TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 167: Bồ Ma Thụ

Bên trong tịnh thổ, hào quang bay múa, linh hồ trong vắt như ôn ngọc, thế nhưng cuộc đại chiến đã phá tan đi sự tĩnh lặng nơi đây, một đám kỳ tài ngút trời đại náo hang ổ thần hầu.

"Gào..."

Một con thần hầu rống gào, nhảy dựng lên ôm chặt lấy Li Long toàn thân phát sáng, há cái miệng to dính đầy máu lộ ra hàm răng nanh trắng bóng, cắn mạnh xuống đuôi của Li Long.

"Cút!"

Li Long gào thét, mãnh liệt chấn động thân thể, thân là sinh linh thuần huyết, sức mạnh thân thể vô cùng lớn, cố ý giãy giụa rồi gia trì thêm phù văn, như vậy đủ khả năng làm một ngọn núi sụp đổ.

"Răng rắc!"

Cặp ranh nanh của con thần hầu này bị bẻ gãy, không ngừng kêu thảm thiết, thế nhưng nó lại rất hung tàn, cặp móng vuốt màu vàng không chỉ sắc bén, ánh hào quang lấp lánh, mà còn tràn ngập những ký hiệu thần bí đập mạnh xuống chiếc đuôi của Li Long.

Li Long kêu gào, những vòi máu từ chiếc đuôi phụt lên, cũng không phải thân thể nó không đủ mạnh, mà hai ngày trước chiếc đuôi này cũng đã trúng một mâu của Thần Hầu vương, gim chặt nó xuống mặt đất, mặc dù dùng bảo dược để khôi phục lại sức sống cho chiếc đuôi kia, thế nhưng dù sao đã từng gãy rời, giờ lại trúng một đòn này nữa, tự nhiên máu tươi phun xối xả.

Thần hầu dữ tợn, cặp móng vuốt sắc bén kéo mạnh một phát, một mớ huyết nhục dính trên bàn tay rồi cho nhanh vào trong miệng, máu tươi văng tung tóe kích thích tính tình hung ác của đám khỉ vàng, chúng nhanh chóng xông thẳng về phía trước.

Đó chính là bảo dược huyết nhục, trong mắt bọn chúng tất cả đều rất trân quý.

"Rống..." Li Long hét lớn đầy giận dữ, bảo cụ sáng trưng, không tiếc tiêu hao tinh khí thần chém giết đám khỉ vàng này để đòi lại sự uy nghiêm của mình.

Bên kia, Chư Kiền đang tắm trong máu tươi, cùng chiến đấu với bầy khỉ vàng khác. Mà ba phương thế lực Liệt Thiên Ma điệp, Tất Phương, khỉ vàng đang hỗn chiến cùng một chỗ.

Chiến đấu đến nước này, máu tươi dính đầy khắp nơi.

Năm đó, bầy khỉ vàng này vô cùng hung tàn, dưới sự dẫn dắt của Thần Hầu vương đã đánh chết không chỉ một vị vương giả rồi đoạt đi bốn gốc tiểu thánh dược này, hiện tại lại có người dám tới bẻ răng cọp, đúng là không thể tha thứ được.

Thạch Nghi lao nhanh về phía trước, màng hào quang lượn lờ quanh thân, thiếu chút nữa đã nhổ lên một cây đào tiên màu bạc rồi, hắn thật sự rất mạnh, đánh đâu thắng đó, ở dưới bàn chân hắn xác khỉ nằm la liệt.

Bên trong rừng cổ mộc, Nhóc Tỳ đang dựa vào một cây cổ thụ, lẳng lặng dõi mắt theo dõi, bên trong chiến trường vô cùng kịch liệt, máu chảy khắp nơi, nó không nói lời nào, chỉ im lặng đứng nhìn,

Đột nhiên, trong lòng nổi lên một dự cảm không tốt, mí mắt giựt giựt. Cùng lúc đó, sói con cũng không ngừng tru lên như phát hiện ra một vật gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Một đóa hoa tuyết trắng nõn phất phơ, sáng bóng, vô cùng xinh đẹp, không ngừng tung bay trong rừng cổ thụ.

"Không tốt!"

