TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Đạo Độc Tôn
Chương 311: Chương 311: Người quen cũ

Phốc!

Quỷ Diện Yêu Ngưu nào chống đỡ được Tru Tâm Nhất Kiếm tốc độ cực nhanh, chỗ bụng bị đâm thủng một lỗ kiếm, lạnh thâu tim, một kiếm tru tâm.

"Minh hữu"Chết đi, Thiên Ma Mãng phát cuồng, hai tháng qua, nó hầu như ngày nào cũng mang theo thương tích trên người, tất cả đều bởi Diệp Trần ban tặng. Nếu là không có hắn, chính mình tại đây giết chóc, hưởng thụ thể ngộ do giết chóc mang đến, từ từ kích phát huyết mạch Ma Long trong cơ thể, một ngày tiềm lực huyết mạch Ma Long được kích phát đến cực hạn bản thân có thể thừa nhận, nó mới chân chính là đứng đầu Thất cấp yêu thú bá chủ, so với Thất cấp yêu thú bá chủ còn mạnh hơn rất nhiều, làm chuẩn bị sẵn sàng tấn cấp Bát cấp yêu thú.

Phần phật!

Hắc sắc hỏa diễm cuốn theo tất cả, hình thành một đoàn hỏa diễm phong bạo nóng cháy, chỗ đi qua, mặt đất bị thiêu đốt, không khí bị cháy sạch, trở thành phương thế giới chân không.

- Thanh Liên Mạn Không sợ là không ngăn được hắc sắc hỏa diễm, chỉ có cường công.

Hít sâu một hơi, Diệp Trần đột ngột từ mặt đất mọc lên, Thái Huyền chân nguyên, không hẳn là có thể gọi là Thanh Liên chân nguyên, Thanh Liên chân nguyên theo kinh mạch cánh tay quán chú đến Tinh Ngân Kiếm, thôi phát ra một đạo huyết hồng sắc kiếm khí, huyết hồng sắc khí phá khai hắc sắc hỏa diễm, trọng trọng kích trên trán Thiên Ma Mãng.

Trên trán huyết lưu như trụ, Thiên Ma Mãng chẳng quan tâm, thân hình vọt tới phun ra hắc sắc hỏa diễm, nương theo hỏa diễm chi thế, một đuôi nện xuống.

Diệp Trần mệt mỏi ứng phó với hắc sắc hỏa diễm không gì không thể thiêu đốt, nhất thời không kịp né tránh, bị đuôi của Thiên Ma Mãng đánh xuống lòng đất.

Nguyên bản Diệp Trần dự định lập tức lao tới, thế nhưng cảm thụ được hắc sắc khí tức bên dưới lòng đất cao hơn so với trên mặt đất gấp trăm lần, lòng có nghi, lẽ nào hắc sắc khí tức này không phải do Thiên Ma Mãng phát ra, mà là từ một thứ khác.

Bởi vì trên sừng của sừng có hắc sắc khí tức lưu động, do đó Diệp Trần vẫn cho rằng Thiên Ma Mãng là nguyên nhân chủ yếu để yêu thú Tịch Tĩnh Sơn Mạch phát cuồng. Nhưng hiện tại hắn đã phủ định kết luận của bản thân, thứ ở sâu trong lòng đất mới là căn nguyên khiến yêu thú phát cuồng, Thiên Ma Mãng có thể tấn cấp Thất cấp yêu thú, tốc độ thương thế khôi phục cực nhanh, phỏng chừng cũng là bởi vì thứ này tồn tại.

Không có đi để ý tới Thiên Ma Mãng, Diệp Trần phóng xuất ra linh hồn lực, theo hắc sắc khí tức căn nguyên lao đi, gặp phải vật trở ngại, một kiếm bổ ra.

Thiên Ma Mãng đợi không được Diệp Trần đi ra, trong con ngươi hiện lên vẻ kinh hoảng và phẫn nộ, thân thể giãy dụa, một đầu cắm xuống dưới đất, hướng phía thứ mà nó thủ hộ liều mạng chạy đi.

