TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 133: Phá hỏng quy tắc

Lâm Phong bước vào bên trong thạch thất, sau đó cửa đá ùng ùng đóng lại.

Thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng nặc trực tiếp ào tới, Lâm Phong cảm giác cả người vô cùng thoải mái.

Đối với võ giả mà nói, thiên địa nguyên khí chính là mưa giữa ngày hạn, là nền tảng tu luyện, cũng là căn bản của võ giả.

Thả Thiên Chiếu Vũ Hồn ra, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Thiên Chiếu Vũ Hồn ó thể tăng lên các loại năng lực, không thể nghi ngờ là có thể tăng nhanh tốc đột tu luyện của Lâm Phong, ngoài ra còn giúp cho năng lực lĩnh ngộ của Lâm Phong trở nên mạnh hơn, trợ giúp đột phá cảnh giới.

Từng dòng thiên địa nguyên khí lao vào trong thân thể Lâm Phong, Lâm Phong giống như một kẻ đói lâu ngày, tới bao nhiêu cũng không cự tuyệt, thân thể hóa thành cái động không đáy, bắt đầu cắn nuốt thiên địa nguyên khí điền cuồng ào vào này.

Hôm nay Lâm Phong có tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, tu luyện ở bên trong thạch thất này, căn bản không cần lo lắng thiên địa nguyên khí không theo kịp. Tốc độ hấp thu của hắn rất nhanh, thiên địa nguyên khí có thể điều động bao nhiêu, dường như là vô cùng vô tận.

Công pháp Thuần Nguyên Công vận chuyện trong thân thể, thiên địa nguyên khí đã bị nuốt vào trong thân thể Lâm Phong lần nữa được tụ tập lại, sau đó cô đọng, trở nên càng thêm tinh thuần.

Liền ngay sau đó, dòng thiên địa nguyên khí này bắt đầu khuếch trương trong thân thể Lâm Phong, tiếp tục bổ sung cho máu thịt của Lâm Phong, mở rộng kinh mạch làm cho thân thể càng trở nên hoàn mỹ.

Tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, đây cũng là nguyên nhân mà ban đầu Lâm Phong không lựa chọn công pháp có thủ đoạn công kích.

Thuần Nguyên Công là công pháp có thể làm cho trụ cột vững chắc hơn, phát triển thân thể.

Mặc dù Lâm Phong muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, hắn cần một bước một dấu chân mà bước từng bước tiến về phía trước.

Lúc này, Lâm Phong đang tu luyện trong mật thất, cũng không biết ở bên ngoài tháp tu luyện có mấy người mang theo lãnh ý mà tới, tiến vào bên trong tháp tu luyện, trực tiếp leo lên bậc thang của tháp, không ngừng đi lên, cho khi tới tầng mười thì bọn họ mới dừng lại.

- Bên này.

Một tên thanh niên áo đen dẫn đường, quay lại nói với mấy người còn lại, nếu Lâm Phong ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện, tên này là kẻ muốn cướp phòng tu luyện của Lâm Phong, đã bị Lâm Phong đuổi đi.

Lúc ấy, tên thanh niên áo đen rời đi đã để lại một câu, để cho Lâm Phong chờ, nhưng mà lúc đó Lâm Phong cũng không để ý.

Dẫn mấy người tới bên ngoài một phòng tu luyện, là thạch thất mà Lâm Phong mở ra, cũng là phòng tu luyện mà Liễu Phỉ đang sử dụng.

- Chính là ở trong này.

Tên thanh niên áo đen chỉ vào trong phòng tu luyện, nói với tên thanh niên lạnh lùng bên cạnh, tên này khoảng chừng hai mươi, ánh mắt thâm thúy, làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là lạnh, âm u lạnh lẽo.

- Thôi Đình! Đập cửa.

Tên thanh niên âm lãnh này nhàn nhạt nói một tiếng, ngay lập tức, một kẻ bên cạnh liền không chút cố kỵ, không để ý đến quy củ của Thiên Nhất học viện, thân hình hóa thành một đường cong, nhấc chân nhảy lên, cả người gã như một cây cung mà bật ra, hướng về cửa đá của tu luyện mà xuất ra một quyền mãnh liệt.

Nhất thời, cửa đá rung động không dứt, mặc dù vẫn vững vàng như trước, nhưng từng tiếng ùng ùng vang lên.

