TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 94: Kinh thế

Những chương này rất dài, các bạn đọc bớt chút thời gian kích thak ủng hộ nào, ai chưa có nick có thể bỏ một vài phút reg nick :cute:

PS: Chương cực vui!

Thật sự vượt qua rồi, thân ảnh nho nhỏ kia giống như thiên thần, trong con mắt bắn ra thần quang như hai tia chớp phá nát trời cao, xuyên thủng mây mù.

Vào giờ phút này, khí thế của nhóc tỳ khiến người cực kỳ khiếp sợ, tóc đen bay lượn, ánh mắt như điện, giống như một vị Thượng Cổ Thánh Nhân!

Lực lượng nhóc tỳ bộc phát ra là người thường không thể tưởng tượng được, nó nhảy mạnh lên trời không chỉ vượt qua ngọn núi kỷ lục của Thạch Nghị mà còn vượt qua một ngọn núi lớn màu nâu xám khác.

Trong mắt mọi người đây là một kỳ tích, một cái mãnh nhân tuyệt thế xuất hiện quật khởi vào ngày hôm nay, nó phá vỡ kỷ lục Thạch Nghị vẫn duy trì, chắc chắn sẽ nhấc lên bão táp ngập trời.

Nó lơ lửng trên không mà dưới mặt đất bụi mù mờ mịt, đất đá sụp đổ, các vết nứt to lớn lan tràn, rất nhiều người bị hất bay, kêu khóc om sòm.

Ầm một tiếng, nơi này chìm xuống, rất khó tưởng tượng sức lực của hai chân nhóc tỳ lớn đến mức nào, ngay cả Kim Cương nham loại nham thạch cứng rắn nhất cũng hóa thành bột mịn.

Nhưng này còn chưa hết, một khe nứt lớn lan ra phía ngoài hơn vài trăm mét, ở phía xa nước trong hồ nước cuồn cuộn theo khe nứt chảy ngược đến, khiến nhiều người rơi vào trong nước.

"Cái này... vẫn còn là sức người sao?"

Nơi này có rất nhiều người, giờ đều ướt sũng, trong chớp mắt hồ nước cuộn trào mãnh liệt, sóng lớn dâng trào khiến họ không kịp trốn.

Cái giẫm chân của nhóc tỳ giống như thiên uy khiến cho hồ nước cũng trở nên cuồng bạo.

"Mau nhìn, trong hồ nước cùng nơi này đều có vết nứt rất lớn, năm đó Thạch Nghị nhảy lên làm cho hồ nước chảy ngược." Có người tinh mắt phát hiện ra sự thật.

Trong hồ có một chỗ đổ nát, lúc này do hồng thủy xung kích khiến chỗ đó lộ ra, mọi người mới phát hiện chân tướng của năm đó.

"Thật là khủng khiếp!" Mọi người cảm thấy thật sự kính nể những người như nhóc tỳ hay Thạch Nghị.

Chẳng trách vừa rồi thằng nhóc kia nhắc nhở bọn họ lùi ra xa, quả nhiên hai chân nó giẫm một cái mà núi đổ đất nứt, uy thế không thể đỡ khiến cho hồ nước đều lệch vị trí.

"Thật mạnh, nó chỉ là một đứa bé a, giờ đã nghịch thiên như vậy thì tương lai mấy người ngăn được nó?!" Liền một đám lão già cũng không để ý hình tượng mà kêu to.

Thân ảnh nho nhỏ trên trời kia giống như Kim Sí Đại Bằng giương cánh, lượn một vòng rồi đáp xuống bên ngọn núi cao hơn một chút, mặc cho gió núi thổi tung bay mái tóc đen, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía chân trời.

Mọi người ngẩn ra, đứa bé này đang suy nghĩ cái gì mà lại có một loại khí chất không phù hợp với tuổi của nó, từ nó toát ra khí tức mạnh mẽ khiến người ta có chút sợ hãi.

"Vượt qua rồi, thật sự phá vỡ kỷ lục!"

"Kỷ lục của thiếu niên giống như thần linh, thiếu niên được xưng là kỳ tài không thể vượt qua lại bị người phá vỡ, hơn nữa chỉ một lần là qua!"