Trên cánh tay phải của nó tê rần, như là bị rất nhiều côn trùng sâu bọ cắn xé, nơi cánh tay có một hạt giống đang mọc rễ trên da thịt của nó, nhanh chóng sinh trưởng.

Nhóc Tỳ kinh ngạc và sợ hãi, nhìn về vùng núi ở trước mắt, vật này không thể nào là hoa tuyết, mà là những sợi tơi mịn màng trắng noãn, phất phơ đầy trời.

"Bồ Ma thụ!"

Tại thời đại Thái Cổ, từng có một Ma thụ cái thế, tạo thành vô biên sát kiếp, cả vùng đất Hồng Hoang máu chảy thành sông, nó chỉ cần giơ tay nhấc chân thì không ai địch nổi.

Những thần chủng của nó rơi vãi xuống, cũng được xưng là Ma Tu* nguyền rủa, có thể cắm rễ trên người của các cường giả, hấp thu những tinh hoa cả đời của bọn họ, giúp cho bản thân không ngừng lớn mạnh.

(*)tu: râu, kiểu như râu ngô ấy

Thời đại khi nó tung hoành, những Tế Linh mạnh nhất của các tộc đều phải quỳ lạy tránh lui, không một ai dám tranh phong, đó chính là đoạn năm tháng đen tối nhất.

Về sau, nó đã trồng Ma Tu nguyền rủa lên người của một vị Thần linh, hấp thu toàn bộ tinh hoa của người đó, cuối cùng hút sạch tinh khí thần, giúp cho bản thân lột xác tiến lên thêm một bước nữa, được xưng tụng là vô địch thiên hạ.

Bởi sát tính của nó quá thịnh, cuối cùng chư thánh liên thủ, đồng loạt ra tay giam cầm nó lại, kịch chiến rất lâu, trả một cái giá rất thê thảm mới đánh bại được nó.

Đó là quãng thời gian đáng sợ nhất, Bồ Ma thụ vừa xuất hiện, thập phương yên tĩnh, không người nào nguyện ý trêu chọc nó, ngay cả những vị Thần minh được cổ quốc thờ cúng cũng phải tránh lui, bởi vì nó thật sự rất khủng bố.

Bao năm tháng qua đi, không thấy người của bộ tộc này xuất hiện lại.

Không thể nghi ngờ, Bồ Ma thụ đã tiến vào tiểu thế giới lúc trước tuyệt đối không tầm thường, đứng chung một chỗ với sinh linh thuần huyết mà không e sợ, nếu không có thực lực thì đời nào tự tin như thế được.

Vừa ra tay liền chọn ngay Nhóc Tỳ, nó đã gieo xuống Ma Tu nguyền rủa, lẳng lặng không một tiếng động, khi thấy những đóa hoa tuyết đã rơi trên người mới phòng ngự thì đã chậm rồi.

Cánh tay phải của Nhóc Tỳ sáng rực lên, nó muốn ép thần chủng ra ngoài.

Bồ Ma thụ xuất hiện, nó cũng không cao lớn lắm, thế nhưng lại có một loại uy thế rất thần thánh, những ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn thân, giống như một Thần thụ đến từ thời Thượng Cổ, chấn nhiếp nhân tâm.

Những cành lá xanh mơn mởn, tràn ngập hơi thở của Đạo, trên thân cây có một quả cầu trắng như tuyết phát ra ánh sáng chói lọi, giống y như một vầng trăng tròn, thỉnh thoảng phóng ra một vài Ma Tu nguyền rủa.

"Mở!"

Nhóc Tỳ hét lớn, trên thân thể khuếch tán ra những gợn sóng nhấp nhô đẩy lui những thần chủng đang bay đầy trời kia.

Thế nhưng, cánh tay lại truyền đến những cảm giác đau nhức, hai cây Ma Tu đã bắt đầu cắm rễ, muốn hấp thu chân dinh dưỡng và thần lực từ trong máu thịt của nó, không ngờ Ma Tu lại đâm chổi nảy lộc, cành non không ngừng lớn lên.

"Hú..." Soi con tru lên.

"Người nhiễm phải Ma Tu, khó thoát khỏi cái chết." Bồ Ma thụ mở miệng.

Rễ cây của nó vừa thô vừa to mà lại có lực, giống như bàn chân của con người, vô cùng uyển chuyển. Toàn thân rậm rạp những ký hiệu màu bạc, mặc dù là cây thế nhưng trên thân cây cũng có đầy đủ ngũ quan, cũng có thể mở miệng nói chuyện.

