Phủ đệ to lớn, cung điện liên miên, khí thế hào hùng, giống như một toà Thiên cung đứng sừng sững giữa nhân gian , trong ánh tà dương nhuộm lấy một loại ánh sáng vàng óng, nghiêm trang mà long trọng, khiến trong lòng người có một loại cảm giác thiêng liêng , muốn đi cúng bái.
Nhưng mà, ở trong khu kiến trúc bao la hùng vĩ, khí lành bay lên đó lại ngầm gợn sóng lớn, ẩn chứa sát cơ. Trong một toà cung điện cực lớn, không khí khẩn trương, mười mấy lão già ngồi ngay ngắn, vô số phù văn lập loè, lúc nào cũng có thể bộc phát.
Mạng sống nhóc tỳ đang thoi thóp, Chí Tôn cốt bị móc ra, sự kiện này đã chấn động đến cao tầng, những lão nhân bị kéo ra ngoài này đều là những nhân vật có địa vị cực cao, việc này không thể dấu diếm được bọn hắn.
Ngày thường, mười mấy người đều bế quan, sẽ không để ý tới mọi chuyện hồng trần, thậm chí có lão tổ đã hai ba mươi năm chưa từng xuất hiện trước mặt người trong tộc, cũng bị làm phiền , mời ra động phủ.
"Một cái trời sinh Chí Tôn, vậy mà bị làm hại ngay trong tộc, làm phản(trời sập) rồi sao? Còn thương lượng cái gì, lập tức lăng trì ,xử tử độc phụ!" Một vị lão nhân tức giận.
(độc phụ : phụ nữ có chồng con độc ác-chỉ mẹ thằng Nghị)
"Tổ phụ cùng người trong tộc của nàng đều không đơn giản, lại rất cố chấp, không nói tiếng nào mà xử tử như vậy sẽ có rất nhiều phiền phức, trong Hoàng đô lại bàn bạc lung tung, nói bóng nói gió, mà nếu giải thích, tất nhiên Chí tôn cốt sẽ tiết lộ ra ngoài." Một vị lão nhân khác nhẹ nhàng nói.
"Dù cho Nhân Hoàng gây ra việc này, cũng phải nói rõ với người trong thiên hạ, chứ đừng nói tới nhà nàng. Ngươi có phải là muốn bao che, tình thân lớn hơn đạo lý, muốn vì tình riêng mà làm trái pháp luật sao?" Lão già đối diện lạnh lùng mà hỏi lại, trong con ngươi hiện ra Nhật Nguyệt Tinh Hà, hơi thở lộ ra xoắn nát cả cái bàn.
Trong đại điện, phù văn dày đặc, sấm sét đan xen, vô cùng khủng bố, mùi thuốc súng đã nồng nặc đến cực điểm.
Nhóc tỳ đang thoi thóp, cũng đang ở đây, được người khác ôm trong ngực, dùng ánh sáng thần thánh tràn đầy như biển của người đó để che chở, tẩm bổ sức sống cho nó, phòng ngừa nó quá suy yếu mà chết.
"Tất nhiên sẽ trừng trị nàng, nhưng để lại sau rồi tính. Chuyện quan trọng bây giờ là Chí Tôn cốt, không được sai sót, Chí tôn phải là của Thạch Tộc ta , quyết không thể vì vậy mà tan biến." Lão nhân trên người đầy Xích Hà, như đắm chìm trong Thiên hoả mở miệng, ánh mắt bức người, trấn tĩnh lạnh lùng.
(Xích hà : áng mây đỏ; thiên hoả : lửa trời)
"Lão Ngũ, ngươi có ý gì?" Lão già giống như Sư tử vàng quát hỏi, đằng một tiếng đứng dậy , nói : "Dĩ nhiên muốn móc ra, lại một lần nữa tiếp tục ở trong cơ thể Hạo nhi, đồ đạc thuộc về hắn, không ai được chiếm giữ!"
"Lấy ra rồi sẽ rất khó nối liền ngay được."
"Chẳng lẽ chỉ vì Nghị nhi thuộc chi của ngươi mà muốn che chở đến cùng ư, Chí tôn cốt nên của ai thì là của người đó!"