Nơi này sôi trào, kết quả này quá kinh hãi rồi.

Lúc trước, rất nhiều người tới đây chỉ để tham gia trò vui, căn bản không tin tưởng kỷ lục của Thạch Nghị sẽ bị phá vỡ, hiện tại tất cả mọi người đều há hốc mồm không thể tin nổi một màn này.

Việc này quá kinh người, một đứa bé nhỏ như vậy mà đã mạnh như thế thì tương lai thành tựu của nó còn lớn đến mức nào?!

Mỗi người một cảm thụ, một ít lão nhân không còn nhiều thời gian thì cảm thấy vui sướng khi chứng kiến một đứa bé có thần tư ngút trời như vậy, họ thấy mình như cũng được trẻ ra.

Mà một ít thiên tài giống như mấy người trẻ tuổi vừa nãy còn thờ ơ lạnh nhạt giờ đều biến sắc, năm đó bọn họ cũng khiêu chiến Thạch Nghị nhưng đều thất bại, nhưng giờ đây một đứa bé nhỏ như vậy lại làm được chuyện mà họ không thể hoàn thành, trong lòng họ rất khó chịu.

Phù Văn lấp lóe, một con chim Loan năm màu bay lên trời, quanh người lượn lờ mây màu sáng lạn, nó vỗ cánh bay về phía nhóc tỳ.

"Là Nữ Chiến Thần của Trục Lộc thư viện!"

Nghe nói, cô gái này cực kỳ mạnh mẽ và khủng bố, nếu không cũng không có danh hiệu như vậy.

Chim Loan năm màu phá tan mây mù, Nữ Chiến Thần mặc một bộ giáp trụ hoàng kim, nhưng cũng không thể che giấu tư thái ngọa nhân của nàng, bộ ngực đầy đặn, eo thon như liễu, hai chân thon dài thẳng tắp, cả người ánh vàng rực rỡ tỏa ra một vẻ đẹp khác loại.

Tuy rằng nàng đội mũ giáp hoàng kim nhưng khuôn mặt cũng lộ ra phần lớn, mặt mày như vẽ, da thịt trắng nõn óng ánh, đây là một mỹ nữ hiếm thấy có một loại khí chất không giống người thường.

Nàng nhìn nhóc tỳ mở miệng nói lộ ra hàm răng trắng noãn sáng bóng: "Tỷ muốn mời tiểu đệ gia nhập Trục Lộc thư viện."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Nữ Chiến Thần của Trục Lộc thư viện thật là trực tiếp, đi lên liền mời, bất quá đây cũng là tất nhiên bọn họ hi vọng thu hết quần hùng, nếu không lấy gì để có địa vị cường đại và siêu nhiên như vậy.

Da thú phập phồng, Phù Văn lấp lóe, trên bầu trời một đám nữ tử mặc áo trắng, mỗi người đều xinh đẹp tuyệt trần cứ như một đám tiên nữ.

"Tiểu huynh đệ, chúng ta muốn mời đệ gia nhập Bổ Thiên các."

Điều này làm cho mọi người ước ao, hai đại tịnh thổ đồng thời tranh cướp một đứa bé, như vậy nếu gia nhập nó sẽ có đãi ngộ cao nhất, được bồi dưỡng thành người Hộ Đạo hoặc người thừa kế.

"Cháu nhỏ nghe ta nói, cháu phải suy nghĩ thật kỹ, muốn tu hành cũng không nhất định tiến vào những nơi kia, một ít Thượng Cổ gia tộc có thể sẽ thích hợp với cháu hơn." Đúng lúc này, một ông già tóc bạc mặt hồng hào mở miệng nói, ông ta ngồi trên một tảng đá kỳ dị từ từ bay lên trời.

"A, tiểu đạo hữu có thể hay không nói chuyện một chút." Lại có người nói.

Chỉ trong nháy mắt này, thì có mười mấy tốp người hướng nhóc tỳ duỗi ra cành ô-liu.