Linh hồn lực của Diệp Trần rốt cục quan sát tới nơi phát ra hắc sắc khí tức, đó là một đóa hoa hắc sắc cỡ chậu rửa mặt. Mỗi một cánh hoa đều tựa như rất trầm trọng, tản mát ra hắc sắc khí tức cường liệt, những khí tức nyaf đầu tiên là dạng sương, theo thời gian chuyển dời dần dần thành dạng khí, chậm rãi khuếch tán ra, thẩm thấu qua bùn đất, lan tràn lên trên mặt đất.

- Cái này là thứ Thiên Ma Mãng thủ hộ, sao lại nghe thấy tiếng tim đập.

Diệp Trần tỉ mỉ cảm ứng, vẻ mặt biến hóa, hắn cư nhiên cảm ứng được đóa hoa hắc sắc phảng phất như trái tim, ba động có quy luật, loại ba động này tần suất giống với tim đập, nhưng so với tim đập mạnh hơn rất nhiều, mỗi một lần ba động đều khiến bùn đất xung quanh chấn động một lần.

- Hẳn là không phải linh dược tầm thường, cứ ngắt lấy trước đã.

Diệp Trần tìm được đóa hoa hắc sắc đã thành thục, hái xuống không có tổn hại dược lực, huống chi để mặc ở đây, thương thế Thiên Ma Mãng hẳn có thể vẫn khôi phục.

Ầm ầm long!

Không biết khi nào, Thiên Ma Mãng đã đuổi tới, thấy Diệp Trần phát hiện đóa hoa hắc sắc tồn tại, tiếng gầm gừ dị thường bén nhọn, con ngươi hung ác tràn ngập sát ý, đó là Sát Lục Ý Chí, hiện tại cổ ý chí này trải qua thời gian dài tích lũy, rốt cục bạo phát.

Bùn đất bị thiêu rụi, hắc sắc hỏa diễm đáng sợ cuốn theo tất cả. Cho dù là Diệp Trần chịu một kích này, cũng sẽ vẫn lạc.

Thân trong lòng đất, tốc độ né tránh của Diệp Trần không thể nghi ngờ sẽ chịu ảnh hưởng. Lập tức hắc sắc hỏa diễm như một con ma long hung ác cuốn tới. Diệp Trần đưa lưng về phía đóa hoa hắc sắc, chân đạp mạnh lên mặt đất một cái, hai tay cầm Tinh Ngân kiếm nghênh đón.

- Thanh Liên Đoạt Hoa!

Chiêu này trọng thủ không trọng công, chỉ thấy một đóa thanh liên chừng cái bồn tắm được thành hình, hội tụ trên lưỡi Tinh Ngân kiếm, che chắn toàn thân Diệp Trần lại.

Ầm ầm!

Hắc sắc hỏa diễm không gì không đốt được, nhưng độ dày và sức phòng thủ của Thanh Liên cũng không thể khinh thường, nhất thời cả hai sinh ra một sự cân đối vi diệu. Mặc kệ hỏa diễm hung ác cỡ nào cũng không thể lập tức phá kiếm chiêu phòng ngự của Diệp Trần kiếm được, chỉ có thể chậm rãi ăn mòn.

Thấy ngay cả đòn sát thủ của mình cũng không làm gì được Diệp Trần, trong mắt Thiên Ma Mãng liền hiện lên hung quang giết chóc. Từ trên cái đuôi của nó cũng bắt đầu tỏa ra hỏa diễm, giống như một hỏa trụ vậy, quét ngang tất cả. Không khí trong cả huyệt động đều bị đốt thành hư vô, lực ma sát giảm thấp đến mức cựn hạn.

