TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 112: Ai bạt tai ai

  • Hừ, cần gì nói nhảm nhiều như vậy, để cho hai người bọn họ đánh một trận chẳng phải sẽ biết ai mạnh ai yếu sao.

Trong đám con dòng cháu giống, thanh âm lần thứ hai vang lên, trong bọn họ có người nhận ra Tả Khưu, hậu bối thiên phú tốt nhất xuất chúng nhất Tả gia, tu vi Linh Vũ cảnh tầng thứ hai, ở tuổi này của gã cực kỳ hiếm thấy, Lâm Phong chẳng qua chỉ mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi, không có khả năng đạt tới loại cảnh giới này.

- Hừ, các ngươi để cho một tên có thư đề cử đánh một trận với hắn, công bằng sao, có dám thì từ trong chúng ta chọn ra một người.

Người đối diện cũng không phải người ngu, nhìn ra đối phương không có sợ hãi, cũng không coi trọng Lâm Phong.

- Dám hay không dám, cần gì tìm nhiều lý do như vậy, Tả Khưu, ngươi đánh tên kia mấy cái bạt tai, để cho bọn người kia biết, quý tộc không phải là người mà dân đen có thể so.

Thanh âm vừa rồi lại vang lên lần nữa, lúc này, ánh mắt Lâm Phong lập tức chuyển qua, tập trung lên người đang nói, là một gã thanh niên mặc hoàng sam, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trên mặt kiêu ngạo.

- Yên tâm, Bạch Trạch, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn tát hắn mấy cái, khiến hắn hiểu rõ miệng ai tiện.

Tả Khưu cười lạnh nói.

- Ha hả, vậy là tốt rồi, nhưng ngươi đừng có ném đi mặt mũi của Tả gia mới đúng.

Bạch Trạch ười thâm trầm, cho dù thực lực Tả Khưu so với học sinh cũ của Thiên Nhất học viện cũng không kém hơn chút nào, đối phó với một dân đen ngay cả thư đề cử cũng không có, còn không dễ như trở bàn tay.

- Ném mặt mũi Tả gia đi, làm sao có thể?

Trong mắt Tả Khưu lóe lên một tia coi thường, ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói:

- Nếu là ngươi tự nguyện đánh mình, ta có thể không ra tay.

- Chết cũng không bớt ngu ngốc được.

Lâm Phong thì thầm một tiếng, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn Đoàn Ngọc đứng một bên, chỉ thấy Đoàn Ngọc cũng không nhắc nhở Tả Khưu, chỉ là đứng ở đó, lẳng lặng nhìn mọi thứ diễn ra.

E rằng chuyện ả bị Lâm Phong bạt tai sẽ rất nhanh truyền tới, cũng không thể nghi ngờ ả sẽ cực kỳ mất mặt, nếu lúc này để cho Lâm Phong trước mặt người khác, thể hiện một chút thực lực, chí ít, ả cũng sẽ không quá mất mặt. Bằng không, người khác còn tưởng rằng Đoàn Ngọc ả bị một người tùy tiện bạt tai.

- Ngu ngốc?

Đoàn người nghe thấy Lâm Phong nói không khỏi lộ ra vẻ mặt thú vị, những đệ tử quý tộc kia cũng bắt đầu ồn ào.

- Tả Khưu, dân đen trong miệng ngươi đang chửi ngươi ngu ngốc đấy.

- Ha hả, Tả Khưu, xem ra ngươi không đủ khả năng dọa người a.

Từng câu rơi vào trong tai Tả Khưu, khiến gã cảm thấy cực kỳ chói tai, sắc mặt cũng lạnh lùng thêm.

- Ta không chỉ muốn bạt tai ngươi, ta còn muốn đánh bay lỗ tai hắn, khiến hắn khắc sâu giáo huấn này một chút.

Tả Khưu liếc nhìn Lâm Phong.

Nằm mơ đi.

Đám người lặng yên, lời của hắn khiến sắc mặt Lâm Phong lạnh lẽo, trong lòng sinh ra lãnh ý, hắn không muốn phạm người, nhưng người lại muốn phạm hắn.

- Ngươi, còn chưa đủ khả năng đó.