Mà những người này tuyệt đối là các thế lực cao cấp nhất, đại tộc bình thường căn bản không có mở miệng, bởi vì họ biết so với Trục Lộc thư viện, Bổ Thiên các, Thượng Cổ thế gia những thế lực truyền thừa lâu đời này họ không có ưu thế cạnh tranh.

Nhóc tỳ phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, cười ngại ngùng có vẻ rất câu thúc và mất tự nhiên.

Rất nhiều người cảm thấy đứa nhỏ này rất thật thà chất phác, bất quá cũng có một số người bảo lưu ý kiến. Đặc biệt là bốn đại tộc từng bị nó vơ vét tài sản, trong lòng bọn họ nguyền rủa, ngươi cứ giả vờ đi, nếu thật sự hồn nhiên ngại ngùng như vậy thì sẽ không đi phá hư thông đạo của Hư Thần giới cũng sẽ không vơ vét chúng ta? Tức giận a!

"Cảm ơn các vị tỷ tỷ còn có thúc bá, lúc này cháu cũng cũng không biết nên lựa chọn thế nào, để cháu suy nghĩ một chút đã." Nhóc tỳ trả lời, nó không muốn mình lựa chọn một bên rồi đắc tội những người còn lại.

"Được!"

Những người này cũng là dứt khoát, dù đến từ Thượng Cổ Tịnh Thổ hay cổ lão thế gia cũng đều không dây dưa đến cùng, mà lần lượt rút đi bởi họ biết làm vậy cũng vô dụng.

Sau đó, ánh mắt nhóc tỳ lại biến thành phiêu hốt cùng thâm thúy, nó có chút phân tâm, nhìn phía chân trời không biết đang suy nghĩ gì.

"Ta nói, hài tử cháu đang suy nghĩ gì đấy?" Tinh Bích đại gia la lớn, ông ta cảm thấy nó rất u buồn hình như nghĩ đến chuyện không vui.

"Ôi." Nhóc tỳ thở dài một hơi nói: "Cháu đã quên một chuyện."

"Chuyện gì?" Điểu gia hỏi, mà những người khác cũng rất ngạc nhiên.

"Cháu quên đánh cuộc với mọi người, trước khi phá kỷ lục cháu nên đặt chính mình một ván, cháu đã quên!" Nhóc tỳ thu hồi ánh mắt kêu lên giận giữ.

"Trời đất!" Tất cả mọi người đều muốn cho nó ăn một cái giầy, nhìn ánh mắt u buồn, vẻ mặt rầu rĩ không vui kia còn tưởng rằng có chuyện gì, không ngờ là loại chuyện hư hỏng này, không bẫy người như thế chứ?!

Vừa nãy mọi người còn cảm thấy rất có ý vị, cứ việc người rất nhỏ, nhưng khi nó nhìn về phía chân trời lại có khí chất bất phàm, hiện tại... Hình tượng về không, thằng quỷ nhóc này lại một mực tiếc nuối việc không có gài bẫy mọi người!

Vèo một tiếng, nhóc tỳ từ trên đỉnh núi trực tiếp nhảy xuống, làm cho một đám người sợ hại trốn chạy, có vết xe đổ a, không ai muốn bị nó đánh bay.

"Oanh."

Kim Cương nham nổ nát, trên đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn, thằng nhóc kỳ quái này hoàn hảo không chút tổn hại đi ra, vỗ vỗ trên người bụi đất, trực tiếp theo đường cũ trở về.

"Khụ khụ..." Rất nhiều người đều bị đá vụn cùng bụi mù bao phủ làm họ ho sặc sụa.

Chuyện nhóc tỳ phá kỷ lục của Thạch Nghị rất nhanh truyền bá ra, đầu tiên là trên bia đá hiện lên ghi chép, khiến Hư Thần giới động đất, sau đó là khắp nơi ở Thạch quốc rất nhiều đại giáo cùng vương hầu phủ đệ đều nghị luận sôi nổi.

Tin tức này như là một cơn bão táp, nhanh chóng truyền bá trong giới tu sĩ, tất cả mọi người đều biết một đứa bé rất nhỏ sắp quật khởi có thần tư ngút trời.

