TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 127: Săn bắn trong mưa

Mười người đứng đối diện đều biến sắc, bọn họ xuất thân từ Vũ tộc, kiến thức rộng rãi nên tự nhiên sẽ nhìn ra được sự bất phàm của mặt cốt kính óng ánh đang nằm trên tay nhóc tỳ, tuyệt đối là một bảo cụ mạnh mẽ.

"Động thủ!" Một người quát to.

Những người còn lại không nói gì, vô cùng quyết đoán, trong giây lát hào quang của mỗi người bắn ra bốn phía sau đó trở nên mãnh liệt, cuối cùng phát ra những âm thanh như biển gầm.

"Ầm ầm" vang lên, mười người cùng chuyển động, những trận sóng to màu xanh lam tầng tầng lớp lớp dâng lên, bao phủ toàn bộ vùng núi nơi này lại, Vũ tộc trời sinh có khả năng hòa vào với nước.

Giữa bầu trời, cơn mưa xối xả. giống như không ngừng cung cấp tinh khí thần cho bọn họ, trong giây lát mười người này liền câu thông với trời đất, tinh khí như biển, Phù Văn dày đặc biến thành mấy chục ngọn sóng lớn lao về phía trước.

Đây cũng không phải là một cái đầm nước mà là do Phù Văn đan dệt thành những ngọn sóng biển, hoàn toàn mờ mịt, đè ép bầu trời, vô cùng kinh người và khủng bố.

"Ầm"

Cách đó không xa, một ngọn núi nhỏ trực tiếp bị sóng biển bao phủ lại rồi nứt vỡ, đất đá ầm ầm đổ xuống, cổ thụ bị bẻ gãy hoàn toàn, trong nháy mắt nổ tung.

"Lên!"

Sư Tử chín đầu gầm nhẹ một tiếng, một chuỗi niệm châu màu vàng xuất hiện, nâng thân thể nó lên bay lên bầu trời, nhanh chóng tránh né mấy chục Phù Văn sóng lớn, mạnh mẽ như nó mà cũng không giám lấy cứng chọi cứng mà chống đỡ.

"Đây là một môn Bảo Thuật cực kỳ đáng sợ, Phù Văn của mười người kết hợp lại uy lực phát ra cũng không phải đơn giản như phép tính cộng, uy lực này phải tương đương với hai mươi, ba mươi người cộng lại, làm cho người khác phải kinh sợ!" Đến ngay cả nhóc tỳ cũng phải khiếp sợ, mười người này rất bất phàm, nhưng càng làm cho người khác kinh hãi hơn đó là cùng nhau sử dụng môn Bảo Thuật này.

"Tà phong tế vũ Trảm tinh nguyệt!"

Những người này đồng thời hét lớn, trên bầu trời mưa càng thêm nặng hạt, toàn bộ đều biến thành những lưỡi dao sắc bén. Gào thét, lấp lánh những hào quang đẹp mắt, che kín cả bầu trời nhằm hướng một người một sư đánh tới.

"Xoạt", "Xoạt"...

Có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi một hạt mưa sắc bén giống như tinh kim vậy, những ngọn núi bên cạnh đều bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, còn những cây cổ thụ thì trực tiếp vỡ nát, mà những tảng đá thì trở thành những tổ ong, đâu đâu cũng có những khe hở.

Hoàng Kim sư tử rít gào, bốn chân đạp mạnh rồi nhảy mạnh lên, cả người phát sáng, từ trên không trung vồ thẳng đến những người này, đồng thời chuỗi niệm châu cũng phát sáng, hóa thành một chùm sáng để bảo vệ cơ thể.

"Thông thiên động địa!" Mười người hét lớn.

Vào thời khắc này, trên trời cơn mưa càng to, dưới đất những vũng nước đọng sôi trào. Trở thành một vùng ngập nước, hoàn toàn mờ mịt, đâu đâu cũng có Phù Văn bao phủ toàn bộ hướng về bọn họ.

Hơn nữa bọn họ còn khơi thông một cái hồ lớn cách đó không xa, giống như biển lớn đang nổi giận cuồn cuộn cuốn tới. Ngưng tụ thành Phù Văn, hào quang lấp lánh, mang theo uy nghiêm của trời đất mà tới.

Tiếng vang nặng nề như biển gầm, sóng biển kinh thiên, vô số Phù Văn chồng chất trở thành ngọn nguồn của sự hủy diệt, phải nhấn chìm cho bằng được hai người nhóc tỳ ở nơi đây.