Thanh âm Lâm Phong lạnh lùng, khiến sắc mặt Tả Khưu cứng đờ, lửa giận trong lòng phun trào, thân thể run lên, Tả Khưu đi lên phía trước, bàn tay của hắn giờ lên, bất ngờ lập tức hạ xuống, mang theo kình phong điên cuồng mà lạnh lùng.

Một tát này nếu đánh trúng, đủ để đánh bay người ra ngoài.

Lâm Phong nhếch miệng "Hừ?" Ánh mắt Tả Khưu cứng lại, người này khí lực thật lớn, vậy mà có thể ngăn được cánh tay hắn.

- Ngươi cho là có vài sức mạnh thì có thể dùng sao?

Tả Khưu nói lạnh như băng, một ngọn lửa từ hắn phun ra ngoài, rực cháy không gì sánh được, chỉ thấy hắn mở miệng há mồm phun một cái, liền thấy hỏa diễm điên cuồng, vậy mà bay đánh tới Lâm Phong.

- Thật là võ kỹ kì dị.

Ánh mắt mọi người đông lại, thầm nghĩ Lâm Phong gặp xui rồi.

Mà lúc này lại thấy bàn tay kia của Lâm Phong đánh ra, chưởng ấn khắp bầu trời mang theo hơi thở cứng rắn, trực tiếp đem hỏa diễm nuốt hết, hướng Tả Khưu đánh tới.

Vẻ mặt Tả Khưu ngưng đọng, lùi lại một bước, lấy cánh tay từ trong tay Lâm Phong ra, đồng thời giơ hai tay lên, một chuỗi hỏa diễm dài hiện lên trên tay hắn, chống đỡ lại chưởng ấn điên cuồng đánh tới.

Không khí xao động, đôi mắt Tả Khưu băng hàn, thầm nghĩ đã đánh giá thấp Lâm Phong.

Đúng lúc này, chưởng ấn cùng nhau biến mất, đột nhiên một bàn tay trắng bóc từ sau vươn tới, trong con ngươi bên trái Tả Khưu không ngừng phóng to.

- Lui.

Thần sắc Tả Khưu cứng lại, trong lòng khẽ hô một tiếng, nhưng mà lúc này đâu còn kịp.

- Bốp...Một thanh âm thanh thúy vang dội truyền ra, khiến cho tất cả mọi người ở đây sững sờ, trong đó bao gồm cả Tả Khưu.

Muốn bạt tai Lâm Phong, ngược lại lại bị Lâm Phong trực tiếp đánh một bạt tai?

Lực đạo Lâm Phong cũng không lớn, Tả Khưu thậm chí vẫn đứng vững vàng ở nơi đó, nhưng đau hơn là, sau một bạt tai này, tôn nghiêm của hắn hoàn toàn bị hủy.

- Ngươi dám đánh ta?

Tả Khưu dường như còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tay ôm má, trong mắt tơ máu đỏ bừng.

- Nói ta dân đen, ta không có cự lại, không phải là không dũng cảm, mà là không đáng.

Lâm Phong không để ý đến câu hỏi ngu ngốc của Tả Khưu. Không dám đánh hắn? Cũng mệt hắn nói ra.

- Nhưng mà, người lại vài lần khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, tự đem mặt tới cho ta đánh, nếu ta không đánh, thì chẳng phải là coi thường ngươi, lại bị ngươi khác bảo không can đảm, cho nên, cút đi.

Lời nói Lâm Phong rơi xuống, bàn tay lần thứ hai đánh tới, lần này lực tay Lâm Phong cũng không nhẹ như vừa rồi, một cái tát, trực tiếp đem cả người Tả Khưu đều bay ra ngoài.

Ánh mắt của Lâm Phong chuyển qua Chung Linh, khiến Chung Linh trong lòng run lên, lùi về sau một bước.

- Đối với ngươi, ta cũng không thèm đánh.

Khóe miệng Lâm Phong toát ra tia trào phúng nhàn nhạt, khiến con ngươi Chung Linh co rút lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cực kỳ nhục nhã.

- Ta muốn giết ngươi.

Lúc này, Tả Khưu từ dưới đất bò dậy, gầm lên giận dữ, quát:

- Khiếu Nguyệt.