Phanh một tiếng, Thanh Liên bạo toái, Diệp Trần bị đánh bay ra ngoài. Bất quá việc này rõ ràng đã nằm trong dự tính của hắn, trong lúc bay ngược ra phía sau bàn tay của hắn cách không chụp một cái liền nhổ tận gốc đóa hoa hắc sắc kia, sau đó cho vào trong Trữ Vật Linh Giới.

Đóa hoa hắc sắc vừa biến mất, khí tức hắc sắc đã như không còn gốc rễ. Kẻ đầu tiên cảm ứng được đương nhiên là Thiên Ma Mãng, nó há miệng phun ra một tiếng gầm gừ bén nhọn, trong tiếng gào thét mang theo sự tức giận trước đó chưa từng có. Diệp Trần ngăn cản nó giết chóc, vây hãm nó ở Tịch Tĩnh Sơn Mạch cũng chỉ khiến nó bứt rứt, nhưng không hề mất đi lý trí. Có điều đóa hoa hắc lại là mệnh căn cuả nó, là thứ mấu chốt để nó dựa vào đó phát triển. Một khi bị đoạt mất thì việc nó muốn phát triển nhanh chóng đã không còn khả năng nữa, chẳng khác nào đã đoạn mất tiềm lực của nó.

Cho nên giờ khắc này Thiên Ma Mãng đã triệt để mất đi lý trí, hắc sắc hỏa diễm còn lại trong thể nội điên cuồng phun ra ngoài như không muốn sống nữa, bao phủ hoàn toàn Diệp Trần và huyệt động lại.

- PHÁ...!

Một kiếm chém ra, hắc sắc hỏa diễm dày đặc bị chém ra một khe hở. Diệp Trần thi triển khinh công Phân Thân Hóa Ảnh đến cực hạn, chỉ lóe lên một cái đã chạy thoát lên mặt đất từ cái khe hở đó.

Thiên Ma Mãng mang theo hỏa diễm ngập trời theo sát lên đánh về phía Diệp Trần giống như là không chết không thôi vậy, dù kẻ nào cũng không thể ngăn cản nó được.

- Không có gốc hoa này, xem ngươi có thể chống đỡ qua được mấy ngày.

Thanh Liên chân nguyên đã tiêu hao hết nên Diệp Trần không có biện pháp nào một kích đánh bị thương Thiên Ma Mãng cả. Chẳng qua hắc sắc hỏa diễm của đối phương cũng không phải vô cùng vô tận, Diệp Trần căn bản không sợ bản thân có gì sơ xuất.

Diệp Trần dậm nhẹ mặt đất dưới chân một cái vọt lên trời, hóa thành một đám khói đen bay đi.

Một người một thú đuổi giết nhau, những chỗ đi qua núi đồi sụp đổ, rừng cây phá hủy, mặt đất bị cày xơi lên thành một cái rãnh rộng vài trượng.

Rời Tịnh Tĩnh Sơn mạch, Thiên Ma Mãng đột nhiên buông tha không truy đuổi Diệp Trần nữa, ngược lại lao về phía thành thị ở phụ cận, trong con mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.

Diệp Trần chỉ hơi sững sờ một chút liền đoán được ý định của Thiên Ma Mãng. Đối phương đang định trắng trợn đồ sát nhân loại để bức hắn giao ra đóa hoa hắc sắc, nếu giờ mình không có biện pháp nào thì quả thật đã rời vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu giờ không giao thì lát nữa một hai thành trì bị phá hủy cũng phải giao thôi, chẳng khác gì trợ Trụ vi ngược cả. Sự hung tàn của Thiên Ma Mãng đã được lịch sử chứng minh, mỗi khi có một đầu Thiên Ma Mãng phát triển đều có vô số sinh lình bị loại ma thú nhưng chả khác gì yêu ma này tàn sát, từ sâu tận xương tủy nó đã có một cỗ ma tính khó thuần rồi.

Lần này may mà có Diệp Trần, nếu không thì không biết phương viên ngàn dặm quanh Lưu Vân Tông giờ đã thành ra bộ dạng gì nữa. Dựa vào Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân cũng chỉ có thể cầm chân nó trong một thời gian ngắn thôi.