Hoàng Kim sư tử lẫm liệt, nó chính là bá chủ trên mặt đất, ghét nhất là những đầm nước như thế, đặc biệt còn ẩn chứa Bảo Thuật, những hoa văn đan dệt đếm không hết này khiến cho nó cảm thấy rất bị động.

"Phá!"

Nhóc tỳ xuất thủ, năm ngón tay phải xòe ra bổ ra năm luồng tia chớp màu vàng, xóa bỏ đi toàn bộ thủy quyển. Cùng lúc đó, tay trái nắm chặt bảo kính toàn lực thúc giục, bùng phát ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa, một tia chớp cực kỳ thô to vọt lên xuyên thủng màn mưa.

Một tiếng "Oanh" vang lên, cũng không biết đã có bao nhiêu tia điện nổ tung, những giọt nước mưa ở bên trong đầm nước, từng luồng kim xà kịch liệt bơi lộ, vô cùng điên cuồng.

Có nước là có tia chớp, những thứ này nối liền cùng một chỗ với nhau, cảnh tượng lúc này rất kinh khủng, lục lượng của nước càng mạnh thì tia chớp càng thêm mạnh mẽ, một thứ là vật dẫn còn thứ còn lại là thần lực, hai cái gặp nhau liền xảy ra một hồi va chạm kinh khủng nhất.

"A..."

Chỉ trong nháy mắt thì có sáu người kêu lên thảm thiết, bay sang một bên, có thể thấy được cả người bọn họ bị cháy đen, ở bên trong cơn mưa bốc lên từng làn khói nhẹ, hoàn toàn bị cháy khét.

Sáu người ngã trên mặt đất trực tiếp bị chia năm xẻ bảy, bởi vì bọn họ đã bị tia chớp đánh cho thành tro bụi, chỉ hơi va chạm một tí thì sẽ nứt ra liền.

Còn có ba người máu phun xối xả, toàn thân cũng cháy đen nhưng không có chết ngay tức khắc, trong con mắt hiện lên vẻ sợ hãi, run rẩy nhìn về phía nhóc tỳ, nói: "Ngươi..."

Bọn họ vừa mới mở miệng lên tiếng thì liền phun ra một luồng tia điện, mới nói được chữ "Ngươi" liền chia năm xẻ bảy chết ngay tại chỗ.

Chỉ còn một người bị thương nhẹ hơn một tí, chỉ có một nửa thân thể hóa thành màu đen, trong cơn sợ hãi mà không ngừng co giật, phần đầu may là không bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch, hắn run giọng nói: "Tương sinh tương khắc, hàm nghĩa mạnh nhất của Lôi tộc làm sao lại rơi vào trong tay của ngươi? Đúng rồi, chính là bảo cốt Toan Nghê chuyên khắc chế Vũ tộc ta, ta hận!"

Hắn đang rất sợ hãi, rất muốn bỏ trốn, rất muốn sống sót rời khỏi nơi này để nhắc nhở cho những tộc nhân của mình biết. Nhưng mà, nhóc tỳ đâu có ngu mà cho hắn cơ hội đó, thúc dục Sư Tử chín đầu tiến lên nhanh chóng cắt đứt đường đi của hắn.

Sư Tử chín đầu tỏa ra kim quang, toàn thân óng ánh chói mắt đứng sừng sững ở đó, như là một bức tường thành kỳ dị đứng chắn trước đường đi, làm cho hắn tuyệt vọng, nỗi sợ hãi dâng trào.

Thiếu niên này mặc dù còn nhỏ vậy mà lại hàng phục được một con Sư Tử chín đầu, nghĩ đến mấy năm trước Thạch Nghị ngang tuổi với hắn thì cũng chỉ có như vậy, cho dù có mạnh hơn thì cũng vượt không nhiều. Trong lòng hắn sinh ra nỗi sợ hãi, không biết lần này Vũ tộc làm như thế có sai không, vì sao lại đi trêu chọc một thiếu niên đáng sợ như thế này, hôm nay nếu không thể diệt trừ thì tương lai chính là một đại nạn!

"Có thể nói cho ngươi biết, ta chính là đứa trẻ năm đó." Nhóc tỳ khẽ nói, cặp mắt mở to như nhìn xuyên thủng cả hư không bao la, nhìn thấy đoạn hình ảnh đã qua hơn tám năm về trước.

"Cái gì?" Tên thiên tài này sợ hãi, cả người phát lạnh, cảm giác như đang rơi vào trong địa ngục, hắn biết có chuyện không hay rồi!

