TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 133: Thái Nhất Chân Thủy

Sa mạc mênh mông, hạt cát lấp lóe ánh vàng có phần làm người chói mắt, chân giẫm lên cát cũng cảm thấy bỏng rát, từng cơn từng cơn sóng nhiệt ập đến.

Nếu là người bình thường đi lại ở chỗ này chắc chắn sẽ không thể chống chọi được lâu và sẽ bị hôn mê, nhiệt độ ở mảnh sa mạc này cao kinh khủng, giống như một cái lò lửa khổng lồ.

Tâm trạng của tất cả tộc nhân Vũ tộc lúc này cũng nóng bỏng như sa mạc vậy, lòng tràn đầy vui sướng vì họ đã đến gần mục tiêu, thấy được Thái Nhất Chân Thủy trong truyền thuyết.

Họ có thể trông thấy một Thần trì cách không quá hai dặm, tuy không lớn lắm chỉ có một mét vuông nhưng trông thật nổi bật trong sa mạc màu vàng.

*Thần trì: ao thần

Thần trì tuy nhỏ nhưng lại tạo ra một luồng chấn động giống như một hải dương mênh mông đang nhấp nhô khiến người hoảng sợ. Nước thần lấp lánh đượm sắc màu thần thánh, tỏa ra vô số ánh hào quang.

Không những thế, hơi nước mịt mù dâng lên từng đám khí lành bao phủ nơi đó, cho dù ai đó không biết Thái Nhất Chân Thủy cũng hiểu đó chính là dị bảo vô giá.

Bởi vì dị tượng ở nơi đó rất đáng sợ, là đặc trưng của địa bảo.

“Thật tốt quá, Vũ tộc ta có hy vọng quật khởi rồi. Nếu như chúng ta lấy được ao nước này mai sau tộc ta nhất định sẽ trở nên huy hoàng không gì sánh được, tái hiện thời kỳ rực rỡ nhất từ xưa đến nay của dòng họ.” Vũ Văn Thành kích động, ngay cả râu tóc cũng run rẩy.

Cả đám người trông về phương xa với vẻ khát vọng khôn cùng, một ao đầy nước có ý nghĩa như thế nào? Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đối với Vũ tộc mà nói ảnh hưởng quá lớn. Mỗi người đều rất kích động, thân thể run rẩy.

Chỉ cần một giọt xuất hiện ở bên ngoài cũng đủ tạo ra chấn động, như vậy cả một ao đầy giá trị căn bản là không thể tính được!

Vũ Côn nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, Thái Nhất Chân Thủy có linh. Chúng ta không thể cậy mạnh phá hủy phù văn, phải từng chút từng chút tiếp cận, sử dụng khả năng tương tác với nước bẩm sinh của Vũ tộc ta mà giao tiếp với nó, đạt được tín nhiệm của nó.”

Thái Nhất Chân Thủy tuy chỉ là một vũng nước thần nhưng hầu như đã thông linh, đã diễn hóa ra phù văn và pháp tắc, có thể lên trời xuống đất, thực sự bắt được nó là rất khó.

Phải làm cho nó chấp nhận mới được. Nếu dùng sức mạnh cưỡng ép thì căn bản không thể chiếm được toàn bộ ao nước.

Tộc nhân Vũ tộc yên lặng cầu khẩn, sau đó đi một bước lại dừng một bước, miệng ngâm xướng chú ngữ cổ xưa. Nguyên tố nước trong vùng không gian đó bỗng sôi động hẳn lên, hào quang màu lam mơ hồ xuất hiện.

“Ngao rống...”

Một con hổ đen gầm thét, trong sa mạc một cơn lốc xoáy màu đen chợt cuộn lên cuốn theo vài cồn cát bốc đến tận trời cao, cảnh tượng thật kinh khủng. Cơn lốc nối thẳng với bầu trời.

“Chuyện gì vậy? Tại sao lại xuất hiện con mãnh thú này?” Mọi người đều kinh hãi.

“Nó không phải là mãnh thú thật mà do phù văn tạo thành, nửa thật nửa ảo, đừng bị nó lừa gạt.” Vũ Văn Thành nói khẽ.

Lão tra xét một lần nữa. Mặc dù đang ở trong sa mạc nhưng từ chỗ lão đứng vẫn có sóng biếc nhấp nhô lan tỏa ra ngăn cản con hổ đen kia, bắt nó phải hiện ra chân thân.

“Ầm!”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên, hổ đen gầm rống một tiếng rồi lập tức chia năm sẻ bảy, hóa thành một đám cát bụi, và cơn lốc xoáy cũng biến mất.

