Cái này đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên a! Nháy mắt trước còn giá rét rùng mình thế mà phút chốc sau lại nóng như lửa đốt. Máu huyết trong người hắn cứ phải luân phiên thay đổi theo nhiệt độ, lúc lạnh thì gần như đông cứng, lúc nóng thì tan chảy sôi trào, trên da mặt hắn đã lấm tấm những giọt máu đỏ tươi. Từ cực lạnh sang cực nóng khiến nhiệt độ cơ thể hắn cũng biến đổi theo, quá trình này không những mang đến đau đớn còn rèn luyện cơ thể hắn nữa, tuy vậy cũng khiến con người ta khó lòng chịu đựng nổi, đến cả một người ý chí sắt đá như hắn mà cũng đã cảm thấy không chịu đựng nổi nữa. Có thể nói quá trình Hoắc Vũ Hạo dung nhập Hồn Cốt lúc này là một trường hợp đặc biệt và khó khăn nhất trong lịch sử. Thứ nhất vì tu vi của hắn quá thấp, cái thứ hai vì phẩm chất Hồn Cốt hắn đang dung hợp quá cao, hai phạm trù chênh lệch cực lớn hỏi sao không khó khăn cho được. Cho dù Băng Đế đã cố hết sức phụ trợ hắn, nhưng khối Hồn Cốt kia làm sao thay đổi được giá trị của nó, ba mươi vạn năm, ba mươi vạn năm đó a! Cho dù đã phong ấn hết các năng lượng vào bên trong nhưng một chút khí bị rò rỉ ra cũng đủ khiến Hoắc Vũ Hạo đau đớn đến mức sống không bằng chết. Khi Hoắc Vũ Hạo cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức dần rơi vào trạng thái mơ hồ, dường như đã đến cực hạn, hắn không thể nào tiếp tục chống đỡ được nữa thì đột nhiên một lượng lớn tinh thần lực được Thiên Mộng Băng Tằm rót vào, giúp hắn lại một lần nữa trở về trạng thái thanh tỉnh, đồng thời cũng tranh thủ cho hắn chút thời gian nghỉ ngơi, giảm bớt cảm giác đau đớn. Thiên Mộng Băng Tằm muốn Hoắc Vũ Hạo rèn luyện tinh thần càng thêm bền bỉ nhưng tuyệt đối không để hắn sụp đổ. Nó đứng bên ngoài quan sát, đến lúc Hoắc Vũ Hạo không thể chịu đựng được nữa nó sẽ ra tay, giúp Hoắc Vũ Hạo tiếp tục kiên trì. Hoắc Vũ Hạo mặc dù bị tra tấn tinh thần đau muốn chết đi sống lại nhưng khi Thiên Mộng Băng Tằm ra tay, sự minh mẫn lại trở về với hắn, lúc này hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa, mặc dù quá trình biến chuyển nóng - lạnh vẫn còn diễn ra nhưng hắn cảm thấy tốt hơn nhiều. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, và ngưng kết lại tinh thần lực ban nãy suýt nữa tan vỡ. Có điều, ngay khi hắn làm xong những chuyện này thì sự trợ giúp của Thiên Mộng Băng Tằm cũng biến mất, sự đau đớn ban nãy lại một lần nữa trở lại. Hoắc Vũ Hạo hét to trong lòng: "Thiên Mộng ca, ca chơi đệ đấy saoooooo?" Thời gian thấm thoát trôi qua, cứ mỗi lần Hoắc Vũ Hạo không chịu nổi nữa thì Thiên Mộng Băng Tằm lại xuất hiện, sau đó biến mất. Sau đó dần dần khả năng chịu đựng của hắn cũng tăng lên. Nếu ngay từ đầu Thiên Mộng Băng Tằm đã ra tay trợ giúp Hoắc Vũ Hạo thì sao đây? Đúng là Hoắc Vũ Hạo sẽ bớt đau đớn hơn đấy, có thể nói sẽ hoàn thành nhẹ nhàng hơn, nhưng, đấy chỉ là lúc đâu, Thiên Mộng Băng Tằm đâu thể giúp hắn đi từ đầu đến cuối được, càng về sau càng đau đớn hơn, đến lúc đó thì chỉ có thể cầu trời thôi. Cho nên, cách Thiên Mộng Băng Tằm làm không chỉ chắc chắn hắn có thể vượt qua được còn giúp cơ thể lẫn ý chí của hắn được rèn luyện triệt để, lợi ích nhiều vô cùng. Càng về sau càng rõ rệt hơn, mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng khoảng thời gian hắn cần Thiên Mộng Băng Tằm ra tay trì hoãn càng lúc càng dài. Mà khoảng thời gian Thiên Mộng Băng Tằm trì hoãn để hắn khôi phục tinh thần lực cũng rút ngăn hơn, hai cái tỉ lệ nghịch với