- Thất cấp yêu thú đến, chạy mau!

Ở ngoài thành thị mỗi ngày đều phát sinh không ít những trận chiến lớn nhỏ của các thế lực, mọi người thấy Thiên Ma Mãng đang hùng hổ chạy về phía họ thì liền hoảng sợ thất sắc. Sự đáng sợ của Thất cấp yêu thú không phải bọn họ không rõ. Trên thực tế nếu là ngang cấp thì cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không phải là đối thủ của Thất cấp yêu thú. Huống chi vẻ ngoài của đầu Thất cấp yêu thú này còn kinh khủng hơn cả truyền thuyết nữa, toàn thân được bao phủ bởi hắc sắc hỏa diễm cháy hừng hực, giống như là yêu ma xông tới từ địa ngục vậy.

- Vốn định chơi đùa với ngươi một chút, nếu đã thế thì giờ đành giết ngươi vậy.

Thần sắc của Diệp Trần lạnh như băng. Hắn cũng không phải là không đánh lại Thiên Ma Mãng, dù cho mất đi Thanh Liên chân nguyên thì Thiên Ma Mãng cũng không phải là đối thủ của hắn, cùng lắm thì phiền toái hơn một chút thôi. Nhưng trước đó hắn còn có một số tâm tư, chuẩn bị mang Thiên Ma Mãng trở thành đối tượng để tập luyện trong thời gian lâu dài, thẳng đến khi mình bước vào Tinh Cực Cảnh là có thể giải quyết nó nhẹ nhõm rồi. Chỉ có điều sự hung tàn giảo quyệt của con Thiên Ma Mãng này còn nằm ngoài ý liệu của hắn, rõ ràng lại biết dùng sinh tử của nhân loại để ép mình.

Nhìn qua những võ giả nhân loại chằng chịt ở phía ngoài thành, đồng tử của Thiên Ma mãng liền phát ra màu đỏ tươi, đã rất lâu không có thấy máu rồi. Với tư cách là Thiên Ma mãng, đồ sát đã là bản năng của nó. Trên thực tế sau khi đạt đến Thất cấp thì bản năng đồ sát càng khó kiềm chế hơn, ngủ đông, ẩn nấp ở Tịch Tĩnh Sơn mạch chỉ là vì sự phát triển đẫm máu trong tương lai thôi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ầm ầm!

Đất bằng sụp đổ, Thiên Ma Mãng liền tiến tới, há mồm phun ra một đạo ô quang.

- Huyết Bạo Thuật, trảm!

Thi triển tuyệt chiêu trong Tiểu Huyết Ma Giải Thể đại pháp, tốc độ của Diệp Trần tăng vọt đến cực hạn, sớm đã chặn đường chém vỡ đạo ô quang trước khi nó kịp lao tới.

Thiên Ma Mãng hung tàn nhìn chăm chú vào Diệp Trần. Nó thân là yêu thú, sau khi hạ quyết tâm đoạt lại Thiên Ma Hoa là đã không hề để ý đến sự cắn trả mãnh liệt khi nút Thiên Ma hoa cũng muốn giết Diệp Tọa, diệt tông môn của Diệp Trần rồi, đây chính là hậu quả phải trả khi chọc giận nó

- Hừ, tự tìm đường chết.

Diệp Trần trôi nổi giữa không trung, tám thành Kiếm Ý tràn ngập phối hợp với Huyết Bạo Thuật thúc dục ra Bán Bộ chân nguyên, khí thế của bản thân hắn đã tăng đến mức cực hạn, tựa như sắp sửa biến thành một thanh huyết kiếm vậy. Hư không xung quanh hắn cũng hóa thành huyết kiếm, khóa chặt nhất cử nhất động của Thiên Ma Mãng lại.

- Là hắn!

Ở bên ngoài thành đã có năm người chú ý tới Diệp Trần.