Nhưng tiếng gió thổi vừa dứt âm thanh kỳ dị lại truyền tới, nghe giống như tiếng xương bị trật khớp.

“Răng rắc, răng rắc...”

Cát vàng chấn động, sau đó sa mạc nứt ra hé lộ một đống xương cốt trắng như tuyết. Đống xương cốt nhanh chóng ghép lại với nhau, hình thành một con ác điểu, chỉ là nó không có cánh chim mà thôi.

Trên đầu của nó phù văn lập lòe, tỏa ra rung động quỷ dị, khí tức vô cùng đáng sợ.

“Đây là cường giả trước đây chết trong sa mạc, thật không ngờ Thái Nhất Chân Thủy thật sự có linh, nó có thể triệu hoán được di cốt.”

Hào quang lóe sáng, tiếng khớp xương chuyển động truyền đến một lần nữa, lại một cồn cát nứt ra. Lần này hơn mười bộ xương xuất hiện cùng một lúc, tất cả đều có phù văn vây quanh.

“Có nhiều sinh linh cường đại như vậy chết ở đây!” Mọi người kinh hãi.

Ánh mắt của không ít người lộ ra vẻ nóng bỏng. Đều là bảo cốt a, hơn mười bộ, không kể những thứ khác, chỉ riêng chỗ tài phú này cũng quá kinh người.

“Chúng ta không thể mạnh mẽ tấn công, bằng không sẽ làm Thái Nhất Chân Thủy hoảng sợ. Nếu nó bỏ chạy thì tìm lại sẽ rất phiền toái.” Vũ Văn Thành nói.

Thái Nhất Chân Thủy này rất khó lường, nó có dấu hiệu chuyển hóa thành Tế Linh, dĩ nhiên có thể điều khiển những hài cốt kia.” Lão già mất hai chân than thở.

Dường như Thái Nhất Chân Thủy đã trao cho những hài cốt này một loại sinh mệnh khác, làm cho sức sống của phù văn lại tỏa sáng một lần nữa, cảnh tượng này thật kinh người.

“Thật may là chúng ta chuẩn bị đầy đủ, trải qua đủ loại thôi diễn đã dự liệu được ở trong Bách Đoạn sơn sẽ phát sinh những loại tình huống nào.” Vũ Côn gật đầu.

Bọn họ lấy ra một bảo bình. Sau khi mở ra sương mù mờ mịt bay lên, kế tiếp tỏa ra vô số ô quang (tia sáng đen). Ba người đồng thời tế ra bảo thuật, thôi thúc ô quang biến thành sóng gợn lao về phía trước.

Ô quang bay múa, theo gợn sóng tiến về phía trước, hóa thành các loại sinh linh không giống nhau, có quỷ quái, có Li Long, có cả sinh linh hình người.

Đây là nước Hoàng Tuyền, Vũ tộc phải bỏ ra một cái giá cực lớn mới rèn luyện ra được, họ sử dụng rất nhiều phù cốt, phù văn, cùng với nước Âm Hà lấy được từ trong mộ phần bỏ vào lò luyện chế để chúng tan chảy hòa cùng một chỗ.

Đương nhiên, thông thường sẽ không sử dụng bảo cốt nguyên vẹn, mà đều là bảo cụ bị tổn hại trong chiến đấu, hoặc là bảo cốt mới hình thành có giá trị không cao.

Nếu không phải như vậy chỉ một bình nước Hoàng Tuyền cũng đủ để cho một tộc lớn vô cùng đau lòng, bởi vì trong đó cần dùng rất nhiều phù cốt nấu chảy.

Nước Hoàng Tuyền sôi trào, sương mù bốc lên, thế nhưng tạo ra màu sắc cũng không phải màu vàng mà là màu đen, từng đám từng đám bay ra bao phủ trước mặt, các loại phù văn cộng minh giống như địa ngục mở ra, làm cho chốn này trở nên âm u.

Từng bộ từng bộ hài cốt trên sa mạc ở trong ô quang chẳng ngờ hành động chậm chạp dần, cuối cùng rào rào ngã xuống, khớp xương rời ra, triệt để vỡ vụn.

“Quả thực có tác dụng thần kỳ!” Mọi người đều mừng rỡ, vô cùng phấn chấn.

“Mục đính luyện chế bình nước Hoàng Tuyền này là để thâm nhập Tử Vong cấm địa, vốn không định tiêu hao hết ở chỗ này. Nếu lấy được Thái Nhất Chân Thủy chúng ta sẽ ẩn nấp trong sa mạc không đi đâu cả, cho đến khi lối ra Bách Đoạn sơn mở ra.”

