránh khỏi nữa. So với học viện Sử Lai Khắc, bên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có vẻ hồi hộp căng thẳng hơn. Vì đây là lần bọn họ có cơ hội cao nhất đoạt được chức quán quân của cuộc thi Đấu Hôn Đại Tái. Thực lực bọn họ mạnh mẽ, học viện Sử Lai Khắc lại thiếu hụt người. Trước tình hình này bọn họ không hồi hộp làm sao được? Ngay cả một người kiêu ngạo như Tiếu Hồng Trần, hôm nay cũng có chút căng thẳng. Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn sang phía học viện Sử Lai Khắc, cả hai bên không hẹn mà cùng bừng bừng chiến ý. Trái ngược với Tiếu Hồng Trần hồi hộp căng thẳng, Mộng Hồng Trần đi phía sau hắn lắm lút lại liếc mắt nhìn Vương Đông. Đi cạnh mới có thể thấy rõ từng đường nét trên gương mặt Vương Đông đều rất đẹp, tuy còn nhỏ nhưng dáng người cũng cao ráo, không tệ. Ánh mắt quan sát của Mộng Hồng Trần có chút khác với mọi người. Cô bé chỉ nhìn được một bên của Vương Đông, trong lòng cô thầm kêu lên, oa lông mi thật dài, lại còn cong vút nữa, đẹp quá. So với cô còn muốn đẹp hơn nữa. Mắt màu xanh lam mang theo một sự cuốn hút kỳ lạ. Hắn mới chỉ mười hai tuổi, so với cô nhỏ hơn hai tuổi. Nhưng lại có Vũ Hồn Song Sinh, nếu như.... Nghĩ đến đây, cô bé mười bốn tuổi mới biết yêu không khỏi lén mỉm cười. Không biết vì sao, sau cái ngày Vương Đông trêu chọc cô, hình ảnh của hắn cứ lẩn quẩn trong đầu cô mãi. Ngay cả Vương Đông cũng không ngờ, chỉ với vài lời nói đơn giản, hắn đã khiến một cô bé đơn thuần nảy sinh tinh cảm với mình. Cả hai đội cùng bước vào khu vực nghỉ ngơi, lúc này trên đầu thành, hoàng đế bệ hạ đã sớm cùng văn võ bá quan có mặt để theo dõi trận chung kết rồi. Lúc này Hoắc Vũ Hạo vô cùng bình tĩnh, hôm qua hắn, Vương Đông và Vương Ngôn đã trò chuyện rất lâu. Trước đây hắn không quan tâm lắm đến kết quả thắng thua, nhưng sau cuộc nói chuyện đó, hắn lại nảy sinh khát vọng chiến thắng, khát vọng bảo vệ danh dự cho học viện Sử Lai Khắc một cách mãnh liệt. Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn di chuyển về phía sàn đấu. Đầu tiên, hắn thấy Hoàng Đế bệ Hạ, bên trái y là công chúa Cửu Cửu. Công chúa Cửu Cửu rõ ràng cũng đang nhìn hắn, nhưng ánh mắt có chút không được thân thiện. Mà nháy mắt sau, cả người Hoắc Vũ Hạo khẽ run lên, nội tâm vốn đang bình lặng bỗng dậy sóng. Bởi vì hắn nhìn thấy, một người trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ giáp màu vàng, không đội mũ giáp, để lộ ra gương mặt anh tuấn đầy cương nghị và đôi mắt song đồng khẽ nhấp nháy. Gương mắt này tuy có hơi gầy, cũng không có cảm xúc nhưng lại đầy nhiệt huyết, y đang đứng ngay bên cạnh hoàng đế Tinh La. Đúng... là y. Hoắc Vũ Hạo thấy người này làm sao có thể giữ được bình tĩnh đây? Vì y chính là Công Tước Bạch Hổ hiện đang trấn thủ Tây Cương đế quốc Tinh La, hôm nay y có mặt ở đây, có lẽ cũng vì muốn quan sát trận đấu Chung Kết có sự tham gia của người con trai cả của mình.