"Vèo vèo" vang lên, Ma Tu đầy trời bay tới, chớp động những ánh sáng lạnh lẽo, như ngân hà hạ xuống.

"Bảo dược huyết nhục rất mạnh!" Bồ Ma thụ thi triển những thế công vô cùng ác liệt, lúc mở miệng khuôn mặt có chút dữ tợn.

Lông mày Nhóc Tỳ nhíu chặt, một bên vận chuyển những cốt văn được ghi lại trong Nguyên Thủy Chân Giải để luyện hóa hạt giống trên cánh tay, một bên chống cự với những lưỡi dao rất kỳ dị tràn ngập cả không gian.

"Phá!" Nó quát, cánh tay sáng rực lên, dùng sức ép mạnh, ngay lập tức một đống máu thịt lẫn lộn bị bài trừ ra ngoài, trong đó còn có hai hạt giống nữa.

"Thu!"

Bồ Ma thụ quát lớn, nó muốn thu hồi lại hai hạt giống này để hấp thu sinh mệnh ấn ký và sức mạnh thần bí của Nhóc Tỳ.

"Ai cho mà thu!"

Nhóc Tỳ quát lớn, hự một tiếng, cắn mạnh vào chồi non màu xanh biếc này, hàm răng nhỏ trắng như tuyết sáng rực lên, nhai ngấu nghiến cây Ma Tu còn cứng hơn sắt đá kia.

Sau đó, nó… nuốt ực một cái!

Bồ Ma thụ ngẩn cả người, lần đầu tiên gặp phải đối thủ như thế, từ trước tới giờ nó toàn hấp thu huyết nhục của người khác, hôm nay lại gặp phải một tên hung tàn ăn luôn hạt giống của nó.

Hạt Ma Tu còn lại cũng không thể nào tránh khỏi kiếp nạn này, Nhóc Tỳ lấy ra bảo kính Toan Nghê, cố định hạt Ma Tu lại rồi cứ như là củ cải trắng, hết cắn ngọn lại gặm gốc của hạt giống đã nảy mầm này.

"Hàm răng lợi hại thật!" Bồ Ma thụ giật mình, Ma Tu nguyền rủa cũng là một bảo cụ, cứng rắn vượt qua sức tưởng tượng của người khác, không ngờ đối phương lại cắn nát, ăn ngon lành như vậy.

"Xoẹt!"

Vốn đang đứng yên một chỗ đột nhiên Nhóc Tỳ lao nhanh tới, cận chiến với Bồ Ma thụ.

Phù văn đầy trời, thần quang che kín, Nhóc Tỳ vô cùng tức giận, đối phương dám thôn phệ nó, trồng Ma Tu lên trên người nó, nó cực lực ra tay tấn công mạnh bạo về phía đối phương.

Bồ Ma thụ rất mạnh, nhất là trên phương diện phù văn rất là kinh người, hào quang tràn ngập thân cây, lấp lánh những ký hiệu thần bí, bảo thuật sáng chói bao phủ toàn bộ nơi đây.

Thần chủng đầy trời cũng bắt đầu sáng lên ngưng kết cùng một chỗ với những ký hiệu kia, sắp xếp thành một ma trận Thượng Cổ vây chặt Nhóc Tỳ ở giữa, tiến hành luyện hóa.

"Phập!"

Nhóc Tỳ cầm chặt kiếm gãy chém mạnh lên Bồ Ma thụ, những nơi tiếp xúc lóe lên từng chùm ánh sáng, những Cổ Khí* cấm kỵ ngay khi vừa xuất hiện thì tỏa ra đầy trời những luồng ánh sáng quỷ dị, những thanh âm 'Ô ô' không dứt bên tai.

(*): Khí cụ cổ xưa.

"Thật đáng sợ, đừng nói đây chính là bảo cụ đã giết chết thần linh được tổ tiên nó lưu lại nhen, nếu không thì đời nào tạo ra được những cảnh tượng đáng sợ đến mức này?"

Mấy người Sư Tử chín đầu ngồi trên tấm thảm thần đều giật mình.