Tộc nhân Vũ tộc nhìn Thần trì phía trước mà trong lòng xúc động, nhưng họ cũng không lơi lỏng cảnh giác. Nước thần đã thông linh, nó có thể triệu hoán hài cốt để sai bảo, có trời mới biết nó còn có thể làm được những gì.

“Tại sao lại quấy rầy giấc ngủ của ta?” Một ý chí yếu ớt mà mơ hồ xuất hiện, có vẻ còn đang mê man.

Mọi người cả kinh, Thần trì này quả nhiên sắp biến hóa thành linh thể, bản thân nó tràn đầy thần tính, nếu thật sự thành công trong tương lai nó sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có một ngày có thể nhóm lên thần hỏa, thành công phong thần.

May sao, hiện tại nó chỉ là một ý chí yếu ớt, cách con đường kia còn khá xa, vẫn có thể đối phó được.

“Chúng ta là hậu duệ của Vũ thần, là đồng loại với Ngài, không có ác ý...” Tộc nhân của Vũ tộc thử giao tiếp với nó.

Đột nhiên mặt đất nứt ra, một vầng sáng màu lục lóng lánh bay ra, chỗ đó xuất hiện một gốc dây mây toàn thân lấp lánh dài đến vài trượng, thân cây tuy không to lắm nhưng trông hình dạng rất giống giao long.

“Vẫn còn người thủ hộ!” Mọi người Vũ tộc kinh hãi.

Phàm là thần vật tất có hung cầm mãnh thú thủ hộ, chẳng ngờ chỗ này lại có một gốc dây mây, xem ra nó hưởng lợi từ Thái Nhất Chân Thủy, thân rễ đều được tẩm bổ làm cho nó tràn đầy tinh khí, rất mạnh mẽ.

“Đã đến cửa ải cuối cùng rồi. Chỉ cần đánh thắng được linh đằng này Thái Nhất Chân Thủy sẽ là của chúng ta.” Toàn bộ tộc nhân Vũ tộc siết chặt nắm tay, mắt sáng rực.

“Ta đấu với nó một trận.” Vũ Côn bước ra.

“Cẩn thận một chút, đánh bại nó là được, không cần thực sự đả thương nó, nếu không Thái Nhất Chân Thủy mà tức giận sẽ bỏ chạy.” Vũ Văn Thành nhắc nhở.

“Yên tâm đi.” Vũ Côn gật đầu đi về phía trước, lão tế ra một tấm da thú, phù văn đầy trời rốt cuộc hóa thành một túi càn khôn tỏa sáng hào quang vô tận. Lão định thu gốc dây mây kia vào trong.

“Bảo cụ thật kỳ quái!” Ở đằng xa Nhóc Tỳ thò đầu ra khỏi đống cát, trên mặt nó lộ ra vẻ kinh dị.

“Rất mạnh mẽ, nhưng còn kém túi càn khôn trong truyền thuyết thời Thượng Cổ rất xa. Đây chỉ là đồ phỏng chế mà thôi, hàng chính phẩm dùng vài tấm da Thái Cổ hung thú thiên giai luyện thành, kinh khủng đến khó tưởng tượng nổi, không gì không thể thu vào trong.” Thiếu niên áo bạc Tiêu Thiên nói.

Nhóc Tỳ nghe vậy ngẩn người, nó mê mẩn một hồi. Chư thánh và thần linh thượng cổ rốt cuộc hùng mạnh đến mức nào?

“Đừng suy nghĩ nhiều, túi càn khôn từ xưa đến nay đều là một trong những bảo cụ mạnh nhất. Nếu không phải thế, đệ cho rằng có thể tiện tay giết chết chim thần mãnh thú Thái Cổ để đệ luyện thành bảo cụ sao? Nên nhớ rằng chúng nó có thể giết thần.” Tiêu Thiên làm nó tỉnh mộng.

Trong sa mạc chiến đấu bạo phát kịch liệt. Tuy chỉ là đồ phỏng chế nhưng túi da thú kia cũng rất đáng sợ, phù văn vô tận, quả thực giống như định thu cả sa mạc vào bên trong.

Bụi dây mây kia cũng rất kinh khủng, ngay cả rễ cây cũng rẽ đất đột ngột trồi lên, hóa thành một con giao long xanh biếc đầy phù văn lấp lánh phóng ra kiếm quang vô tận, sau cùng nó đâm vào trong túi càn khôn.