Năm người này không phải ai khác mà là năm tên đệ tử của Kim Quang Môn Diệp Trần gặp phải lúc trước, khi hắn thân còn là đệ tử ngoại môn lần đầu tiến vào Tịnh Tĩnh sơn mạch. Cầm đầu chính là hai người Lưu Đào và Vương Hải Xuyên, sau đó là hồng y thiếu nữ Diêu Tình cùng với hai huynh đệ song bào thai Dương Văn Dương Vũ.

Hôm nay Lưu Đào và Vương Hải Xuyên cũng đã là đệ tử hạch tâm của Kim Quang Môn rồi, tu vi đang ở Ngưng Chân Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Hồng y thiếu nữ Diêu Tình và huynh đệ song bào thai là đệ tử nội môn, tu vi chừng Ngưng Chân Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Ở Kim Quang Môn, sự tiến bộ của bọn hắn xem như không tệ, đáng tiếc nếu đặt ở Lưu Vân Tông thì chỉ xem là trung đẳng thôi, không phải là thiên tài gì cả. Đây chính là chênh lệch của tông môn nhập phẩm và tông môn không nhập phẩm. Huống chi Lưu Vân Tông hiện giờ đã không phải tông môn cửu phẩm có thể so sánh nữa, đã có tiềm lực tấn thăng lên tông môn thất phẩm rồi.

Vẻ mặt Lưu Đào rung động

- Lúc trước tu vi của hắn cũng không cao hơn ta mà giờ đã có thể chiến đấu với Thất cấp yêu thú rồi, chẳng lẽ bất thế thiên tài mà giang hồ Thiên Phong Quốc đang đồn đãi chính là hắn?

Người trùng tên họ trong Thiên Phong Quốc cũng không ít, bọn họ cũng chưa từng liên hệ Diệp Trần và bất thế thiên tài bao giờ cả. Hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, bọn hắn cũng đã quên chuyện ở Tịch Tĩnh Sơn mạch, thế nào cũng không nghĩ đến Diệp Trần chính là thiên tài chói mắt nhất của Thiên Phong Quốc thậm chí cả Nam Trác Vực.

- Hơn bốn năm, chênh lệch đã lớn như vậy rồi.

So sánh với trước kia, sự xúc động của Vương Hải Xuyên liền trầm ổn hơn rất nhiều, mặt mũi tràn đầy vẻ kiên nghị. Hắn thân là người có chiến lực siêu việt Lưu Đào, là người đứng đầu trong bọn, sau khi hít sâu một hơi hắn là người đầu tiên khôi phục lại tâm tình.

Diêu Tình bĩu môi.

- Đã hơn bốn năm rồi cũng không một lần tìm chúng ta, thật là phụ tình bạc nghĩa.

Đệ đệ của đôi song bào thai Dương Vũ cười khổ nói:

- Hắn nếu rãnh rỗi để liên hệ với chúng ta thì cũng đã không có được thành tựu như vậy rồi.

- Tiểu Vũ nói không sai, thiên tài muốn cường đại cũng phải trả một cái giá lớn, chúng ta không phải thiên tài, lại không có được sự cố gắng như hắn.

Ca ca Dương Văn gật gật đầu.

Diêu Tình nói:

- Ngươi nói giờ nếu chúng ta đi tìm hắn, hắn có phớt lờ chúng ta không?

Nghe vậy bốn người liền đồng loạt cười khổ. Bọn hắn và Diệp Trần cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, từng cùng hắn chiến đấu đã là vinh quang lắm rồi, nào dám đi quấy rầy hắn cơ chứ.

- Thanh Liên Khai Sơn!

Huyết Bạo Thuật khiến chiến lực của Diệp Trần tăng lên hơn tám thành, chỉ đánh ra một kiếm liền khiến Thiên Ma Mãng bị thương, kiếm khí màu huyết hồng lưu lại trên cơ thể nó một vết thương đáng sợ.

- Rống!

Thiên Ma Mãng nấp trong hắc sắc hỏa diễm, quật đuôi qua.