Thanh âm vừa rơi xuống, Khiếu Nguyệt lang hung mãnh hướng Lâm Phong nhào tới, tốc độ thật nhanh, móng vuốt sắc nhọn trong không trung rạch một cái. Cùng lúc có một đạo bạch quang.

- Súc sinh.

Lâm Phong khẽ quát một tiếng, ánh sáng lóe lên, ngay sau đó, đám người thấy thân thể Khiếu Nguyệt Lang từ trên không rơi xuống, phủ phục tại chỗ, một lát sau, liền không còn sống sót.

- Là kiếm, đạo ánh sáng kia là kiếm quang.

Đám người trong lòng khiếp sợ, kiếm thật nhanh, chỉ một kiếm chém chết Linh thú Khiếu Nguyệt Lang.

- Ngươi....

Ánh mắt Tả Khưu dữ tợn khủng bố.

- Không muốn vĩnh viễn không thể nói được, tốt nhất không nên để cho ta lại nghe thấy ngươi mở miệng.

Lâm Phong lạnh lùng uy hiếp một tiếng, quả nhiên, lời vừa xong, Tả Khưu lập tức ngậm miệng, tuy rằng ánh mắt thâm trầm không gì sánh được, nhưng lại không dám nói thêm câu nào.

- Ha hả, đây chính là người bọn hắn kiêu ngạo, không hổ là con dòng cháu giống, đến loại thời điểm này là thành ma ốm, là phế vật không chịu nổi sóng gió.

Một tiếng giễu cợt chói tai truyền ra, khiến sắc mặt những đệ tử quý tộc kia không gì khó coi hơn, mới vừa rồi, bọn họ la hét muốn Tả Khưu giáo huấn Lâm Phong, bạt tai Lâm Phong, để cho đám dân đen mất mặt. Nhưng không nghĩ tới, Tả Khưu chẳng những không thể bạt tai Lâm Phong, trái lại bị Lâm Phong hung hăng đánh hai cái bạt tai. Mà hai cái bạt tai này cũng giống như đánh vào mặt bọn họ.

- Tả Khưu, ngươi thật đúng là khiến Tả gia vinh quang a.

Bạch Trạch lạnh lùng nói một tiếng, khiến vẻ mặt Tả Khưu đông cứng, thiếu chút nữa tức đến phun máu, tên khốn nạn bỏ đá xuống giếng này.

Nhưng nhớ tới người đứng sau lưng Bạch gia, Tả Khưu chỉ có thể đem lửa giận đè xuống.

Nhưng đúng lúc này, ánh mắt vô tư của Lâm Phong rơi vào Bạch Trạch, khiến đôi mắt Bạch Trạch co rút lại nhìn xuống.

- Vừa rồi là ngươi kêu hắn đánh ta mấy cái bạt tai?

Lâm Phong nhìn Bạch Trạch nhàn nhạt hỏi một tiếng, làm cho đám người trong nháy mắt liền yên tĩnh lại. Lâm Phong lại muốn khiêu khích Bạch Trạch?

Thấy Bạch Trạch nhìn mình cũng không nói gì, khóe miệng Lâm Phong mang theo một tia lạnh lùng.

- Ngươi kêu hắn tới bạt tai ta, hiện tại hắn không làm được, ngươi có phải hay không nên tự mình ra tay? Để cho người khác biết, lời nói quý tộc của ngươi có bao nhiêu uy phong?

Lời khiêu khích của Lâm Phong vang lên trong đám người, nhất thời những võ tu bình dân không có bối cảnh đều nở nụ cười.

- Bạch Trạch, ngươi vừa nhục nhã người khác, hiện tại người ta tìm ngươi đấy, ngươi còn ở đó làm gì?

- Bạch Trạch, người vừa mới nói cái gì mà quý tộc không phải là thứ dân đen có thể so sánh, thế nào, không chứng minh lời mình nói đi, lẽ nào quý tộc các ngươi, trừ mạnh miệng thì không có bản lĩnh nào khác?

Thanh âm chói tai vang lên liên tiếp, ngay cả ánh mắt của những đệ tử quý tộc cũng cùng nhau rơi vào Bạch Trạch. Đối mặt với khiêu khích của Lâm Phong, y có nên ứng chiến hay không.