TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Tìm Xác
Chương 1912: Bạch xà hiện chân thân

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi lập tức trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ chuyện quái gì thế này? Sao cô ta đột nhiên lại biết nói chuyện rồi! Không ngờ chưa đợi tôi kịp phản ứng thì cảm thấy một đôi tay mềm mại lạnh buốt của con gái nhẹ nhàng khoác lên vai tôi..

“Cảm ơn chàng đã thả ta ra, cũng cảm ơn chàng đã giết Điền Nghị thay ta...

Tiểu nữ không có gì đáng quý để báo đáp, không bằng lấy thân báo đáp có được không?” Giọng cô ta dịu dàng vang lên bên tai tôi

Lý trí nói cho tôi biết chuyện này không đúng, nhưng khi tôi nghĩ ra việc phải lấy Kim Cương Xử, thì phát hiện mình không thể cử động được..

“Chàng đúng là một người tốt,3trong trăm nghìn năm qua ta đã cầu cứu vô số người, nhưng cuối cùng chỉ có chàng thả ta ra..

Ta có đẹp không? Ta đi cùng chàng về nhà được không?” Giọng nói của A La như có ma lực, dù trong lòng tôi vẫn hiểu rõ mọi chuyện, những thân thể lại không thể cử động được

Tôi thật không ngờ, bản thân đã trải qua bao phong ba bão táp, vậy mà lại bị lật thuyền trong khe A La này? Tôi biết hiện giờ tốt nhất là không nên nghe tiếng nói của A La nhưng thân thể tôi không chịu theo suy nghĩ, cứ thể từ từ quay đầu lại, A La đã mặc lên tấm da người đứng sau lưng tôi

A La bây giờ không1thể coi là mỹ nữ, nhưng trong trí nhớ của cô ta mà tôi đã nhìn thấy khi A La còn sống..

Ngoại hình của cô ta thực sự là vô cùng xinh đẹp, lại thêm khí chất vương giả càng thêm thu hút người khác

Nếu tôi là Điền Nghị năm đó cũng khó tránh bị cô ta mê hoặc..

Nhưng tôi biết sắc đẹp của A La có độc, người đàn ông nào yêu cô ta nhất định không có kết cục tốt, trước đây như vậy bây giờ cũng như thể

Nhưng vấn đề hiện giờ là tôi không thể cử động được, chỉ có thể mặc cho cô ta điều khiển, tôi cảm giác được tấm da người kia dán chặt lên người mình, nếu như không phải còn cách9lớp quần áo, có lẽ nó đã muốn tiến sâu vào trong cơ thể tôi rồi.

Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu tối, không phải là cô ta muốn chiếm cơ thể của tôi chứ? Nhưng cô ta là ma nữ! Cho dù muốn cướp xác cũng phải cướp của phụ nữ chứ? Có điều nghĩ lại thì làm gì có cô gái nào lại đi đến chỗ này? Bây giờ cô ta chỉ cần một thân thể có thể đưa cô ta ra khỏi chỗ này mà thôi, cho nên cần gì phải quan tâm là nam hay nữ.

Bây giờ tôi thực sự cảm thấy hối hận vì mình đã quá chủ quan, thấy ma nữ áo trắng này giúp đỡ mình mấy lần liền cho rằng3cô ta là người lương thiện, ai ngờ lại là cái bẫy để tôi chui đầu vào? Có điều nghĩ lại cũng thấy đúng, so với Đinh Nhất thì chỉ có mình tôi mới có thể bị trúng chiêu này, xem ra ngay từ đầu cô ta đã xác định mục tiêu là tôi rồi.

Lúc này tôi nhắm chặt mắt, trong lòng không ngừng tự hỏi làm thế nào để thoát được A La, thế nhưng ma nữ này cũng không dễ dàng buông tha cho tôi, hai cánh tay không ngừng di chuyển trên người tôi, trêu chọc tôi đến buồn bực mất tập trung...