Năm đó Vũ tộc làm ra nhiều chuyện như vậy, làm sao để thay đổi được đây, năm đó một đứa trẻ bị mất đi Chí Tôn cốt nay vẫn còn sống mà phát triển đến tình trạng đáng sợ như thế này, tương lai sau này nhất định sẽ tạo thành một hồi đại sát kiếp!

Hắn như đã nhìn thấy tương lai sau này sẽ không ngừng đại chiến, rất nhiều lão tỗ đang bế quang của Vũ tộc sẽ tĩnh dậy, từ Tổ địa đi ra và nhất định sẽ chiến đấu đến đẫm máu! Đứa trẻ này đã mất đi Chí Tôn cốt vậy mà lại có thể sống sót, chuyện này đã nghịch thiên lắm rồi.

Tinh thần hắn chịu dựng áp lực quá lớn, không nhịn được hét lớn: "Không, ngươi không nên sống sót!"

Nếu đứa trẻ này không mất đi Chí Tôn cốt thì sẽ mạnh đến trình độ nào? Nhất định sẽ rất lợi hại, hắn không ngừng run rẩy.

"Thạch Nghị thông thần, không ai có thể chiến thắng, nếu có hắn thì Vũ tộc ta sẽ không xảy ra việc gì hết, có thể phồn thịnh mấy ngàn năm!"

Ở thời khắc cuối cùng, hắn như cố gắng níu kéo một cọng cỏ cứu mạng, nghĩ đến vị thiếu niên có thể sánh ngang cùng với thần linh - Thạch Nghị, chỉ có hắn mới có thể trấn áp được đứa nhỏ này, mới có thể diệt trừ và giết chết nó!

Nhóc tỳ không nói thêm gì nữa, cốt kính óng ánh ở trong tay xoay chuyển. Một luồng lôi đình thô to bay ra, khí tức kinh người xuyên thủng cả màn mưa, ầm ầm vang lên. Bộ ngực của người này bị xuyên thủng, cả người cháy đen sau đó hoàn toàn nổ tung!

Hoàng Kim sư tử rùng mình, người huynh đệ kết nghĩa này thường ngày cười đùa vui vẻ, vậy mà cũng có lúc mạnh mẽ quyết đoán như thế, khiến cho nó kính nể không thôi.

"Những người của Vũ tộc đến đây không hề ít, ngay cả thông đạo hẻo lánh như thế này mà cũng có đến mười gã thiên tài, có thể suy đoán được, một thông đạo khác chắc chắn sẽ có càng nhiều người hơn nữa. Đi, chúng ra cùng nhau chém giết." Nhóc tỳ rất bình tĩnh.

Đây là vùng ao hồ đầm lầy, rất nhiều hồ nước, sông ngòi đan xen, núi lớn sương mù lượn lờ. Coi bộ rất mênh mông mờ mịt.

"Oanh"

Ngay khi nhóc tỳ đi ngang qua một cái hồ nước thì một cái vây lưng lộ trên mặt nước. Sau đó có một con quái vật khổng lồ nhảy lên, nhanh chóng cắn nuốt về bên bờ, sóng bạc dâng lên ngập trời.

Sư Tử chín đầu sợ hãi nhanh chóng tránh né, nó cảm giác có một loại áp lực đáng sợ ép tới.

Trên bờ xuất hiện một cái miệng lớn cắn đứt cả cánh rừng, và còn có những mảnh ánh sáng bùng phát, Phù Văn như mưa quét ngang mà tới, răng rắc vang lên một ngọn núi nhỏ bị đánh nát.

"Đấy là con quái vật gì thế, thật là mạnh mẽ!"

"Là một con Ngư Long!" Nhóc tỳ giật mình.

Ở bên trong cái hồ lộ ra một con giao long đáng sợ, con mắt to như cái cối xay, hàm răng trăng như tuyết dài đến một hai mét trông rất đáng sợ, bộ vảy dữ tợn lấp lánh hào quang màu tím.

Thân thể của nó giống như là cá, ở bên trong vùng vẫy tạo nên những cơn sóng thần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía một người một sư mà vẫn không có truy đuổi.

Nhóc tỳ trong lòng hơi động, nói: "Tiểu thế giới này xem ra có rất nhiều nguy hiểm, chúng ta phải nên cẩn thận, con Ngư Long này không thể trêu chọc."

Bọn họ một đường rong đuổi, chay về một thông đạo khác, ở hai bên đường cũng không có nhiều sinh linh cho lắm, những thiên tài của các chủng tộc khác cũng không có ở lâu trong khu vực dầy đặc hơi nước này.

