Đỉnh đồng thau chỉ cao hơn một thước, mọc ở bên trên gốc cây, mặc dù nghe người bên cạnh giới thiệu nhưng Thạch Hạo hay đám Hỏa Nha đều kinh ngạc.
Bởi vì bọn nó nhìn thấy những người bỏ dược liệu vào để nhờ nó luyện dược, một vài miếng xương thú cứng rắn va chạm với chiếc đỉnh vang lên những tiếng kim loại.
Đằng mạn* mọc ra đóa hoa đồng thau, việc này khiến người khác ngạc nhiên không tài nào tưởng tượng nổi, nó cũng không phải là đỉnh đồng thau thật sự thế nhưng nhìn rất là giống.
(*): Cây dây leo.
"Đây cũng chẳng là gì đâu, cái cây này có thể đặt ngang hàng với linh dược thụ, đều là những thứ kỳ dị bên trong Dược đô, để bảo vệ nơi đây." Có người giải thích.
Ngay cả Vân Hi cũng lộ vẻ kỳ lạ, nàng đang đứng xếp hàng để hỏi thăm những người đang chờ luyện dược.
Trên bầu trời bắn xuống một chùm Thần Hỏa trúng lên trên cây linh đằng này, không những không bị đốt thành tro tàn mà trái lại tẩm bổ cho cây linh đằng này, chỉ trong chớp mắt một bước lên mây.
Sau lần đó, gốc cây này hoàn toàn khác trước, ẩn chứa ý chí và linh tính, đồng thời có thể hấp thu và hóa khí kim loại này thành bản thân của mình rồi kết hoa hóa thành đỉnh đồng thau.
Khi nghe được mấy lời đồn này thì hai mắt Đại Hồng Điểu sáng rực, nói: "Không có ai chủ động tìm kiếm, cướp lấy cây linh đằng này à?"
Có người đứng bên cạnh lộ vẻ khác thường, nhỏ giọng nói: "Đừng có nói bậy bạ nếu không Hỏa Kim Đằng đại nhân sẽ trách phạt đó."
Hỏa Kim Đằng, đó chính là tên của cây linh đằng này, nói lên đặc tính của cái cây này, ẩn chứa Thần Hỏa bên trong, nuốt lấy kim loại, kết ra hoa đỉnh đồng thau.
Mọi người rất kính nể cây này, bởi vì cây này rất mạnh, năm đó cũng có cao thủ tới tìm kiếm qua thế nhưng tất cả đều bại vong cả.
Cái cây này chưa bao giờ chủ động gây sự, ngày thường giúp người luyện chế dược, nhưng dược liệu sau khi được hoa đỉnh đồng thau rèn luyện qua thì hiệu qua tăng mạnh.
Cũng chính vì như thế nên gốc cây này với gốc dược thụ kia có thể đặt ngang hàng với nhau, đều được mọi người tôn kính, theo một ý nghĩa nào đó những thứ này được coi là người bảo vệ của Dược đô này.
Ai cũng biết sự siêu phàm của cây đằng này, Thần Hỏa ẩn chứa bên trong có lai lịch vô cùng lớn, chắc chắn có thể khiến cho tu sĩ lột xác thế nhưng không một ai dám làm bậy.
Hỏa Nha xếp hàng, sau khi tới phiên mình thì bỏ dược thảo vào trong đỉnh rồi thanh toán thù lao ngay tại chỗ. Mấy miếng kim loại hiếm trong nháy mắt bị Hỏa Kim Đằng luyện hóa thành khí kim loại rồi hấp thu tiến vào trong thân cây.
Mà dược đan sau khi ra lò thì linh tính mười phần, tốt hơn rất nhiều so với những người khác luyện chế.
"Không bình thường chút nào, hỏa diễm mà nó sử dụng hơn xa hỏa tinh của Ly Hỏa quật ta." Đây là phán đoán của Hỏa Nha.
Thạch Hạo vận dụng Trùng Đồng thì liền giật nảy mình, rõ ràng bên trong Hỏa Kim Đằng có một người tí hon được hóa thành từ lửa đang ngồi xếp bằng, dáng vẻ vô cùng trang nghiêm, đây là hỏa diễm gì đây?