- Hóa Ảnh Bạo!

Bóng người lắc lư, chân thân của Diệp Trần liền xuất hiện ngay phía trên Thiên Ma Mãng, sát chiêu Thanh Liên Tụ Kích của Thanh Liên Kiếm Pháp liền bắn xuống.

Phong sát!

Trên trán của Thiên Ma Mãng liền xuất hiện một lỗ máu, máu tươi từ đó phun ra xối xả.

- Cút cho ta!

Thân ảnh lại lóe lên, Diệp Trần liền xuất hiện ở trước cằm Thiên Ma Mãng, chém lên một kiếm. Kiếm quang đỏ như máu liền bắt ra, trực tiếp đánh nó bay ra ngoài hơn trăm mét, trên mặt đất cũng xuất hiện một cái hố lớn sâu chừng mấy trượng, rộng tầm hơn mười trượng, thanh âm ù ù từ đó truyền ra như chấn vang thiên địa vậy.

- Đè đầu Thất cấp yêu thú ra đánh, thật quá mạnh mẽ.

- Đương nhiên, Diệp Trần chính là Thái Thượng trưởng lão của Lưu Vân Tông ta cơ mà.

Nghe vậy, trên mặt đệ tử Lưu Vân Tông liền hiện lên vẻ vinh quang, bọn hắn vì mình là đệ tử của Lưu Vân Tông mà cảm thấy may mắn. Hiện giờ ở Thiên Phong Quốc, không có một người trẻ tuổi nào không muốn gia nhập Lưu Vân Tông cả.

Hắc sắc hỏa diễm trong thể nội của Thiên Ma Mãng cũng không phải vô cùng vô tận. Mất đi Thiên Ma hoa, nó muốn ngưng tụ hắc sắc hỏa diễm lại lần nữa đã khó càng thêm khó. Dù sao nó cũng vừa mới tấn cấp không được bao lâu, lý giải về năng lực của Thất cấp yêu thú còn quá ít, thông tin về hắc sắc hỏa diễm lại càng thảm hơn.

Mất đi hắc sắc hỏa diễm, Thiên Ma Mãng liền triệt để biến thành một Thất cấp yêu thú lợi hại, phòng ngự chỉ tương đương với Thất cấp yêu thú bá chủ, thực lực tổng hợp rơi xuống một bậc.

Nó đang muốn chạy trốn liền bị Diệp Trần đâm một kiếm xuyên vào lòng đất, theo máu chảy ra ngày càng nhiều thì thể lực của cũng càng bị hao hụt, cuối cùng nó ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, điên cuồng tự bạo.

Ầm ầm!

Khí lãng khủng bố đẩy bay Diệp Trần đi.

Thối lui đến chỗ tường thành cách đó không xa, Diệp Trần liền cười khổ một tiếng. Thất cấp yêu thú bá chủ bất quá cũng chỉ tương đương với Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả lợi hại một chút, còn chưa đạt đến trình độ của Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Mà Thiên Ma Mãng mất đi hắc sắc hỏa diễm, thực lực tổng hợp kỳ thật còn không bằng Thất cấp yêu thú bá chủ lại khiến mình không thể chém giết nó trong thời gian ngắn, qua đó có thể thấy được sự cường đại của Thiên Ma Mãng. Một khi để nó phát triển tiếp, tất nhiên là bá chủ trong Thất cấp yêu thú bá chủ, đủ để chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng không thể chém giết nó dễ dàng được.

- Diệp Trần!

Đúng lúc này, từ xa xa đột nhiên có một thanh âm thanh thúy truyền đến.

Diệp Trần nghiêng đầu qua nhìn, trên mặt lộ ra vui vẻ

- Là các ngươi! Đã lâu không gặp.

Diêu Tình kinh ngạc

- Ngươi còn nhớ rõ chúng ta?

- Đương nhiên!