Không biết năm đó khi Đường Tăng bị nữ yêu tinh trêu ghẹo đã dựa vào kinh Phật gì để ngưng thần tĩnh khí nhỉ?3Uổng công một đời trước tôi là cao tăng đắc đạo, đến bây giờ ngay cả một đoạn kinh Phật hàng yêu cũng không biết! Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, Bạch Linh Nhi đâu? Không phải cô ta chờ tôi ở lối vào đài Tịnh Hồn sao? Sao lúc nãy khi tôi đi ra lại không thấy cô ta đâu? Chẳng lẽ cô ta cũng trúng kể của A La? Nhưng tôi nhanh chóng phủ định suy đoán này, mặc dù với cấp độ này A La thừa sức đối phó với mấy tên đàn ông, nhưng Bạch Linh Nhi không những là nữ, còn là rắn yêu nghìn năm, sao có thể dễ dàng bị A La mê hoặc dược? Nghĩ đến đây trong lòng tôi thầm thở phào, tôi được cứu rồi! Chắc chắn Bạch Linh Nhi đã phát hiện ra À La có vấn đề, chỉ là khi đó A La năm lần bảy lượt cứu tôi, cho nên nhất thời cô ta chưa biết làm thế nào để cho tôi hiểu.

Nhưng bây giờ A La quấn ngày càng chặt, Bạch Linh Nhi thì lẫn chẩn mãi không chịu hiện thân, không phải là cô ta muốn chờ tôi “mất thân” rồi mới xuất hiện chứ? Trong lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh, bỗng nhiên trong bóng tối trước mặt có hai điểm đó đang từ từ tiến lại gần tối.

Lúc đầu tôi còn tưởng là đèn hồng quang trên thiết bị điện tử nào đó, nhưng đến khi hai điểm đó đó đến gần tôi mới phát hiện ra, đó là hai con mắt của bạch xà!

Tôi không ngờ Bạch Linh Nhi lại xuất hiện trong hình dạng thực! Nhưng tôi biết dù là trong hình dáng con người hay rắn thì cô ta đều sẽ không hại tôi..

Đừng thấy chân thân của Bạch Linh Nhi là một con rắn to như cái thùng nước, nhưng nó di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào, đến một tiếng vang cũng không có.

Không ngờ khi bạch xà đi đến trước người tôi thì đột nhiên đứng cao lên, sau đó há to chiếc miệng như cái bổn máu nhắm thẳng vào đầu tôi lao đến! Lúc đó trong nháy mắt tôi bị choáng váng, thầm nghĩ Bạch Linh Nhi không phải thực sự muốn ăn thịt tôi chứ? Nhưng sau đó tôi cảm thấy cái miệng của cô ta dừng lại cách đầu tôi khoảng năm centimet, sau đó bắt đầu không ngừng hít vào...

Ngay sau đó tôi cảm nhận được tấm da người vẫn luôn bám chặt vào người tôi đột nhiên bị một lực bên ngoài kéo bay ra! Tôi lập tức cảm thấy cả người được thả lỏng, chân tay được khôi phục tự do

Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, tấm da của A La đã bị bạch xà hút vào trong miệng, theo từng tiếng kêu gào thảm thiết của ma nữ, bạch và không hề do dự nuốt bộ da kia vào trong bụng Cả loạt hành động này đều diễn ra chỉ cách đầu tôi có năm centimet, tôi còn cảm nhận được từng luồng gió tanh từ trong miệng rắn phun ra, khiến tôi phải nuốt nước bọt

Tôi không ngờ Bạch Linh Nhi cũng thích hấp thụ ma quỷ, thế mà lúc trước cô ta còn luôn cảnh cáo tôi không được giết ma quỷ? Chẳng lẽ ăn ma quỷ thì không bị nghiệp chướng à? Sau khi tay chân có thể hoạt động tối lập tức lùi về sau mấy bước, tôi cũng không muốn cứ ngồi mãi dưới cái miệng máu khổng lồ của con rắn trắng kia..

Biết đâu khi Bạch Linh Nhi hiện chân thân lại quên mất tôi là ai, cắn tôi một cái là xong rồi

Bạch xà thấy tôi có vẻ sợ hãi lùi về sau mấy bước, thì phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Nhìn anh sợ thế nào kìa, chẳng lẽ tôi còn đi ăn thịt anh sao?”

Tôi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Chuyện này..

đây chẳng phải là phản xạ có điều kiện đấy à?”

Thật ra trong lòng tôi biết bạch xà sẽ không bao giờ cắn tối đầu, năm đó cô ta chịu đựng vết thương nặng chấp nhận bị nhốt trong hang sâu với Tuệ Không, mặc dù cuối cùng là Tuệ Không liều mình cứu cô ta, nhưng đến cuối cùng cũng vĩnh viễn nhốt cô ta trong cái hang đó

Cho dù là như vậy cô ta cũng không ăn thịt Tuệ Không, mà còn trông coi thi hài của Tuệ Không hơn nghìn năm qua.