Nó cảm thấy run sợ, linh cảm cái cây đằng này vô cùng kinh khủng, nói chính xác hơn là nó bị "đoạt xác", người tí hon bằng lửa kia được xích thần trật tự không ngừng quấn xung quanh.
Chuyện này còn khủng bố hơn gốc linh dược thụ kia nhiều, nó cảm thấy nếu người tí hon trong gốc linh đằng này mà thức tỉnh chắn chắn sẽ có một hồi hỗn loạn xảy ra!
"Hỏa Kim Đằng này đã sống được bao lâu rồi?" Thạch Hạo hỏi.
"Mấy ngàn năm gì đó." Có người đáp.
Thạch Hạo nhìn thật kỹ lần nữa thì phát hiện rất giống với khí tức của hang động bị phong ấn bên trong gốc cây thần Tế Linh nơi thủ phủ Hỏa quốc kia, đây sẽ không phải là "ngọn nguồn tai họa" chứ?
Trong lòng nó không thể nào bình tĩnh được, Hoang Vực sắp loạn lẽ nào có quan hệ với những thứ không tên này?
"Chúng ta đi thôi." Thạch Hạo mở miệng, cũng không có nán lại quá lâu.
Bọn nó rời khỏi nơi đây và tiến tới một con đường vô cùng náo nhiệt khác của Dược đô, nơi này quả nhiên là nơi sản sinh ra dược thảo, khắp nơi đều có người rao bán, hai bên đường quán xá tấp nập.
"Long cốt, bán Long cốt đây, đây chính là chí bảo kỳ dược chân chính, bà con cô bác không nên bỏ qua." Bên cạnh có người hét lớn.
Những dược được bán ở khu vực này cũng không chỉ là cây cỏ mà là xương cốt khoáng thạch... Bởi vì những thứ này đều có thể dùng để làm thuốc, không ít người nơi đây cần dùng.
Đó là một sạp hàng bán Chân Long cốt, xung quanh có rất nhiều người tới xem, tuy rằng mọi người không tin thế nhưng cũng không bỏ được tính tò mò, muốn mình qua linh dược này là như thế nào.
"Chư vị, các vị phải tin, đây là miếng xương được lấy từ dưới vực sâu vạn trượng, năm tháng trôi qua cũng không thể phá hủy được nó, tuyệt đối không bình thường, ta nghĩ ngoài Long cốt ra thì còn là thứ gì nữa?" Chủ sạp hàng khoe khoang.
Mọi người tiến tới quan sát, kết quả có không ít người lộ vẻ khác thường.
"Miếng cốt này ta muốn." Một con hung cầm nói, tuy đã hóa thành người nhưng đầu lâu vẫn giữ nguyên hình, xem ra có chút hung ác.
"Ta dùng năm cây linh dược để đổi!" Tên còn lại nói.
"Ồ, đúng là không phải vật thường, ghê thật mà." Cửu đầu sư tử thay đổi sắc mặt, nó đã hóa thành hình người từ lâu, tóc vàng đầy đầu, hơi thở ép người. Nếu không biến hình thì vẻ ngoài của nó rất dễ gây đến sự chú ý của sinh linh khác.
"Tối thiểu cũng là một miếng thánh cốt, cơ bản không thể đoạt được." Vân Hi kinh ngạc, không nghĩ rằng lại thấy một miếng cốt có giá trị lớn như thế.
Thạch Hạo cầm trên tay quan sát thật kỹ, sau đó dùng thần lực để đo lường, cuối cùng cũng không nói gì mà đặt xuống.
"Sao thế?" Hỏa Linh Nhi âm thầm hỏi.
"Đây là một khối xương của thánh nhân thế nhưng thần tính sớm đã tuôn ra ngoài, còn lại cũng chẳng bao nhiêu chỉ là bám ở mặt ngoài khối xương mà thôi." Thạch Hạo giải thích.
"Đây không phải là đang bẫy người ta à, cố ý đặt bẫy mà." Đại Hồng Điểu tức giận.