Bên trong phòng tu luyện, Liễu Phỉ đang đắm chìm trong tu luyện, căn bản không nghĩ tới có người quấy rầy, hơn nữa lại dám trực tiếp dùng lực đập vào cửa đá. Trong chớp mắt đó, từng tiếng ùng ùng cường liệt vọng ra là cho Liễu Phỉ đang trong trạng thái tu luyện giật mình tỉnh lại, rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi.

- Lăn ra đây!

Một thanh âm khổng lồ từ ngoài cửa đá cuồn cuộn tiến vào. Thần sắc lạnh lùng, Liễu Phỉ lau vết máu trên khóe miệng.

- Thật không biết xấu hổ!

Đứng dậy, Liễu Phỉ đang định đẩy cửa đá ra. Võ giả, kiêng kỵ nhất chính là đang tu luyện mà bị người quấy nhiễu, chớ nói chi là dùng thủ đoạn cường ngạnh này, trực tiếp chấn cho nàng bị thương. Loại hành vi này, có thể nói là cực kỳ vô sỉ. Mặc dù Thiên Nhất học viện cũng có quy định, có ân oán thì có thể tranh đấu, nhưng không cho phép quấy rầy người đang ở trong phòng tu luyện.

Nhưng mà, đối phương hiển nhiên đã vứt quy củ sang một bên.

- Không được, ta không thể manh động.

Đang muốn đi ra ngoài, Liễu Phỉ đột nhiên ngừng lại, người này trực tiếp đập cửa, nhất định không phải vì tu luyện, mà là vì trả thù!

- Là kẻ kia!

Liễu Phỉ nhớ lại tên nam tử áo đen kia, thần sắc ngưng trọng, không sai, nhất định là gã, lúc gã rời đi cũng đã nói để Lâm Phong chờ đó, lúc này, hiển nhiên gã đã chuẩn bị mà đến.

- Hiện tại ta đi ra mà nói, cũng là tự rước lấy nhục, nói không chừng còn mang đến phiền toái cho Lâm Phong.

Liễu Phỉ thầm nghĩ, thực lực của nàng còn không bằng với tên nam tử áo đen kia, đi ra ngoài cũng không có tác dụng gì, ở thế giới võ giả không tồn tại mấy chữ đạo lý, chỉ có thể dùng thực lực mà nói chuyện.

Nghĩ tới đây, Liễu Phỉ lại lùi vào trong phòng, khoanh chân ngồi xuống, nhưng mà cũng không cách nào tiếp tục tu luyện.

- Rầm!

Lại là một tiếng động cực kỳ khổng lồ truyền vào trong thạch thất, quanh quẩn trong màng nhĩ Liễu Phỉ.

- Kẻ ở bên trong, lăn ra đây!

Thanh âm xuyên vào trong thạch thất, sắc mặt Liễu Phỉ trở nên khó coi, nhưng cũng không để ý tới, tiếp tục ngồi đso, cùng lắm thì thì bỏ phí như vậy.

Dù sao, cửa đá của phòng tu luyện trong tháp tu luyện cũng không thể bị phá vỡ, đối phương còn không có thực lực đến mức đó.

Mấy người bên ngoài cửa đá thấy bên trong không có nửa điểm động tĩnh, tất cả đều cực kỳ khó chịu.

Tên nam tử áo đen tiến lên phía trước, cũng đấm một quyền lên cửa đá, lạnh lùng quát lớn:

- Không phải là ngươi rất lớn lối ư, hôm nay, sao ngay cả ra ngoài cũng không dám, chết nhát!

- Chết nhát?

Trong phòng tu luyện, Liễu Phỉ nghe được lời này liền không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, quả nhiên là kẻ này, chính gã đánh không lại Lâm Phong, vậy mà tìm người tới hỗ trợ, còn có mặt mũi mà nói người khác chết nhát? Chỉ có những kẻ hèn yếu chân chính mới có thể làm ra chuyện như vậy, quả thực là cực kỳ buồn cười.

Nếu mà Lâm Phong ở đây, sẽ không biết là làm ra chuyện gì rồi?

Tiếng đập vào cửa đá không ngừng truyền ra, Liễu Phỉ vẫn ngồi ở đó, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng trong lòng lại thấy có chút tâm phiền ý loạn.