Giữa hai ngươi lập loè thần hi, trong điện như sơn hải gào thét, âm vang ầm ầm, cả toà cung điện Thần Thánh đều đang rung động.
"Tứ ca, cũng không phải là ta vì tình riêng mà làm rối kỉ cương" Lão già trông y như Huyết Hoàng đứng dậy, chỉ hướng nhóc tỳ nói: "Các ngươi xem, đứa bé này suy yếu như vậy, mặc dù mỗi ngày ăn bảo dược, cũng khó có thể phục hồi như cũ, sao có thể bồi dưỡng được Chí Tôn cốt?"
(huyết hoàng : huyết phượng hoàng/ phượng hoàng lửa)
Lời này vừa nói ra, tiếng cãi vã lập tức ít đi, rất nhiều người đều không nói thêm gì nữa, đây là sự thật, nhóc tỳ có thể sống sót hay không cũng là hai chuyện.
"Theo ta thấy, thà không cần Chí Tôn cốt, cũng phải chấn chỉnh tộc quy, đem hai mẹ con kia chém hết!" Lão già tính tình nóng nảy nhất mở miệng.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người giật nảy mình, trong tộc đã mất đi một vị Chí Tôn, chẳng lẽ còn muốn người có Trùng Đồng cũng chết nốt hay sao?
"Nhị ca bớt giận Nghị nhi vẫn là một đứa trẻ chưa biết gì, chuyện này không có liên quan gì với nó, nó có được tiềm chất của Thượng Cổ thánh nhân, thần nhân, tương lai chắc chắn ngạo thị vạn tộc, không nên liên luỵ tới nó." Có người khuyên giải.
"Trẻ con không biết gì? Các ngươi thấy nó có chỗ nào giống! Sau khi trở về "muốn chết muốn sống" , lấy đao kề cổ, nói là nếu giết mẹ hắn, hắn sẽ chết theo. Tội nghiệt như vậy, các ngươi còn muốn thả ác phụ kia ư, muốn dựa vào hắn sao?" Lão nhân lạnh lùng nói, toàn thân là vầng sáng óng ánh, như bầu trời đầy sao, lưu chuyển năng lượng khủng bố.
"Xử trí ác phụ như thế nào, chuyện này tạm thời để lại, sau này quyết định, hiện tại bàn bạc Chí tôn cốt trước đã."
Trong điện rất nhiều người trầm mặc, việc đã đến nước này, bọn hắn quyết không thể để cho hai đứa trẻ đều bị phế bỏ, dòng máu mạnh mẽ nhất ,nhất định phải được tiếp tục kéo dài.
Chí Tôn cốt đã trồng vào trong cơ thể Nghị nhi, hiện tại kết quả như thế nào?" Đúng lúc này, lão nhân già nhất, đã ba mươi năm chưa từng ra khỏi động phủ bỗng dưng mở mắt ra, hai mắt như hai vầng mặt trời vàng xuất hiện, ánh sáng hừng hực bắn ra, mà lại nổ vang ầm ầm.
Lập tức mọi người yên tĩnh trở lại, không cãi vã nữa.
"Đã cùng Nghị nhi hòa làm một thể, được máu thịt của nó bồi dưỡng, kết quả khiến người ta khiếp sợ, giống như vốn được sinh ra từ trong cơ thể nó vậy." Lão Ngũ mở miệng.
Trong lòng mọi người chấn động, hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Vậy mà thành công, người có Trùng Đồng nếu lại có Chí Tôn cốt, tương lai sẽ đạt tới độ cao như thế nào? Loại thành tựu này quả thực không dám tưởng tượng!
"Mấy ngày nữa lại bàn tiếp, hôm nay đến đây đã." Một vị lão nhân khác mở miệng , cũng là địa vị rất cao, cũng là hai ba mươi năm không hề lộ mặt.
Đám người gật đầu, lão Tứ y hệt Sư tử vàng, cùng với lão già tính tình nóng nảy nhất kia, nhìn nhau im nặng, bọn hắn biết rõ, trong tộc sẽ không cho phép Chí Tôn biến mất , Trùng Đồng diệt vong.