Rất nhanh, khối xương này đượ đẩy lên với cái giá trên trời, không ít người vây quanh, có người còn dùng tới tám cây linh thảo để trao đổi.
Khu vực này chủ yếu là xương và khoáng thạch, ở đây bọn Thạch Hạo phát hiện một vài thứ tốt nên ra giá cao để thu lấy.
Cuối cùng, bọn nó trở lại sạp hàng bán Long cốt thì biết được miếng xương kia đã được người khác mua lấy.
Đột nhiên, Thạch Hạo cảm giác được, bên trên sạp hàng có một miếng mai rùa, nó tiếng tới cầm trên tay rồi nắm chặt thì chiếc mai rùa lộ ra một ít màu bạc.
Lẽ nào là mai rùa trắng? Trong lòng nó hơi động, nếu đúng thì đây chính là một trong những vị thuốc chính. Chỉ là thứ này quá hiếm, mai rùa dễ kiếm, mai trắng gõ gặp!
Nếu như đạt được chiếc mai rùa này rồi mua thêm một số linh dược khác nữa thì Thạch Hạo cảm thấy có thể sẽ luyện ra được một lò bảo dược, có thể đột phá đôi chút.
Nhưng mà, nó dùng Trùng Đồng quan sát thật cẩn thận thì lại phát hiện, người chủ sạp hàng chẳng lương thiện chút nào không ngờ lại làm giả thứ này, chỉ có một miếng nhỏ mai rùa trắng mà thôi, những bộ phận còn lại chỉ là mai rùa tầm thường, đây là vật bị chắp vá mà thành.
Chiếc mai rùa này chỉ lộ ra một chút màu trắng bạc, nếu không nhìn kỹ thì không tài nào phát hiện ra được, cố ý lôi kéo để khiến người khác mắc câu, khiến người khác cảm thấy toàn bộ mai rùa đều có màu trắng noãn, chỉ có điều không biết vì sao bị tiền nhân che lấp mất, khiến người khác lầm tưởng rằng mình đã phát hiện ra thứ tốt.
"Tên gian thương này!" Thạch Hạo oán thầm.
Quả nhiên, khi nhìn thấy nó để ý tới khối cốt này thì trong con ngươi của tên gian thương này xoẹt qua một luồng tinh quang, bình tĩnh bước tới và bắt đầu thả câu.
"Vô liêm sỉ, tên gian thương này thật thất đức." Sau khi biết tình huống thì Đại Hồng Điểu không ngừng âm thầm nguyền rủa.
Thạch Hạo âm thầm vận dụng Trùng Đồng nhìn lướt toàn bộ sạp hàng này thì chấn động, thật sự nó đã phát hiện ra một thứu rất tốt, vật này bị ném lẩn trong một đống thứ, bên trên còn lẫn cả bùn đất.
"Đống này cần bao nhiêu tinh bích?" Thạch Hạo hỏi.
"Một pháp khí thánh nhân." Lão chủ nói đồng thời giới thiệu tỉ mỉ: "Các ngươi có thấy không, đây chính là những thứ rất tốt được lấy trong một tòa động phủ thượng cổ, có nghe qua chí bảo cổ dược thần thánh chuẩn bị xuất thế chưa? Chính là lấy từ khu vực đó ra đấy, tất cả đều là thứ tốt cả!"
"Giá mà ông đưa ra không hợp tí nào, những thứ này không phải đều tơi tả hết cả rồi sao?" Đại Hồng Điểu bĩu môi.
Trên thực tế, không ai dùng pháp khí thánh nhân để trao đổi cả, thứ đồ này người bình thường làm sao có thể thấy được, ngay cả Tôn giả cũng phải thèm thuồng. Mà lão chủ sạp này chỉ là đôn giá lên tận trời cao mà thôi.
"Thôi như vầy, ta cũng không nói quá nữa, đổi lấy pháp khí của Liệt Trận Vương cảnh." Lão chủ sạp nói.