Dù ai ở trong một không gian nhỏ hẹp mà bị quấy rầy như thế đều cảm thấy phiền não.

Qua hồi lâu, tiếng đập cửa bên ngoài mới ngừng lại.

Tên thanh niên áo đen trầm mặt, không nghĩ tới Lâm Phong lại không chút phản ứng nào, để mặc gã nhục mạ mà cũng không đáp lại, làm cho gã không biết làm thế nào.

- Xem ra hắn biết ta tới trả thù, không dám ra.

Tên thanh niên áo đen nói với tên nam tử âm lãnh một tiếng, tên kia cũng không phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói:

- Hắn thả bao nhiêu nguyên thạch vào trong vũng?

- Ba viên nguyên thạch trung phẩm, đủ cho hắn tu luyện trong một trăm ngày.

Tên thanh niên áo đen đáp.

- Vậy thì sau một trăm ngày ta quay lại, còn ngươi? Là ở chỗ này hay là theo ta trở về?

Tên thanh niên áo đen âm trầm, do dự bất quyết.

- Ngươi sợ hắn chạy, muốn ở chỗ này, lại lo lắng thực lực không đủ, nếu đối phương đi ra thì ngươi lại bị khi nhục?

Tên thanh niên âm lãnh kia dường như đoán được tâm tư đối phương, thản nhiên nói.

Tên thanh niên áo đen cứng người, gật gật đầu, đúng là gã có suy nghĩ như vậy.

- Thực lực của Lôi Đình chính là Linh Vũ cảnh tầng bốn đỉnh phong, người có thực lực Linh Vũ cảnh tầng bốn cũng không phải đối thủ của y. Kẻ có thực lực Linh Vũ cảnh tầng ba, dù thiên phú có cường đại cũng không thể thắng được y. Ta vốn nghĩ rằng cho y tới là đủ rồi, nhưng ngươi đã yêu cầu nên ta mới tới một chuyến, nhưng hiện tại, ta nghĩ qua phòng tu luyện tầng một để tu luyện một trăm ngày, về phần Thôi Đình có nguyện ý ở lại hay không thì phải hỏi y một tiếng.

Tên nam tử âm lãnh bình tĩnh nói, tên áo đen không dám chất vấn, dù gã và đối phương có huyết mạch thân tình, nhưng dù sao, bọn họ là cùng cha khác mẹ. Gã chỉ là con vợ kế, đối phương có thể giúp gã đã coi như cho gã rất lớn mặt mũi rồi.

Nhìn về Thôi Đình, tên thanh niên áo đen lộ vẻ khẩn cầu.

- Hắc Ma để ta lưu lại, ta liền lưu lại.

Thôi Đình đạm mạc nói.

- Vậy ngươi lưu lại đi!

Tên được gọi là Hắc Ma lưu lại một câu rồi quay lưng đi xuống cầu thang.

Nhìn Hắc Ma rời đi, tên áo đen âm trầm xoay người nhìn về cửa đá, gã lại lao tới đấm mạnh một quyền, làm cho Liễu Phỉ ở bên trong cũng nhức tai điếc óc, phiền não bất an.

Hơn nữa, nếu cứ kéo dài thế này một trăm ngày, tên thanh niên áo đen cứ mỗi ngày cũng đập cửa đá như vậy, không ngừng quấy rầy nàng, làm cho cả người nàng càng thêm tiều tụy.

Lâm Phong xài ba khối nguyên thạch trung phẩm để lấy phòng tu luyện này, để nàng tăng lên thực lực, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải tình huống này, giống như là bị nhốt một trăm ngày, mỗi ngày đều chịu khổ mà vượt qua.

Một ngày kia, tại tầng sáu của tháp tu luyện, trong một gian phòng tu luyện, nguyên khí dao động dần dần lộ ra cửa đá, trong nháy mắt, rất nhiều người cũng tập trung tới bên này, xuẩn xuẩn dục động, ánh mắt lóe lên không chừng.

Cũng vào lúc này, cửa đá rốt cục mở ra, một thân ảnh từ trong bước ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về đám người một cái, nhưng ánh mắt bình tĩnh này làm cho tất cả mọi người đều nhịn không được mà run rẩy.

Ánh mắt của người thanh niên này, như một thanh kiếm tuyệt thế, sắc bén, kiêu ngạo.