“Tốt lắm, thu vào, chế trụ nó!” Tất cả người của Vũ tộc đều vui mừng.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp hoan hô thì túi da bỗng vỡ tan. Linh đằng bay ra quét ngang một cái. Vũ Côn phun ra một ngụm máu lớn, xương gãy mấy chỗ, lão đã bại trận và bị trọng thương.

“Thật mạnh mẽ, linh đằng này lợi hại thật, vậy mà hủy diệt được túi càn khôn, chúng ta đối phó không nổi!” Mọi người Vũ tộc như bị xối nước lạnh lên đầu, toàn thân lạnh toát, buồn phiền không thôi.

“Xem ra chỉ có thể dùng lá bài tẩy sau cùng rồi, thật là không cam lòng a, đây là nội tình chân chính của Vũ tộc chúng ta a.” Vũ Văn Thành than thở.

“Tiêu hao hết thì tiêu hao hết, nó cũng không có sức chiến đấu đặc biệt gì, chẳng qua đối với linh vật có tác dụng chấn nhiếp mà thôi.” Vũ Côn vừa nói vừa lau vết máu ở khóe miệng.

Ở đằng xa cặp mắt to của Nhóc Tỳ đảo nhanh như chớp, nó nhìn chắm chằm về phía trước theo dõi màn kỳ quái kia, lộ vẻ kinh ngạc.

“Bọn chúng lập một tế đàn để làm gì vậy?” Đại Hồng Điểu cũng rất tò mò.

Tộc nhân Vũ tộc đều quỳ lạy, một tòa tế đàn nhỏ cao không quá một thước đen như mực được bố trí xong, một tờ giấy màu vàng được đặt trên tế đàn. Đám người Vũ Văn Thành cùng nhau đọc chú ngữ, thôi thúc bảo thuật, bắt đầu tế bái.

Đột nhiên tờ giấy vàng phát sáng rồi bùng cháy, sau đó một đám văn tự hiện ra, xuyên qua tờ giấy khắc vào hư không, xán lạn như sao trời.

“Pháp chỉ của thần linh!” Thiếu niên áo bạc Tiêu Thiên cả người run rẩy, khiếp sợ vô cùng.

Trong thoáng chốc họ nghe thấy chư thần thượng cổ ngâm xướng, chú ngữ cổ xưa từ thế giới Thượng Cổ truyền tới, trang nghiêm thần thánh làm người ta kính sợ, không thể kháng cự mà quỳ xuống lễ bái.

“Cái gì vậy...?” Giọng Thái Nhất Chân Thủy truyền ra có vẻ ngờ vực, còn bụi linh đằng kia thì sợ run nằm rạp ở trước ao.

“Đây là pháp chỉ tổ tiên Vũ thần của ta lưu lại, tuy chỉ là truyền miệng mà chưa từng được tự tay Ngài viết lại nhưng cũng ghi lại một ít thần âm đủ để chứng minh chúng ta đều là đồng loại, tất cả đều thân cận với nước.” Vũ Văn Thành mở miệng nói.

Nhóc Tỳ ở đằng xa hoảng sợ. Pháp chỉ do Vũ thần lưu lại, tuy chỉ là truyền miệng mà đã có uy thế như vậy, nếu thật sự đặt bút viết xuống thì pháp chỉ lưu lại còn kinh khủng đến bực nào?

Nếu thật sự có văn tự truyền cho hậu nhân, phần lớn có thể dễ dàng chém giết cường giả vô cùng hùng mạnh, hủy diệt các loại bảo cụ!

Sau một hồi giao tiếp ngắn gọn Vũ tộc chứng thực mình là hậu đại của Vũ thần, hơn nữa còn lấy ra một ít di vật của thần thánh, đương nhiên không phải là bảo cụ mà chẳng qua là nghiên mực đã dùng hết, chặn giấy các loại, tất nhiên đều có hào quang thần thánh bao quanh.

Mấy đồ vật đó không có phù văn gì, không thể phát huy chiến lực nhưng rất đặc biệt. Loại khí tức này làm Thái Nhất Chân Thủy cảm thấy gần gũi, rốt cuộc nó cũng để cho Vũ tộc lại gần.

“Chúng ta đưa Ngài rời khỏi tiểu thế giới này đến Vũ tộc của chúng ta, nơi đó có thể khiến cho Ngài tiến thêm một bước lớn, biết đâu có thể thật sự phong thần!” Vũ Côn nói.

Thái độ của Thái Nhất Thần Thủy từ khi cảm ứng được khí tức của Vũ Thần đã triệt để thay đổi. Nó nguyện ý đi theo bọn họ, dù sao nó cũng chỉ là một dạng ý chí mông lung mà thôi, tâm tư cũng không quá thâm trầm.