"Xoạt"

Một vệt sáng lóe lên, nhóc tỳ sử dụng Bảo Thuật giết chết thiên tài thứ mười một của Vũ tộc, trăng bạc xẹt qua, đầu người rơi xuống, thế là đã cướp đi sinh mạng của người này.

Những người này đều là thiên tài của Vũ tộc, trong vòng một ngày mà giết chết nhiều người như thế nhất định bọn họ rất đau lòng, đây chính là nơi để mai táng những tinh anh của bọn họ.

"Phốc"

Điện quang xoẹt qua, nhóc tỳ lại xuyên thủng thân thể của một người, cả người đều bị cháy đen rồi ngã nhào xuống đất.

"Tổng cộng giết được hai mươi người, hình như vẫn còn, tại sao Vũ tộc lại đi vào nhiều người như vậy, tại sao lại như thế?" Nhóc tỳ sinh lòng nghi ngờ.

"Còn phải nói, khẳng định là bọn họ không tuân theo quy củ, dùng một biện pháp đặc biệt nào đó để lừa gạt qua được cửa ải, đưa một nhóm người vào nơi đây." Sư Tử chín đầu nói.

Ở phía trước một con đường khác có một người đang xếp bằng, được thần quang bao phủ, khí tức rất khủng bố, Phù Văn dày đặc, dấu ấn tràn đầy trên vòm trời bao phủ toàn bộ nơi này.

Theo hô hấp của người này, một lượng lớn tinh khí trong thiên địa phun ra, tụ tập đến nơi này, Phù Văn không ngừng nhấp nhô lấp lánh, giống như là đại dương, những cơn sóng nhấp nhô lên xuống, kinh sợ trời đất.

Nếu có người ở đây thì nhất định sẽ hoảng sợ, thiếu niên này quá kinh khủng đi, thế gian này rất hiếm thấy.

Thân thể của người này không nhúc nhích, giống như là một tảng đá vậy, cứ như vậy ngồi bảo vệ thông đạo, lẳng lặng ngồi đợi người ở bên kia bước tới.

Cách đó không xa có mấy người, lúc này bọn họ cũng không có vận công mà đã đứng dậy từ lâu, tản bộ theo hai bờ hồ, nam tử khí vũ hiên ngang, nữ tử thướt tha xinh đẹp, khí tức đều tỏa ra mạnh mẽ.

"Không biết Thạch Nghị biểu đệ lúc nào mới tới đây, nếu như có hắn ở đây, đừng nói là tên nhóc siêu quậy kia mà ngay cả một con Thái Cổ hung thú non cũng có thể hàng phục."

"Hắn và chúng ta không cùng một thế giới, một mình xông vào Thượng Cổ cấm địa để tìm Thiên Cốt, nếu như hắn may mắn đạt được rất có thể sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi."

Mấy người khẽ nói, lúc nhắc tới Thạch Nghị vẻ mặt ai nấy cũng nghiêm túc, trong mắt tràn ngập sự kính nể, giống như là đang nhắc đến tên một vị thần, nếu không cẩn thận sợ sẽ bị Thần trừng phạt.

"Ta là một trong song kiệt của Vũ tộc, trong Hoàng Đô tiếng tăm lừng lẫy, được xưng là kỳ tài, cho dù không bằng Thạch Nghị biểu đệ nhưng mà vẫn vượt xa các thiên tài khác." Một nữ tử mở miệng nói.

Mấy người này không hẹn mà cùng nhau nhìn về lối ra nơi thông đạo, nơi đó có một bóng người đang ngồi xếp bằng, Phù Văn rực cháy ầm ầm, như là ngưng kết vùng thế giới này thành một khối, thần quang nhấn chìm cả khu vực.

Đây cũng là một trong song kiệt của Vũ tộc, thực lực kinh người, khi còn nhỏ đã một mình xông qua mười ngàn dặm Đại Hoang, đã đánh bại rất nhiều vương hầu tử đệ, ở trong Hoàng Đô vô cùng nổi danh.

"Chỉ sợ thằng nhóc kia không xuất hiện, nếu không chắc chắn sẽ phải chết, ngoại trừ một trong song kiệt của bộ tộc ta thì đừng quên còn có mấy vị kia nữa." Một thiếu niên cười nhạt, ánh mắt chớp chớp, nhìn về một ngọn núi cách đó không xa.

"Câm miệng!" Một thiếu nữ ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.

Mấy người này rất cảnh giác, đều lộ vẻ nghiêm túc, không nói thêm gì nữa.

"Không tốt rồi, cái tên tiểu Ma vương kia đã giết tới rồi, người của chúng ra đều chết hết rồi!" Lúc này một cường giả Vũ tộc máu me đầy người, nửa người cháy đen chạy tới.