Nơi đó dị tượng lờ mờ xuất hiện, cả vùng đất toàn là máu, chúng sinh kêu gào, vô số bộ tộc lớn bị tàn sát, còn có cổ quốc bị tiêu diệt, một cây Ma thụ thông thiên thống trị mênh mông sông núi cũng phải tránh lui.

"Keng!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Nhóc Tỳ bổ kiếm gãy vào trong chùm ánh sáng kia, khiến cho bảo cụ của Bồ Ma thụ lộ ra ngoài, đây là một cây pháp trượng bị cháy đen, có khí tức của nhật nguyệt tinh thần* bị trấn áp vờn xung quanh.

(*): Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao.

"Đây chính là một đoạn binh khí của gốc Ma thụ khi xưa." Hỏa Linh Nhi kinh hãi, nàng đến từ Hỏa quốc, hiểu rất rõ về khoảng năm tháng đen tối thời Thượng Cổ.

Hiển nhiên, gốc tiểu Ma thụ trong tiểu thế giới Thượng Cổ này có một liên hệ rất đáng sợ với Ma tôn cái thế kia!

"Ông" một tiếng, kiếm gãy va chạm với pháp trượng. Ánh sáng thần thánh bùng cháy, từng ngôi sao lấp lánh, tiếng gào rú của Thần linh, cả hai kết hợp lại tạo thành một vùng biển sao gắn liền một chỗ, kịch liệt va chạm, thôn phệ lẫn nhau.

Đây chính là sự lan tràn của cuộc chiến đấu giữa chư thánh thời Thượng Cổ, cuốn theo những đoạn tuế nguyệt hào hùng đến hôm nay!

"Rầm!"

Bồ Ma thụ sáng rực, toàn thân óng ánh, từng chiếc lá dao động, ánh sáng xanh bùng phát, hơi nước mờ mịt, phù văn trên cành và lá cây không ngừng lấp lánh, trấn áp về phía trước.

Bản thân nó chính là bảo cụ, vô cùng cứng rắn, nhất là những rễ cây như là mấy chục cái cánh tay, xuyên thủng rất nhiều tảng đá lớn nặng mấy vạn cân xung quanh, bao trùm lấy Nhóc Tỳ.

Tên nhóc hung tàn tất nhiên sẽ không cam chịu yếu thế, những luồng tia điện bay múa, thần nguyệt màu trắng bạc như đao chém quanh thân mình.

"Không tốt, nếu bị Bồ Ma thụ quấn lấy chỉ hẳn phải chết, không nên cận chiến với nó." Hỏa Nha kêu lên.

Bồ Ma thụ lạnh nhạt điều khiển một nhóm rễ cây bao quanh lấy Nhóc Tỳ rồi sau đó mọc ra những lưỡi dao sắc bén, đâm về thân thể của Nhóc Tỳ, muốn hút lấy tinh khí thần của nó.

"Dễ lắm sao, ai còn ăn ai cũng chưa biết à nha." Đại Hồng Điểu rất tin tưởng tên nhóc con hung tàn này, ngay cả Thái Nhất Chân Thủy mà cũng dám uống thì này có ăn thua gì.

Đả Thần Thạch gật đầu, tràn đầy lòng đồng cảm, đến cả cát thần mà nó còn nhai ngồm ngoàm nuốt thẳng vào trong bụng, nhưng vẫn cười nói vui vẻ như thường.

Toàn thân Nhóc Tỳ phát ra tia điện màu vàng, ngăn cản những rễ cây kia lại, có một vài rễ cây xuyên qua được đâm về phía cơ thể nó, thế nhưng nó chẳng để ý, cứ ôm chặc lấy Bồ Ma thụ điên cuồng cắn xé.

"Hự hự!"

Bồ Ma thụ chấn động dữ dội, trên thân cây xuất hiện một cái lỗ thật to, trong con mắt của tên nhóc con hung tàn này xuất hiện những tia sáng chói lọi, không ngừng cắn xé trên thân cây của nó.

Chết tiệt, hắn thật là Nhân loại? Thế sao hàm răng còn sắc bén hơn cả hung thú Thái Cổ, thật sự nghịch thiên mà, Bồ Ma thụ nguyền rủa, cơn đau khắp toàn thân truyền tới.