Giải khai Huyết Bạo Thuật, Diệp Trần cảm giác dược lực của Huyết Dương Hoa ẩn dấu sâu tận trong cơ thể đã biến mất triệt để, thân thể thoáng chút không khỏe, lắc lắc đầu, hắn cười nói:

- Từ biệt hơn bốn năm, các ngươi vẫn ở cùng với nhau, thật khiến người khác ngoài ý muốn.

Lưu Đào hiển nhiên rất cao hứng vì Diệp Trần không có quên bọn hắn

- Chúng ta sẽ luôn như vậy trừ khi có chuyện gì đặc biệt xảy ra, cũng may, giữa chúng ta ngoài một chút mâu thuẫn nhỏ cũng không có gì cả.

Diêu Tinh còn hấp dẫn hơn bốn năm trước một chút, tuy rằng không bì được với những nữ hài tử Diệp Trần từng tiếp xúc qua như Mộ Dung Khuynh Thành, Từ Tịnh, Cơ Tuyết Nhạn, Chu Mai và Viên Tuyết Mai v... v... nhưng cũng xem là một mĩ nữ không tệ. Trên người vẫn mặc một bộ quần áo đỏ, dưới sự bó sát của quần áo liền lộ ra dáng người lồi lõm tràn ngập sức sống thanh xuân. Nàng hiếu kì liếc mắt đánh giá Diệp Trần

- Kỳ quái, ngươi cũng không phải có ba đầu sáu tay, sao lại chênh lệch lớn như vậy. Bất quá bí quyết luyện kiếm ngươi dạy ta lúc trước thật không tệ, cùng là một bộ kiếm pháp thì ta lợi hại hơn so với người khác nhiều lắm.

Diệp Trần cười cười, lúc đó cũng chỉ dạy qua loa cho xong. Đương nhiên phương hướng thì đúng, chỉ có điều hơi vụng về ngốc nghếch một chút thôi.

- Thái thượng trưởng lão tốt!

- Thái thượng trưởng lão, ta gọi là Tống Hải!

- Thái thượng trưởng lão, có gì cần phân phó không.

Sáu người còn đang nói chuyện thì đệ tử của Lưu Vân tông đã nhao nhao chạy đến vấn an, khiến cho năm người Lưu Đào trợn mắt há mồm. Cùng tuổi với nhau, nhưng người ta đã là thái thượng trưởng lão rồi, thân phận tương đương với tông chủ nhưng địa vị thì hơn hẳn, chỉ nghe thôi đã thấy rung động.

- Gặp lại tức là có duyên, ta cũng không có thứ gì tốt cho các ngươi, ở đây có năm bình đan dược hữu dụng với việc tu luyện, có tác dụng rất lớn trong việc đột phá của các ngươi, cầm lấy đi.

Mình giờ đã là thái thượng trưởng lão của Lưu Vân tông mà tông chủ Kim Quang Môn lại đã từng là đệ tử Lưu Vân tông, cho nên năm người này trên danh nghĩa vẫn là vãn bối của hắn, không thể không tặng thứ gì được. Cũng may lúc Diệp Trần lịch lãm ở bên ngoài đã mua không ít đan dược, năm bình đan dược này không quan trọng với hắn lắm nhưng cũng phải dùng một ngàn hạ phẩm linh thạch mới mua được, đại đa số ngoại môn trưởng lão muốn mua cũng mua không nổi.

Năm người từ chối một phen rồi cũng thu lại. Đồ vật do Diệp Trần tặng chắc chắn sẽ không kém, bọn hắn không có lý do gì để cự tuyệt cả.

Sau khi cáo biệt năm người Diệp Trần liền bay vút về hướng Lưu Vân tông.

Nhàn Vân Phong.

Nhàn Vân Tử nhìn đóa hoa hắc sắc trên tay Diệp Trần, lắc đầu, tỏ vẻ không rõ danh tự của nó lắm còn Thiên Lôi Tán Nhân lại lộ ra vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói:

- Đây không phải là Thiên Ma Hoa đấy chứ?