nhau hoàn toàn. Sau vài lần như thế, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng hiểu, ông trời của hắn, Thiên Mộng ca đang mượn cơ hội này để hắn rèn luyện ý chí a! Nếu là người khác hẳn là sẽ luôn mong chờ cảm giác thoải mái kia, nhưng hắn thì không, sau một năm tu luyện ở học viện Sử Lai Khắc, hắn đã hoàn toàn minh mạch, trả giá càng lớn, kết quả càng cao. Bởi vậy, những gì Thiên Mộng Băng Tằm làm không chỉ cho hắn chút thời gian nghỉ ngơi còn khẳng định thêm niềm tin của hắn trong mọi chuyện. Thế nên, khi hắn chịu đựng đau đớn, ý chí càng thêm kiên định. Cuối cùng mới mang lại kết quả như kia. Phát hiện này khiến cả Thiên Mộng Băng Tằm lẫn Băng Đế đều cực kỳ chấn động, hai vị cường giả này lần đầu tiên cảm thấy khâm phục nhân loại nhỏ bé này. Bởi vì mức độ đau đớn mà Hoắc Vũ Hạo đã và đang phải chịu, chưa chắc bọn chúng có thể vượt qua nữa. Tuy Thiên Mộng Băng Tằm có trợ giúp cho Hoắc Vũ Hạo một chút, nhưng toàn bộ quá trính đều là tự hắn kiên trì chịu đựng. Từ ngày đến đêm, rồi đêm sáng đến ngày, Hoắc Vũ Hạo cứ ngồi đấy, ánh sáng màu xanh đậm trên người hắn càng ngày càng rõ rệt, làn da hắn nhanh chóng thay đổi liên tục giữa hai màu trắng - hồng, tốc độ tăng đến mức càng lúc càng khó phân biệt được. Và khí huyết trong cơ thể hắn so với trước kia bắt đầu mạnh mẽ hơn nhiều, nhiều lắm. Mặc dù Băng Bích Đế Hoàng Hạt đã chia năng lượng của mình ra rất nhiều phần nhỏ nhưng sau khi dung hợp vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo, đấy vẫn là một vật đại bổ. Năng lượng của một hồn thú gần tiếp cận cấp bậc bốn mươi vạn năm mà, không mạnh sao được a! Khắp người Hoắc Vũ Hạo, bao gồm thân thể, khung xương, nội tạng, tất cả đều có sự biến hóa. Cho dù Hồn Cốt hắn đang dung hợp không phải là chân tay hay đầu, nhưng nó cũng đồng loạt truyền cảm giác tươi mát đến tất cả các bộ phận, nương theo sự thoải mái này, cảm giác thống khổ mà Hoắc Vũ Hạo đang phải chịu đựng cũng từng bước từng bước giảm xuống. Đến lúc này Thiên Mộng Băng Tằm hoàn toàn không cần ra tay nữa, Hoắc Vũ Hạo đã có thể dựa vào ý chí kiên định của mình mà vượt qua thống khổ từ sự thay đổi nhiệt độ nóng lạnh. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được khí huyết khắp người mình đang càng ngày càng mạnh mẽ, cơ thể cũng cứng cỏi hơn. Có điều vì hồn lực của hắn đang ở bình cảnh cấp hai mươi nên không thể xác định chính xác hiện giờ tu vi của hắn là bao nhiêu. Nhưng, chắc chắn sau khi hoàn tất mọi quá trình, cấp bậc hồn lực của hắn sẽ tăng lên đang kể, ít nhất hai cấp là không có vấn đề gì hết. - Vũ Hạo, đệ cẩn thận một chút. Hiện giờ quá trình dung hợp Hồn Cốt cơ bản đã xong rồi. Chỉ còn để nó hoàn toàn dung hợp vào khung xương của đệ là được. Vì ta muốn phong ấn năng lượng của Hồn Cốt vào trong tủy xương của đệ nên lát sau có thể sẽ rất đau đớn, nhưng như thế sau này đệ có thể từ từ hấp thu nguồn năng lượng đó một cách dễ dàng hơn. Tất cả việc đệ phải làm là chịu đựng, quá trình này chỉ sợ Thiên Mộng Băng Tằm cũng khó mà giúp đỡ đệ được. Đái khái cần một canh giờ thôi. Xong bước này là đệ chính thức có được khối Hồn Cốt này của ta. Giọng nói của Băng Đế càng lúc càng dịu dàng hơn, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, từ âm điệu của giọng nói có thể thấy nó có vẻ có chút mệt mỏi rồi. Dù sao nó cũng đang đem chính cơ thể của mình dung hợp vào Hoắc Vũ Hạo mà, tuy tu vi của nó cường đại nhưng đau đớn nó phải chịu không hề nhỏ so với Hoắc Vũ Hạo. Chẳng qua nó đã tu luyện suốt mấy chục vạn năm nên ý chí và sức chịu đựng hơn Hoắc Vũ Hạo rất nhiều mà thôi. Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, từ nãy giờ hắn bị cảm giác đau đớn hành hạ liên tục nên giờ có muốn mở lời nói chuyện cũng không thể nữa. Hiện giờ hắn chỉ có thể cố gắng giữ vững lòng tin kiên định của mình để Băng Đế cảm nhận được mà càng thêm tin tưởng. Thiên Mộng Băng Tằm thật sự không thể bảo vệ Hoắc Vũ Hạo sao? Dĩ nhiên là không rồi, nhưng Băng Đế nói thế để Hoắc Vũ Hạo tăng thêm áp lực và sự quyết tâm, chỉ có như thế, hắn mới có thể hoàn toàn bộc lộ hết tiềm năng của mình. Nguồn: http://truyenyy.vn Nhưng, khi bước cuối cùng này vừa bắt đầu, một cơn đau cực kỳ khủng bố lập tức truyền đến khiến Hoắc Vũ Hạo rùng mình run rẩy, bên trong thế giới tinh thần của hắn càng biểu lộ rõ ràng hơn, suýt chút nữa là tan vỡ. Đau, hắn chịu được. Nóng - Lạnh luân phiên, hắn có thể miễn cưỡng kiềm chế. Nhưng, cái cảm giác quái quỷ lúc này lại không đơn giản như thế, bởi vì nó ngứa. Đúng thế, sau khi Băng Đế bắt đầu quá trình dung hợp cuối cùng thì cả người Hoắc Vũ Hạo lập tức ngứa ngáy kinh khủng, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bắt đầu bò khắp người hắn rồi tiến vào khung xương vậy Có thể nói là ngứa đến tận xương tủy, một câu nói hoàn toàn hiểu theo nghĩa đen a. Trong khoảng khắc này, hắn chỉ có một mong ước duy nhất là được xé nát cơ thể mình ra, sau đó lập tức xoa xoa nắn nắn chấm dứt cái cảm giác khiến người ta phát điên này. Cả người Hoắc Vũ Hạo run rẩy co rút, căn bản không thể khống chế nữa, mà trên từng khớp xương của hắn cũng không ngừng phát ra những tiếng răng rắc. Thiên Mộng Băng Tằm biết lúc này đau đớn Băng Đế phải chịu cũng không ít hơn Hoắc Vũ Hạo là bao, bởi vì tinh thần lực của nàng đang không ngừng run rẩy. Quá trình dung hợp Hồn Cốt vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo chỉ là một bước cơ bản, bởi vì thật sự muốn trở thành Hồn Hoàn không khó, cái khó là phải giữ được ý thức tự chủ, để là một Hồn Hoàn trí tuệ. Bên phía Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm không cảm thấy lo lắng, nó chỉ lo Hoắc Vũ Hạo không thể chịu đựng được thôi. Ánh sáng màu vàng kim trong thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khởi động, khi thì run rẩy, khi thì như sóng biển sôi trào. Mà khung xương của Hoắc Vũ Hạo cũng đang từ màu xanh lá hóa thành màu xanh lục, rồi sau đó lại từ lục biến trở về xanh lá. Cũng chính thời điểm chuyển hóa này mới là bước đau đớn tột đỉnh. Ngứa... ngứa quá... ngứa chết mất... Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa rồi, cái cảm giác này so với tra tấn ban nãy còn khủng khiếp hơn. Rốt cục trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt, hiển nhiên nếu để những vết nứt này tiếp tục lan rộng thì cái thế giới tinh thần này sớm muộn gì cũng vỡ nát tan tành. Thiên Mộng Băng Tằm đứng bên cạnh thấy thế không chút do dự xuất thủ, một luồng ánh sáng màu vàng đậm ánh kim nhanh chóng chuyển động trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo. Cũng đúng lúc này Hoắc Vũ Hạo đột nhiên gào lên trong Tinh Thần Hải. _ - Đừng nhúng tay vào, đệ có thể vượt qua được, để đệ làm. _ Thiên Mộng Băng Tằm nghe hắn nói mà ngẩn người, nó cảm nhận được sự kiên cường từ Hoắc Vũ Hạo, mà không ngờ sau tiếng hét này, những vết nứt trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo lại từ từ khép lại một cách thần kỳ.