Đám người Thạch Hạo tự nhiên sẽ lắc đầu rồi chẳng thèm trả giá nữa, xoay người rời đi.
Lão chủ sạp cẩn thận kiểm tra lại những thứ khoáng thạch, xương cốt trong đống kia, cuối cùng ra giá bảo cụ của Minh Văn cảnh để trao đổi, sau khi kỳ kèo mặc cả một hồi thì Thạch Hạo đồng ý rồi nhận lấy cả đống kia.
"Có giá trị à?" Hỏa Linh Nhi hoài nghi.
"Vô cùng có giá trị!" Rời khỏi không xa thì Thạch Hạo đáp như vậy.
"Trong đó có thứ gì?" Hỏa Nha hỏi.
"Không biết là cầm cốt có cấp bậc gì, mặt ngoài thì đen thui nhưng bên trong lại ẩn chứa thần quang, cứ như là một mặt trời nhỏ vậy." Thạch Hạo nói.
Đang lúc này, một người đàn ông trung niên rất dũng mãnh vận dụng bảo cụ bay tới, hô: "A Đức, đống đồ mà ta nhờ người khác mang tới kia đâu rồi, tuyệt đối không được bán!"
"Sao thế?" Lão chủ sạp ngờ vực.
"Ở trong sơn cốc, có người phát hiện được mấy mảnh xương vụn rất có khả năng là Chân Hoàng cốt, có thể có một vài miếng cốt ẩn chứa phù văn nguyên thủy, nắm giữ sức mạnh bất hủ!" Người trung niên dũng mãnh kia nói, ông ta nhớ rõ bên trong đống đồ đó có một khối cốt.
"Chết cha, ta vừa bán đi rồi!" A Đức giật nảy mình sau đó quay về phía đám người Thạch Hạo, nói: "Bằng hữu, ta không bán nữa!"
Lời nói của bọn họ rất nhỏ, là đang truyền âm bí mật cho nhau thế nhưng tu vi của Thạch Hạo cỡ nào chứ, nó đều nghe rõ đầu đuôi sự việc cả.
Chuyện này khiến nó kinh ngạc, nếu thật sự là Hoàng cốt có ẩm chứa sức mạnh bất hủ thì còn mạnh hơn cả mai rùa trắng quý hiếm kia nữa, có thể luyện chế ra được một lò bảo dược giúp nó đột phá.
Cái sơn cốc kia ở phương nào, cổ dược thần thánh bị trận pháp bảo vệ, còn rải rác cả Hoàng cốt, chuyện này đúng là kinh người mà!
"Bằng hữu, vật kia ta không bán nữa." Vẻ mặt của người trung niên đầy u ám đi tới, vì đống đồ này ông ta có thể giết chết hai người cạnh tranh với mình, hiện tại đã biết giá trị vượt quá tưởng tượng thì quyết không thể bán đi được.
"Nhưng mà ta đã mua rồi, đồ là của ta." Thạch Hạo nói.
Người trung niên vung tay đánh tới nhanh chóng chộp về trước, bao phủ Thạch Hạo lại bên trong, đây chính là vừa muốn bắt và vừa muốn trấn áp nó, muốn cướp lại thứ đồ đã bị bán đi kia.
Thạch Hạo nhẹ nhàng phất một cái, ngăn cản lại bàn tay lớn kia.
"Bằng hữu, ngươi không muốn trả lại à?" Ánh mắt của người trung niên đầy nham hiểm, ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng bên trong đống đồ đó lại có Chân Hoàng cốt quý hiếm như vậy.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Một chiếc xéo dừng lại, phía trước có tám con hung thú đang rít gào, hiển nhiên thân phận của người trên xe không bình thường.
"Khởi bẩm đại nhân, có người ép mua bảo cốt của ta." Người trung niên nói.
Đúng lúc này có mấy luồng cầu vòng phá không mà tới, có người hô: "Thần cốc khả năng là vùng đất mà Chân Hoàng vẫn lạc, phát hiện ra thần vật bất hủ!"
Đây là người truyền tin báo có một vài đại nhân vật trong Dược đô biết, tạo nên náo động không hề nhỏ.