“Bọn chúng thành công rồi, phải làm gì bây giờ?” Nhóc Tỳ mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, chuyện này quá nhanh rồi, sự việc biến chuyển tràn đầy kịch tính.

“Tiêu tộc cũng chuẩn bị cho ta một dị bảo, chỉ cần đến gần Thái Nhất Thần Thủy là có thể đoạt được một ít nước thần, đáng tiếc bây giờ bị Vũ tộc nhanh chân đến trước. Có bọn chúng canh gác, nếu xông vào trong đó thì quá nguy hiểm.” Tiêu Thiên lo lắng, hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Nhóc Tỳ nghe thấy thế lập tức mắt sáng rực, nó nói: “Đệ không sợ nguy hiểm, để đệ thử một lần!”

Lúc này vẻ mặt tộc nhân Vũ tộc rất trang nghiêm, chăm chú và thành kính vô cùng. Họ đang lễ phép mời Thái Nhất Chân Thủy tiến vào đỉnh ngọc, định mang nó đi.

Trong lòng mỗi người đều rất hồi hộp, không ngờ bọn họ sắp có được Thái Nhất Thần Thủy, Vũ tộc nhất định sẽ huy hoàng không gì sánh được, tương lai có thể vì thế mà lập quốc!

Bọn họ đều là công thần, sắp tới sẽ vinh quang vô tận.

“Chúng ta tuy chỉ là một chi của Vũ tộc nhưng làm ra chuyện lại nhất định sẽ ảnh hưởng đến mỗi người họ Vũ, tộc của chúng ta sẽ nhờ đó mà quật khởi lần thứ hai!”

“Ta đã chờ thời khắc này rất lâu rồi, ngay lập tức sẽ thành công!”

Thái Nhất Chân Thủy lơ lửng giữa bầu trời, hóa thành một luồng ánh sáng, toàn bộ tiến vào đỉnh ngọc, một giọt cũng không thiếu.

Mọi người thở phào một cái như trút được gánh nặng.

“Không kịp rồi, đẩy đệ tiến vào đi!” Nhóc Tỳ bảo Tiêu Thiên tế ra bảo cụ, nó chuẩn bị mượn lực bộc phát trực tiếp xông vào.

“Ông” một tiếng, trong tay Tiêu Thiên xuất hiện một tấm khiên, là một cái mai rùa tỏa sáng xanh biếc, lóe ra vô số phú văn áo nghĩa. Hắn dùng sức vung mạnh.

Nhóc Tỳ khẽ quát một tiếng. Nó đột ngột nhảy lên, hai chân đạp lên quy thuẫn bộc phát sức mạnh cường đại, lập tức vọt ra ngoài.

Phải biết rằng hai chân nó giẫm lên mặt đất một cái cũng đủ để đất đá văng tung tóe. Sức bật không gì sánh nổi của nó có thể xông thẳng đến trời cao rồi hạ xuống đỉnh núi.

Bây giờ nó đang sử dụng loại sức bật khó người sánh kịp này, chỉ là theo hướng ngang xông thẳng về hướng đỉnh ngọc, rất nhanh đạt đến cực hạn, như một ngôi sao băng ập tới.

Cùng lúc đó không chỉ Nhóc Tỳ bạo phát xông ra ngoài mà thiếu niên áo bạc Tiêu Thiên cũng bay ra ngoài. Hắn bị đánh bay, bảo cụ cường đại trong tay không ngờ bị rạn nứt, đẩy hắn văng ra ngoài năm sáu dặm rồi sau đó hoàn toàn vỡ vụn.

Hắn trợn mắt há mồm, nếu Nhóc Tỳ không báo trước cho hắn dùng một bảo cụ khác để phòng thân thì hai tay hắn chắc chắn đã vỡ nát.

“Ta bay ngược ra sau năm sáu dặm?” Hắn quả thực không thể tin được, đôi chân cậu nhóc kia có sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào a.

Vũ tộc cũng ngây người như thế, niềm vui và vẻ xúc động của tất cả mọi người đều đông cứng lại trên mặt. Quả thật trời giáng tai họa bất ngờ, Thái Nhất Chân Thủy đã bị kinh hoảng rồi!

Một đứa nhỏ giống như vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, lập tức nhào vào trong Bảo Cụ đỉnh ngọc, lúc này đang quẫy nước rầm rầm, không ngừng nuốt từng ngụm Thái Nhất Chân Thủy lớn.

Tộc nhân Vũ tộc hoàn toàn choáng váng, điều này rất không chân thực, là ảo giác, nhất định là ảo giác!