"Trong vòng một ngày nó phá ba kỷ lục, đặc biệt là cái cuối cùng, thể hiện sức mạnh bộc phát không gì sánh nổi của nó, đây giống như một kỷ lục của thần linh, đã vượt qua Thạch Nghị một bậc."

"Tận lực tìm được nó, tìm hiểu nó từ đâu đến, thân phận là gì, tốt nhất là có thể mời nó đến Hoàng thành!"

Thời khắc này, các quốc gia cổ đều chấn động, các đại thế lực đều ra lệnh, đây là một thiếu niên kỳ lạ có thể chống lại Thạch Nghị, giá trị của nó tuyệt đối là cao nhất, đáng giá lôi kéo.

"Tra, nhất định phải tra rõ ràng nội tình của nó, không thể để sót chút nào!" Cùng lúc đó, cũng có một nhân vật thuộc dòng chính của Vũ tộc sắc mặt khá là khó coi, muốn truy xét thân phận của nhóc tỳ.

Thần thoại của Thạch Nghị bị người phá vỡ, tuy rằng chỉ là một hạng mà thôi, thế nhưng đã dẫn phát một hồi sóng lớn mênh mông, bất kể là Hư Thần giới, vẫn là trong quốc gia cổ tất cả mọi người đều đàm luận chuyện này.

"A, nội tình của đứa bé này thật không dễ tìm, hay là trước quan tâm hướng đi của nó ở Hư Thần giới a."

Rất nhiều người đều muốn biết, sau khi phá tan thần thoại kim thân bất bại của Thạch Nghị thì nhóc tỳ đang làm gì, vì vậy không ít người lúc trước không tới quan sát đều xuất hiện, khiến cho Sơ Thủy Địa người ta tấp nập.

"Ồ, nó ngồi trên tảng đá lớn kia làm cái gì?" Mọi người khó hiểu.

"Đùng."

Tảng đá rung động, sau đó một màn ánh sáng bao phủ, che chắn nơi đó.

"Không phải... Nó lại đang phá hoại thông đạo của Hư Thần giới chứ?"

Vừa dứt lời, bia đá hiện lên, mặt bia xuất hiện một hàng chữ: Đánh nát thông đạo của Sơ Thủy Địa...

"Trời ơi!"

"Nhân thần cộng phẫn a!"

"Nó lại thật sự dùng thời gian ngắn hơn đánh nát thông đạo một lần nữa!"

Mọi người trố mắt ngoác mồm, sau đó tất cả đều náo động.

"Có lầm hay không, nó lại có một khối Bảo Cốt!"

Nơi nơi huyên náo, thằng quỷ con này quá kỳ quái rồi, vì đạt được Bảo Cốt, nó lại lập kỷ lục đánh nát một cái thông đạo màu vàng.

"Thiên lý bất dung, người quỷ cùng phẫn nộ a!"

"Quá kỳ quái rồi, đứa nhỏ này muốn ăn đòn a."

Trong các động thiên phúc địa, tất cả mọi người đều giận dữ, như vậy cũng được sao, mà Hư Thần giới cũng thật là kỳ lạ, lại thưởng cho nó một khối Bảo Cốt, sao không khiến người tức giận.

" Ai đi Sơ Thủy Địa tẩn nó một trận? Thực sự tức không chịu được."

"Ở địa phương quỷ quái kia, có lẽ không có mấy người có thể đánh lại thằng nhóc kia, đi tới cũng chẳng có cách nào."

"Mẹ... Nó lại phá kỷ lục rồi, các ngươi xem, lại... Lần thứ ba đánh nát thông đạo Sơ Thủy Địa!"

Mọi người triệt để điên cuồng, đứa nhỏ này cũng quá cực phẩm rồi, vì Bảo Cốt, chẳng lẽ còn muốn không hết không dứt sao?

"Ồ, không đúng, lần này không có thưởng cho nó Bảo Cốt, đây là... Ông trời mở mắt a, ha ha, lại bị Hư Thần giới cảnh cáo, liệt vào nhân vật không được hoan nghênh!"