Mấy ngày về sau sau, tin tức truyền đến, Chí Tôn cốt trong cơ thể Thạch Nghị không sao cả, bị một đoàn sức sống mạnh mẽ bao bọc lấy, về cơ bản đã xem như dung luyện thành một lò, hoá thành một thể rồi. ( dung luyện thành 1 lò : kiểu như nấu kim loại,nguyên liệu được nấu chảy , trộn đều hoà quyện thành một hỗn hợp trong lò )
"Đáng hận!" Lão Tứ khẽ gầm lên, lão biết rõ không thể cứu vãn rồi, điều này có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết, ôm nhóc tỳ trong ngực, lão cảm thấy rất khó chịu.
Nhóc tỳ : hơi thở yếu ớt, hai mắt ảm đạm mù mịt, tuy được cường giả trong tộc dùng tinh khí bản thân tẩm bổ , nhưng khó có thể phục hồi lại như cũ, trong lòng tất cả mọi người đều thở dài.
Người trong tộc mang đến rất nhiều linh dược, nhưng đều vô dụng, khó có thể khôi phục, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó càng ngày càng tái nhợt, không ngừng ho khan, thường xuyên run lẩy bẩy , cả người lạnh lẽo.
Nửa tháng sau, tình huống của nó lại càng bết bát hơn, con mắt to đã không có chút ánh sáng nào, bệnh tật triền miên như là lúc nào cũng có thể sẽ chết .
Hơn nữa, mỗi nửa đêm, xương cốt nhóc tỳ sẽ rung động đùng đùng, toàn bộ thân thể nhỏ bé lại rút ngắn, đã mất đi toàn bộ tinh khí, cả người nó sinh ra thoái hoá nghiêm trọng.
Rõ ràng là lớn tám, chín tháng nhưng vì chịu tổn hại nghiêm trọng, thân thể thay đổi nhanh chóng, giống như nhỏ đi mấy tháng, cơ thể nó càng ngày càng không ổn.
"Người là...Tứ thái gia của ta sao?" Nhóc tỳ nằm trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt to vô thần mở ra, hỏi một cách yếu ớt.
(Tứ thái gia: anh em thứ 4 trong các anh em của ông nội, tương tự đại , nhị , tam ngũ.. thái gia)
Nó không ngừng thoái hoá, trong cơ thể như là có một cái động không đáy, nuốt chửng máu thịt của nó, tiêu hoá xương cốt của nó, nó giống như mới chỉ có mấy tháng tuổi, hơn nữa không còn nhanh nhạy như trước kia nữa rồi, gần như sắp không nhận ra người bên cạnh.
Lão nhân đau lòng, vỗ nhẹ không ngừng, dỗ dành nó chìm vào giấc ngủ.
"Sao ta lại không nhớ nổi người bên cạnh rồi, càng ngày càng mơ hồ. . ."Nhóc tỳ cố gắng nhớ lại, nhưng trong mắt lại càng thêm mê mang.
Nó rõ ràng là một đứa trẻ thông minh, hoạt bát, nhưng bây giờ lại thành ra như vậy, khiến cho rất nhiều người hầu đều chua xót, không đành lòng tận mắt chứng kiến.
Mấy ngày về sau, hắn nói chuyện đều phải cố hết sức, trong mắt to đã không chút ánh sáng, nhìn xem tiểu cô nương đứng ở bên giường rơi lệ, mê man mà hỏi : "Tiểu tỷ tỷ, ngươi là ai?"
Bé gái xinh đẹp lau nước mắt, khẽ nói: "Ta là A Man, tiểu thiếu gia người sao lại không nhớ ta rồi hả?"
"A Man, rất quen thuộc, làm sao ta lại không nhớ ra?" Nhóc tỳ cố gắng nghĩ lại, mắt to vô thần nhìn lên trần nhà, nó đã mất đi vẻ nhanh nhạy trước kia.
Bé gái thút thít nỉ non, sợ người khác nghe được, che miệng lại, trong đôi mắt to nước mắt chảy thành chuỗi lăn xuống, cuối cùng khẽ nói: "Ta nghe Tứ tổ nói, người là Chí Tôn, ai cũng không sánh được, thế nhưng lại bị người hại."
"Ta là Chí Tôn. . ." Nhóc tỳ lẩm bẩm.