Nó muốn đâm thủng thân thể, hút đi máu tươi của Nhóc Tỳ. Thế nhưng thiếu niên Nhân tộc này không hề yếu thế, bảo thuật bộc phát, hàm răng nhỏ sáng lấp lánh muốn cắn dứt thân cây của nó, vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ, lập tức ăn sạch một miếng thân cây thật lớn.

Hơn nữa, tay quẫy chân đạp, lực vô cùng lớn, muốn xé rách thân thể và rễ cây thành hai đoạn khác nhau.

Nếu như người khác bị Bồ Ma thụ quấn lấy ắt sẽ hoảng sợ, bởi vì trong tâm trí cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, thế nhưng Nhóc Tỳ lại không hoảng sợ chút nào, so sánh tốc độ ăn với Bồ Ma thụ gặm thật nhanh thân cây.

"Răng rắc!"

Thần lực của Nhóc Tỳ vô cùng kinh khủng, thiếu chút nữa đã xé rách Bồ Ma thụ ra, nó kéo mạnh một nhánh cây rất to, bảo thuật bay múa, tia điện lượn lờ quanh thân rồi chui thẳng vào trong thân cây.

Sức chịu đựng của Bồ Ma thụ đã đến giới hạn, chấn động mạnh một cái thu hồi toàn bộ rễ cây rồi nhanh chóng rút lui, hơn nữa cũng thu cây pháp trượng bị cháy đen kia lại, liệt Nhóc Tỳ vào nhóm động vật hung tàn nhất, cố gắng bảo trì khoảng cách nhất định với nó, tiến hành giằng co.

Máu trên người Nhóc Tỳ không ngừng chảy xuống, trên tay ôm chặt một nhánh cây xanh mơn mởn, lấp lánh ánh hào quang, hết cắn rồi lại gặm, trong nháy mắt nuốt hết vào trong bụng.

Bồ Ma thụ nhìn thấy cảnh này chỉ biết im lặng, nó không nói lời nào, không một tiếng động rời đi, biến mất nơi sâu trong rừng rậm, từ đầu đến cuối lộ vẻ rất trầm mặc.

"Hàm răng chắc thiệt!" Ở phía sau, đám người Hỏa Linh Nhi, Sư Tử chín đầu, Đại Hồng Điểu không biết nói gì cho phải.

"Có vị mía, cũng có chút ngọt!" Nhóc Tỳ chớp chớp cặp mắt, ăn ngon lành nhánh cây rồi mở miệng nói một câu.

Trong rừng sâu, thân thể Bồ Ma thụ chấn động, đứng yên tại một chỗ rồi toàn thân run rẩy, phát ra những màng hào quang chói lọi, làm cho cả khu rừng đất rung núi chuyển!

Thế nhưng, nó cũng không có quay người lại, lặng lẽ rời đi.

"Rầm!"

Dường như ven linh hồ sắp phân thắng bại, thiếu nữ áo tím huy động thần giác màu vàng, các loại phù văn đều phai mờ, đẩy lui một bầy thần hầu, vọt nhanh tới như muốn nhổ cả gốc cây đào tiên lên.

Đàn khỉ bạo động, nhanh chóng vây công nàng.

Cùng lúc đó, Tất Phương, Chư Kiền, Li Long, Liệt Thiên Ma Điệp đều xuất thủ, nhanh chóng tiến tới, lợi dụng chí bảo để đẩy lui đàn khỉ.

Mà giờ khắc này, hư không run rẩy, Thạch Nghị đã ra tay, con mắt trái bay ra một con Bệ Ngạn, mắt phải lao ra một con Kim Bằng, tất cả đều được phù văn tạo thành, đánh bay đám khỉ vàng đứng xung quanh cây đào tiên.

Phù văn đan xen, sáng lóa, bao trùm lấy gốc tiểu thánh dược màu bạc kia.

"Không hay!"

Đám người Sư Tử chín đầu sửng sốt, cuối cùng cũng có người thành công rồi.

Nhóc Tỳ đang lặng yên đứng trong rừng cổ thụ đột nhiên bộc phát, hóa thành một luồng ánh sáng, những tiếng ầm ầm vang vọng, cắt đứt một ngọn núi ở cách đó xông ra, hai tay giơ ngọn núi đá lên cao rồi ném mạnh về phía trước, bao phủ trên đầu đám người kia.