"Ha ha... Thằng nhóc hiếm có này!"

Tất cả mọi người ở các nơi đều cười lớn không dứt, cuối cùng Thiên Đạo cũng coi như công bình một chút.

Nhóc tỳ phiền muộn, vốn muốn thu hoạch khối Bảo Cốt thứ ba, nó chuẩn bị chế tạo một bộ thần trận, không nghĩ tới lại bị cảnh cáo nghiêm khắc, trên đầu xuất hiện một mảnh mây đen, tụ mà không tán, không cách nào đuổi đi.

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tại sao muốn cảnh cáo ta, lại không có nói không được công kích thông đạo Hư Thần giới, nếu quy định rõ ràng ta đã không phạm sai lầm à."

"Khà khà... "

"Ha ha... "

Tất cả mọi người đều cười to, không biết vì sao, nhìn thấy thằng nhóc này ăn quả đắng, mây đen rợp trời, mọi người đều cảm giác rất vui sướng, rất cao hứng.

Chỉ có nhóc tỳ rầu rĩ không vui, đi lại xung quanh Sơ Thủy Địa, nói: "Các ngươi tìm cho ta mười con thú vương, ta phá Trùng Đồng Giả một cái kỷ lục khác."

Lời này vừa ra, lập tức khiến cho mọi người chấn động, thằng nhóc kỳ quái này quả nhiên không thể tính toán theo lẽ thường a, lại muốn giày vò.

Sau đó không lâu, thật sự có một số người đi tìm thú vương, muốn xem nó mạnh đến đâu.

"Ồ, nó đang làm gì?"

Mọi người phát hiện nhóc tỳ đứng ở trước tấm bia đá, sờ lên sờ xuống, tìm tòi Bảo Cốt.

"Trời đất, nó điên rồi, không phải nó muốn đánh Kỷ Lục Bi chủ ý chứ?"

Rất nhiều người sinh ra dự cảm không tốt, ánh mắt là lạ.

"Oanh."

Một tiếng vang kinh thiên động địa xác nhận suy đoán của mọi người.

"Tổ tông a, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao, liền Kỷ Lục Bi cũng phá?" Đám người Tinh Bích đại gia líu lưỡi, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Những người khác đều đờ ra, đứa nhỏ này quá kỳ quái, nó thật dám làm.

Không lâu sau, ánh sáng bao phủ bia đá tan đi lộ ra nhóc tỳ cùng với bia đá vỡ nát.

"A, nó thật sự đánh nát!"

Điểm điểm ánh sáng như mưa, một khối bia mới hiện ra, mặt bia xuất hiện một cái ghi chép mới: Đánh nát Sơ Thủy Địa Kỷ Lục Bi, cảnh cáo nghiêm trọng, trục xuất khỏi Hư Thần giới hai năm.

Cũng trong lúc đó, các nơi đều xuất hiện văn bia như vậy, tất cả mọi người đều đờ ra!

Chỉ có nhóc tức giận không thôi, mây đen rợp trời càng thêm dày đặc, sắp sửa chôn nó rồi.

"Ha ha ha...."

Ngắn ngủi yên tĩnh, các nơi ở Hư Thần giới sôi trào, cũng không biết có bao nhiêu người cười to.

"Đây là lần đầu tiên đi, có người bị Hư Thần giới trục xuất!" Mọi người thực sự là bó tay rồi, chuyện như vậy đều xảy ra.

"Ha ha... Rất thú vị!" Rất nhiều người không ngừng cười to.

Thân ảnh nhóc tỳ mờ dần, mây đen che kín người nó, nó sắp biến mất.

"Tại sao, ta không có làm sai a, trên bia đá cũng không viết không thể công kích a?" Nó kêu lên giận dữ.

"Hài tử, thời gian hai năm chẳng mấy chốc sẽ qua, chúng ta chờ cháu trở về, cháu nhất định sẽ trở thành truyền thuyết không người nào có thể thay thế ở Hư Thần giới, khà khà!" Một đám người không biết là cười trên sự đau khổ của người khác, vẫn là thật lòng tiễn đưa nó.

Hai năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.