"Ngươi nói cái gì?" Một nữ tử hàng mi cao vút đứng ở bên hồ lớn tiếng hỏi.

"Lục tỷ, mười vị thiên tài khác họ mà bộ tộc chúng ta bồi dưỡng, cùng với mấy vị đường huynh của chúng ta đều đã chết hết cả, tên tiểu Ma vương kia xuất hiện từ một thông đạo khác." Người này vừa nói xong liền ngã nhào lên mặt đất, cả người xuất hiện tia điện, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.

"Cái gì?" Những người này vừa nghe xong trước mắt đều biến thành màu đen, tên nhóc con kia sao lợi hại như vậy, mới tu hành mấy năm mà có thể chống lại được những thiên tài mười sáu mười bảy tuổi của Vũ tộc?!

Lần này bọn họ bỏ ra một cái giá rất lớn, đưa đến những chỗ tốt cho một vài đại tộc để đổi lấy một ít danh ngạch để vào trong cái thế giới này tìm những báu vật cần thiết cho Vũ tộc.

Không hề nghĩ rằng, vẫn chưa tìm được bàu vật nào mà lại tổn hại nhiều người như vậy, trước sau tổng cộng chết đi mười mấy gã thiên tài, đánh đổi thật sự quá lớn không thể chịu đựng được!

Trong cơn mưa một người thiếu niên xuất hiện, cưỡi trên lưng một con Sư Tử chín đầu, kim quang óng ánh, đánh tan mưa bụi, giống như là một vị Thần nhân hạ giới.

Nhóc tỳ đã đến, không che giấu gì hết, cứ như vậy mà đại khai sát giới, dọc theo hai bên đường mà săn giết trong mưa, trước sau đánh gục thêm được mười tám gã thiên tài của Vũ tộc!

"Dĩ nhiên là Sư Tử chín đầu! Ở thời Thái cổ được xưng là Thần Vương, tại sao lại làm tọa kỵ cho nó, bị hàng phục hay sao?!"

Sư Tử chín đầu quá mức uy phong, nó trở thành tọa kỵ tự nhiên sẽ tạo nên những náo động, những người này lập tức bị đè ép, cảm giác như bị một tòa núi lớn đè xuống ngay trước mặt.

"Không là gì cả, mấy năm trước Thạch Nghị biểu đệ đều có thể làm được, Trùng Đồng vừa mở thì ai có thể địch nổi?"

"Không sai, Nghị đệ chính là Trời sinh Chí Tôn, không ai có thể cùng sánh vai!"

Bọn họ lôi ra một người mạnh mẽ hơn để so sánh, nhưng mà cũng chỉ để an ủi chính mình mà thôi, trên thực tế trong mắt bọn họ xuất hiện nổi khiếp sợ cùng sự nể trọng khó mà che giấu được.

"Oanh"

Lúc này nhóc tỳ đã xuất thủ rồi, tay phải giương lên, bảo kính Toan Nghê lấp lánh, một Phù Văn trên mặt kính ngưng tụ thành hình, sau đó bùng nổ ra một luồng thần quang sấm sét.

Tia chớp màu vàng óng rừng rực đánh thẳng về bên hồ làm những người này ai nấy đều chấn động, mau chóng vận chuyển Phù Văn để chống lại.

"Phốc"

Người truyền tin vừa nãy, cả người ngã nhào trên mặt đất bị tia chớp đánh trúng, trực tiếp nổ tung chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chổ.

Mọi người của Vũ tộc vừa kinh vừa giận, đồng thời xuất hiện nỗi sợ hãi, thiếu niên này đang lập uy, ở ngay trước mặt bọn họ đánh chết người của mình, không người nào có thể ngăn cản, khiến cho người khác lạnh cả xương sống.

Sư Tử chín đầu kim quang óng ánh, cõng theo nhóc tỳ từng bước từng bước tiến tới, giống như là Chiến Thần hàng thế, lưu chuyển tạo ra một luồng lực lượng và khí tức kinh khủng, khiến cho mọi người run rẩy.

"Ta nhìn đến tương lai, chính là một mảnh hỗn độn, quay đầu nhìn lại, phía sau mình lại là một mảnh hư vô, tại sao lại như vậy?"

Đúng lúc này, bóng người đang ngồi xếp bằng ở trước thông đạo đột nhiên đứng dậy, Phù Văn lấp lóe đầy trời, nàng lộ ra hình dáng là một thiếu nữa trong song kiệt của Vũ tộc, tuổi chừng mười lăm mười sáu.