Đúng, người là Chí Tôn, trời sinh Chí Tôn, nhóc tỳ người nhất định phải khoẻ lên nha!" Bé gái khóc ròng nói.
"Ta biết rồi, ta là Chí Tôn, sẽ khoẻ lên thôi." Nhóc tỳ khẽ nói.
"A, ta nhớ ra rồi, ngươi là A Man tỷ, kể cho ta rất nhiều chuyện cũ còn nói muốn mang ta đi xem Xích Vũ Hạc, ngươi đối với ta rất tốt." Nhóc tỳ đột nhiên nhớ tới bé gái là ai.
(xích vũ hạc : chim hạc lông đỏ)
"Đúng rồi, tiểu thiếu gia ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ngươi là Chí Tôn, còn nữa đừng có quên ta là A Man, mọi chuyễn sẽ tốt lên thôi." Bé gái khóc lóc dặn dò.
"Ừ!" Nhóc tỳ gắng sức gật đầu, rồi sau đó như là lại nhớ ra cái gì đó, nói: "Ta hình như còn nhớ một chút, còn có một vài tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ nữa, sao không thấy ai cả."
"Con cái của những người hầu khác không được tới nơi này, Thạch Bân thiếu gia. . . Bọn hắn đều đi tu hành rồi." Bé gái miễn cưỡng cười nói.
Những ngày này, trong tộc những đứa trẻ khác ngày càng ít đến đây, mãi đến lúc không còn đến nữa. Mà cô chú trước đây trong tộc cũng gần như không gặp nữa, không hề đến thăm hỏi nó.
Nhóc tỳ từ từ suy yếu, đã không phải là đứa trẻ thông minh , chói mắt , chắc chắn sẽ nổi lên trở thành chí cường giả rồi. ( chí cường giả: cường mạnh nhất trong những người mạnh)
Trong tộc không có người nói gì, tất nhiên là không nông cạn như vậy, nhưng mà qua lại ngày càng ít, thái độ càng lạnh lùng, chẳng qua một đứa bé còn nhỏ như vậy cũng chẳng hiểu những thứ này.
Rốt cục, nhóc tỳ càng ngày càng suy yếu, thoái hóa đến tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả A Man cũng Tứ thái gia đều không nhận ra nữa.
"Tiểu thiếu gia, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Chí Tôn, cũng không nên quên ta, ta là A Man " bé gái xinh đẹp đứng bên cạnh giường nhóc tỳ thút thít nỉ non, đôi mắt to đã sưng đỏ.
Thế nhưng mà bây giờ nhóc tỳ đã nói không ra lời, không biết mở miệng nói chuyện như thế nào nữa.
Một tháng sau, Thạch Tử Lăng trở về, cũng không hề tìm được Thập Tam gia, nhưng khi tiến vào trong phủ thì lập tức cảm giác được không đúng, không khí quái dị.
"Hạo nhi đâu rồi?!" Hắn quát hỏi.
Khi hai vợ chồng nhìn thấy nhóc tỳ, khiếp sợ đến phát run, đây là đứa trẻ mười tháng ư, vì sao suy yếu như vậy, nhỏ gầy như vậy? Con mắt không hề có một chút hào quang, nhanh nhạy cùng thông minh ngày trước đâu rồi?
Nhóc tỳ ốm yếu nhìn thấy hai vợ chồng, vô ý thức mở ra bàn tay nhỏ bé, cười một cách tự nhiên, như là cảm nhận được một loại tình thân ấm áp, muốn cho bọn hắn ôm.
"Hạo nhi!" Thạch Tử Lăng gào lên, thiếu chút nữa con mắt văng cả máu ra, cha già mất tích, con nhỏ gặp nạn, hắn hận đến muốn phát điên.
"Con của ta, ngươi làm sao vậy?" Mẹ nhóc tỳ gần như sắp bất tỉnh, ôm chặt lấy nó vào trong lồng ngực.
"Tử Lăng, là ta có lỗi với vợ chồng các ngươi, không chăm sóc tốt Hạo nhi, ta không nên để cho người khác nuôi nấng hắn, các ngươi trừng phạt lão già này đi!" Tiếng nói đau đớn của lão nhân giống như Sư Tử Vàng .
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? "
Sau khi Thạch Tử Lăng biết chân tướng, hận dường như muốn phát điên, cả một đầu tóc đen dựng đứng, cầm theo một cây chiến mâu Hoàng Kim, phù văn lượn lờ quanh người, chiến khí sôi sục, "oanh" một tiếng, một mâu đã đánh bay một mảnh cung điện, trực tiếp hướng thẳng về phía nhánh họ của Thạch Nghị.
"Lão thập nhất bớt giận, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta sẽ cho ngươi một cái công đạo!" Một đám người nghe được động tĩnh, nhanh chóng vọt tới.
Đứng hàng thứ mười một, cũng không phải có mười người anh, mà là thế hệ này trong xếp hạng thứ mười một, chẳng qua là để có vẻ thân mật, gia tộc hoà hợp mới sắp xếp như vậy .
"Cút!" Con mắt Thạch Tử Lăng trợn trừng lên, Hoàng Kim thần mâu qua, phù văn đầy trời, như là biển cát cuộn trào, phẫn nộ đánh trời xanh.
Một tiếng ầm vang, cả đám người đều bị bay ra ngoài, toàn bộ bị phun máu tươi, thật sự không ngăn cản được, hoa văn bảo hộ trên người đều bị nổ tung hết.
Thạch Tử Lăng giống như một Hoàng Kim Chiến Thần, tắm mình trong Hoàng Kim thần diễm ngập trời, cầm chiến mâu trong tay, chân nhanh bước thẳng về phía trước, trong con ngươi thần mang bắn ra, tiếng nói cực kỳ lạnh lẽo :"Ai dám ngăn cản đường của ta, ta giết người đó, chẳng cần biết hắn là ai, địa vị gì!"
"Lão thập nhất, không nên kích động!" Một tên thanh niên mở miệng, ngăn chặn phía trước.
"Kích động sao? Ha ha ha. . ." Thạch Tử Lăng cười lớn, ánh mắt lạnh như băng, quát: "Ngươi là chú ruột của Nghị nhi đúng không, bắt nạt mạch của ta không người sao? Cút!"
Chiến mâu Hoàng Kim trong tay hắn đâm về đằng trước, thần quang vạn trượng, vô tận phù văn, cấu tạo thành một cây chiến mâu bằng ánh sáng, toả ra ngập trời bụi sáng, bay tiến đến.
"Phốc!"
Người thanh niên dối diện ra tay, nhưng vẫn không ngăn được, binh khí bị bẻ gẫy, bảo cụ bị nghiền nát, rồi sau đó hắn bị một cây Hoàng Kim thần mâu xuyên thủng lồng ngực, bay về phương xa. "Đùng" một tiếng, cắm trên cửa một toà cung điện lớn, hắn ho ra đầy máu, trong mắt của hắn tràn đầy vẻ kinh ngạc, chênh lệch giữa bọn hắn là quá lớn.
"Tử Lăng, đừng làm bậy, giao ác phụ cho ngươi xử trí, nhưng Nghị nhi vẫn là một đứa bé, ngươi không thể giết hắn." Một đám lão già xuất hiện.
"Cút hết cho ta, lúc con ta gặp nạn, các ngươi đang ở đâu? Mụ ta cắt một cái xương của con ta, ta cắt một trăm cái xương của con mụ!" Thạch Tử Lăng gào thét, trong mắt hắn ẩn chứa nước mắt.
Hắn trở lại trong tộc, nhìn thấy con trai mình vốn đáng yêu thông minh lại biến thành như vậy, khiến trong lòng hắn đang run rẩy, đang chảy máu.
"Ầm!" Chiến mâu Hoàng Kim trong tay Thạch Tử Lăng vạch một vòng, bảo thuật kinh thiên giống như Chư Thiên thần linh cùng một chỗ ngâm xướng, ầm ầm chú ngôn phát ra, đinh tai nhức óc.
Mấy lão già ngăn cản trước mặt đều bị đánh bay, trong miệng phun máu tươi tung toé, vô cùng hoảng sợ.
Trương Tử Lăng nghĩ đến con của mình, tim như bị đao cắt, nhóc tỳ quá đáng thương, vốn là Chí Tôn, lại bị người đoạt cốt, hắn vừa rơi lệ, lại vừa muốn đại khai sát giới.